• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ Dương Dục rút vốn khiến ai kia còn bực hơn cả Vạn Hạ Trình. Đêm đã khuya, hắn tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Bùi Tiểu Thập cuộn tròn như con tôm, quay mặt vào tường, vai run lên từng nhịp, rõ ràng vẫn chưa ngủ.

Vạn Hạ Trình chạm vào vai người nọ khiến cậu thoáng cứng đờ, nhanh chóng vùi mặt vào gối cố giấu.

Vạn Hạ Trình mò mẫm xuống giường trong bóng tối, chỉ tìm được một chiếc dép, thế là xỏ tạm một bên chân đi bật đèn. Hắn kéo cậu ngồi dậy, không cho đối phương nằm vùi mặt tiếp. Nhìn đôi mắt sưng húp chẳng biết đã khóc được bao lâu, lòng chợt nặng trĩu.

Hắn vốn quen với vất vả, cứ tưởng bản thân đã chai lì, không còn cảm giác gì nữa. Song những giọt nước mắt bấy giờ của cậu khiến hắn nhận ra, bản thân cũng biết mệt.

Không phải mệt vì gánh nặng cuộc sống, mà vì nhìn mọi nỗ lực của mình cuối cùng chỉ đổi được một cái giỏ rỗng.

"Cái tên Dương Dục đáng ghét, thử để em gặp được xem, em cắn chết luôn." Bùi Tiểu Thập che mắt, rõ ràng đã khóc tới mức không nói nổi mà vẫn còn sức tức giận. "Hắn cuỗm hết tiền như thế, vậy studio của anh thì sao? Anh đã cố gắng đến vậy mà..."

"Em là chó à? Hở chút đòi cắn người." Vạn Hạ Trình đứng bên giường, xoa đầu đối phương. "Tiền vốn dĩ là của anh ta. Studio cũng có phần của anh ta. Dương Dục có quyền rút vốn, giấy trắng mực đen trên hợp đồng đều ghi rõ. Chỉ vì chuyện này mà khóc đến vậy sao?"

Bùi Tiểu Thập mím môi ngồi trên giường một lúc lâu, sau đó dịch sang mép giường, thẳng người ôm eo Vạn Hạ Trình, áp má vào ngực hắn, khi nói giọng vẫn còn nghèn nghẹt: "Anh Vạn, anh đừng đi làm nữa, sau này em nuôi anh."

Nói rồi, cậu nghiêm túc gằn từng chữ: "Đợi em đóng phim kiếm được tiền, chúng mình sẽ chuyển sang một nơi rộng hơn. Em tính rồi, sau khi quay xong bộ này, cát-xê của em đủ trả hết nợ cho anh."

Vạn Hạ Trình bóp cằm đối phương, hết xoay qua trái rồi sang phải: "Thành phú ông rồi, định bao nuôi anh à?"

Bùi Tiểu Thập ngước lên nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn đọng nước: "Sau này cát-xê của em đều đưa hết cho anh, có được không?"

Vạn Hạ Trình bật cười: "Nghe hấp dẫn đấy."

Hắn phủi bụi trên giường, tắt đèn rồi quay lại chỗ nằm. Bùi Tiểu Thập lau khô nước mắt, nằm xuống cạnh hắn.

Vạn Hạ Trình chưa dám nghĩ tới chuyện đổi sang nơi ở rộng rãi hơn, nhưng hắn quyết định đợi trời ấm lên sẽ sơn lại tường.

- -----

Cuối tháng Hai, bộ phim "Đêm An Giấc" đúng hẹn bấm máy. Ngày Bùi Tiểu Thập vào đoàn, Vạn Hạ Trình cũng kết toán lương cho các thực tập sinh rồi chính thức đóng cửa studio.

Những năm tháng sau đó, hắn đã từng khởi nghiệp thất bại vài lần, nhưng chưa lần nào để bản thân lâm vào cảnh khó khăn vì "tình yêu" như lần đầu nữa.

Vạn Hạ Trình không nói với thiếu niên về việc đóng cửa công ty. Mãi đến tháng Ba, đạo diễn cho đoàn nghỉ vài ngày, Bùi Tiểu Thập từ địa điểm quay phim ở tỉnh khác trở về, mới phát hiện người yêu đã "thất nghiệp."

Mất đi sự nghiệp trước kia, nhưng lại càng bận rộn hơn – hắn xin việc ở một công ty bình thường, đồng thời tự chế một máy đá bào quay tay. Ban ngày là nhân viên văn phòng, tối lại cưỡi chiếc xe điện cũ mua từ thời đại học ra quảng trường gần khu dân cư bán nước giải khát. Quầy hàng được thiết kế theo phong cách high-tech hiện đại, chỉ cần một chiếc bàn nhựa gấp, thêm vài chiếc đèn cảm ứng, cùng đôi ba biển led phát sáng trông có vẻ xịn sò để thu hút tối đa sự chú ý của lũ trẻ con và các sinh viên đại học đi ngang qua.

Nếu buôn bán thuận lợi, vài tối còn cá kiếm hơn ban ngày. Nhưng dẫu sao, số tiền kiếm được chẳng thấm vào đâu với số nợ phải trả hàng tháng.

Cũng may, Vạn Hạ Trình không giới hạn bản thân. Đối với hắn, đổi sang một thành phố khác là lại có vô vàn cơ hội. Dù nhà họ Bùi quyền lực đến đâu cũng không thể một tay che trời được.

Bùi Tiểu Thập trở về đúng một ngày trước sinh nhật. Biết chuyện Vạn Hạ Trình đã đóng cửa studio, cậu buồn không chịu nổi, nằm ngửa ra sofa, đấm đấm vào không khí, nói muốn tìm Dương Dục tính sổ.

Vạn Hạ Trình chuyển chủ đề, kéo cậu ngồi dậy: "Để anh xem nào, có phải gầy đi không? Hình như mới vào đoàn chưa đến một tháng mà."

"Anh cũng nhận ra rồi hả, xẹp mất tiêu 3 kí." Thiếu niên cọ cọ má vào lòng bàn tay người yêu: "Bên đó ăn cay lắm, em chả quen."

Bùi Tiểu Thập vốn nhẹ cân, giảm bớt ba cân cũng coi như không ít.

Chẳng mấy chốc cậu lại cụp mắt, nói bên đoàn phim hình như gặp chút vấn đề tài chính, 30% tiền cát-xê ban đầu đã thỏa thuận vẫn chưa đến tay.

Thanh niên đáp: "Không vội, chúng ta đâu thiếu tiền."

Hôm sau là sinh nhật của Bùi Tiểu Thập, Vạn Hạ Trình dẫn cậu đi ăn dim sum kiểu Hồng Kông không cay.

Bữa đó do Vạn Hạ Trình đãi, nhưng thiếu niên lại tiếc tiền thay hắn nên không dám gọi nhiều, còn kêu lần sau không đến mấy chỗ đắt đỏ thế này nữa.

Dù than vậy, đối phương cũng khen đồ không cay mà ngon thế, còn bảo sau này có thể sẽ sống ở Quảng Đông – lời này tới bây giờ Vạn Hạ Trình vẫn nhớ.

Tối hôm đó, Vạn Hạ Trình nghỉ bán, ngược lại dẫn Bùi Tiểu Thập đến một nhà nghỉ gần khu dân cư, thuê một phòng giá 230 tệ một đêm.

Chẳng cần mua bao cao su hay gel bôi trơn, vì những thứ Bùi Tiểu Thập mua vào hè năm ngoái vẫn nằm nguyên trong góc tủ quần áo – thứ đã bị Vạn Hạ Trình "bắt quả tang" ngay ngày hôm sau.

Biết "bảo bối" mình cất giấu bị đào lên, thiếu niên hơi thẹn thùng: "Anh phát hiện khi nào vậy..."

"Mấy hôm trước đang dọn tủ thì tìm được, không dùng nhanh khéo hết hạn đấy."

Bùi Tiểu Thập cãi chem chẻm: "Tầm bậy, hạn sử dụng tận năm sau cơ mà."

"Thế hả? Vậy không vội."

Mặt Bùi Tiểu Thập biến sắc liên tục, mãi mới nặn ra một câu: "Nhưng mua lâu rồi, vẫn hơi gấp ấy."

Ở khách sạn đúng một đêm nhưng thiếu niên vẫn tươm tất chuẩn bị quần áo để thay, còn kéo theo chiếc vali 16 inch lấy từ đoàn phim về.

Vạn Hạ Trình gửi nhờ quần lót và tất vào vali của cậu, thấy trong đó toàn chai lọ, bèn hỏi: "Chỉ ra ngoài ngủ một đêm mà em cũng trang điểm à?"

Đối phương vội đáp: "Là skincare! Skin-care!"

Sống chung lâu như vậy, hắn đương nhiên biết đó là đồ dưỡng da.

"Chăm da cho tốt nhé, đại minh tinh."

Ai kia dán sát người hắn: "Em không phải đại minh tinh, em là Bùi Tiểu Thập của anh."

"Không thấy ngấy à?" Vạn Hạ Trình ngả người ra sau, cố giữ khoảng cách, nhưng khi bị kéo lại hôn lên môi cũng không né tránh.

Đống chai lọ vẫn nhiều như cũ, nhưng không còn là các brand lớn quốc tế với hàng tá chữ tiếng Nhật hoặc tiếng Anh trên bao bì nữa, thay bằng những sản phẩm chăm sóc da giá rẻ mười mấy vài chục nghìn đầy trong siêu thị, đến cả Vạn Hạ Trình cũng nhận ra.

Nhà nghỉ họ tới không phải chỗ quá xịn, nhưng riêng chiếc giường lớn trong phòng đã to gấp đôi chiếc ở nhà.

Sau khi nhận phòng, Bùi Tiểu Thập mới thấy xấu hổ. Chỉ theo anh bồ đến cửa phòng mà má cậu đã đỏ rực, dần lan từ sau tai xuống tận cổ.

Họ đã hẹn hò gần hai năm, cái gì trên người đối phương đều đã thấy qua, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu thật sự làm chuyện này.

Lần đầu luôn khó khăn. Cả hai đều là trai tân, dù có dùng bao nhiêu gel bôi trơn, Bùi Tiểu Thập vẫn thấy đau, thậm chí còn bị chảy một ít máu.

Vệt máu đỏ rơi trên ga trải giường trắng tinh, nổi bật tựa như máu trinh.

Cả hai hôn và làm tình như thể ngày mai là tận thế, chẳng tuân theo bất cứ quy tắc hay kỹ thuật nào. Tất cả chỉ dựa vào bản năng để mơn trớn ái ân.

Bùi Tiểu Thập ôm chặt người, thì thầm bên tai từng tiếng một rằng cậu thích hắn.

"Anh Vạn, em yêu anh, là kiểu muốn ở bên anh mãi mãi."

"Mãi mãi" là một từ quá mơ hồ, không đủ nghiêm túc, ngoài việc bày tỏ tình cảm ngay lúc này, nó chẳng thể được coi là lời hứa cho tương lai.

Nhưng khi đó, Vạn Hạ Trình cảm thấy Bùi Tiểu Thập rất muốn nghe mình nói như vậy, nên hắn cũng nói rằng hắn yêu cậu, bắt chước cách nói thiếu nghiêm túc của đối phương dùng từ "mãi mãi."

Khi ấy, "mãi mãi" với Bùi Tiểu Thập có nghĩa là "một đời một kiếp", còn "mãi mãi" của Vạn Hạ Trình là một ngày nào đó sẽ cùng em ấy rời khỏi chốn này.

Bùi Tiểu Thập, mình đi Quảng Đông nhé, hoặc Thâm Quyến thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK