Sau khi trao nụ hôn đầu cho Vạn Hạ Trình vào kỳ nghỉ hè năm nhất, cá nhân vừa "phong kiến" vừa "bảo thủ" như Bùi Tiểu Thập đã mặc định rằng cả trái tim lẫn cơ thể mình đều thuộc về Vạn Hạ Trình. Dù đối phương bận đến mức cả tuần chỉ nhắn trả lời được vài tin, cậu vẫn vui vẻ lặng lẽ làm một "hòn vọng phu".
Lên năm hai đại học, Bùi Tiểu Thập bận rộng tham gia Liên hoan phim sinh viên. Trừ những lúc lên lớp, cậu dành hết thời gian còn lại để tập luyện. Ngoài thi thoảng gửi tin nhắn trên QQ cho Vạn Hạ Trình, đã khá lâu hai người chưa gặp nhau.
—— "Dưới ký túc xá của tụi em có nhiều mèo hoang lắm, nhìn cưng mà tội nghiệp quá chừng. Không biết làm chủ kiểu gì mà nỡ bỏ rơi tụi nhỏ đáng yêu thế này. Để em gửi anh một tấm, dễ thương nhỉ?!【Ảnh mèo con】
—— "Anh nhớ bé mèo hoang hôm qua em kể không? Hôm nay em đi mua thức ăn mèo, định về cho nó ăn nhưng bạn cùng phòng nói nhóc đó bị bảo vệ đuổi đi rồi. Trời ơi, bảo vệ còn ác hơn chủ cũ nữa. Em thấy buồn quá 【Ảnh chụp đồ ăn cho mèo】+ 【Ảnh selfie Tiểu Thập u buồn】
—— "Yeah, vui quá! Câu lạc bộ tiếng Anh em tham gia từ năm nhất sắp biểu diễn rồi. Em chuẩn bị hát bài My Heart Will Go On Đó!"
Hầu như ngày nào Bùi Tiểu Thập cũng gửi tin nhắn, lâu nhất thì hai ngày một lần, chủ yếu xoay quanh mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống của cậu. Đôi khi Vạn Hạ Trình không biết trả lời thế nào, sau đó có việc bận một chút là quên luôn việc nhắn lại.
Hôm đó, Bùi Tiểu Thập gửi một video. Vạn Hạ Trình đang đứng ngoài hành lang phòng thí nghiệm, dựa vào lan can, nhét tai nghe lên tai rồi phát video. Nội dung là hình ảnh thiếu niên đang hát tiếng Anh trên sân khấu, tuy phát âm không chuẩn nhưng toàn bộ con người cậu toát lên vẻ rạng rỡ, tự tin và tràn đầy sức sống.
"Love can touch us one time,
and last for a lifetime,
and never let go till we"ve gone."
Trước đây chỉ có chút ấn tượng, bấy giờ là lần đầu tiên Vạn Hạ Trình cẩn thận lắng nghe toàn bộ bài hát, đồng thời ghi nhớ những ca từ trong đó.
Tình yêu có thể đến với chúng ta một lần,
Và sẽ ngự trị suốt đời,
Chẳng bao giờ buông tay cho tới khi chúng ta rời xa.
Sau này, khi hai người cùng xem Titanic, Bùi Tiểu Thập vừa lau nước mắt vừa nói: "Nếu em là Rose, em sẽ nhảy xuống biển cùng Jack."
Thiếu niên đã xem bộ phim này cả chục lần, nhưng lần nào cũng không kìm được nước mắt.
Vạn Hạ Trình không hiểu nổi suy nghĩ "chết thì cùng chết" của cậu. Nếu như Rose cũng chết, vậy thì sự hi sinh của Jack chẳng phải coi như uổng phí sao.
Hắn nhắc nhở: "Jack hy sinh bản thân, không phải để Rose chết theo anh ta."
Nếu chỉ cần hy sinh một người, thì cả hai chẳng cần cùng liều mình.
Bùi Tiểu Thập lại bướng bỉnh cho rằng: "Bi kịch không phải là được chết cùng nhau mà là sự chia lìa vĩnh viễn."
Tuy nhiên, khi Vạn Hạ Trình đổi câu hỏi thành nếu cậu là Jack, liệu có muốn Rose nhảy xuống biển cùng mình không, thiếu niên đột nhiên chẳng còn kiên định như vậy nữa.
Cuối năm 2013, Hứa Thục Anh đã hoàn thành ca phẫu thuật não được vài tháng. Kết quả hậu phẫu tốt hơn dự đoán của bác sĩ, nếu tiếp tục phối hợp với các liệu pháp hóa trị và xạ trị có thể kéo dài tuổi thọ tối đa. Nhưng bà kiên quyết không chịu quay lại bệnh viện, chỉ muốn ở nhà điều trị bằng thuốc Đông Y nhờ Vạn Hạ Trình lấy từ một thầy thuốc quen biết.
Bà không phải người vô tri, cũng không phải kiểu ỷ mạnh một cách tùy ý, nhưng khi chi phí điều trị giống như một cái hố sâu không đáy hiện ra trước mắt, nếu có tiền, có khả năng, chẳng ai chỉ biết cắm một nén nhang trong lư hương ở chùa để cầu nguyện.
Bản thân đã sống một đời kiêu hãnh, có chết cũng phải ra đi một cách đàng hoàng, thay vì tiêu tán từng đồng cuối cùng trong nhà.
Dẫu người không muốn sống nữa, Vạn Hạ Trình lại chẳng thể trơ mắt nhìn bà ra đi.
Đầu năm 2014, khối u của Hứa Thục Anh tái phát. Lúc đó, Vạn Hạ Trình đang thực tập tại công ty của thầy hướng dẫn. Nhân việc này, hắn làm thẻ tín dụng, rút vượt hạn mức vài vạn tệ, sau đó nhờ quan hệ tìm đến các tổ chức cho vay tư nhân tương đối đáng tin cậy. Chưa tốt nghiệp đã gánh trên vai món nợ lớn, chàng thanh niên đánh đổi tất cả để kéo lại cái mạng cho Hứa Thục Anh.
Khi tỉnh lại, bà không hề cảm kích, mà mắng rằng mình nuôi hắn uổng công, những gì đã dạy cũng thành công cốc.
Bà bảo Vạn Hạ Trình đã làm một chuyện ngu ngốc.
Vạn Hạ Trình hiểu ý của bà. Những việc tốn nhiều công sức mà không có lợi ích, những việc có tỷ lệ hoàn vốn thấp chính là chuyện ngu ngốc.
Nhưng nếu bà đã dành cả đời tích góp tiền nuôi hắn, để rồi chưa kịp nhận báo đáp đã qua đời, vậy việc bà làm có phải cũng được xem như vô nghĩa không?
Người ta hay nói phụ nữ là sinh vật cảm tính, nhưng Hứa Thục Anh lại là người máu lạnh nhất Vạn Hạ Trình từng gặp. Từ nhỏ, hắn đã bị bà phạt úp mặt vào tường mỗi khi khóc. Cứ khóc là bị phạt, càng khóc càng phạt thêm.
Bà từng dạy: "Nếu để người khác thấy bản thân rơi nước mắt, họ sẽ nghĩ chúng ta dễ bị bắt nạt."
Nhờ cái "lạnh" ấy, một góa phụ đuổi con trai ruột của mình đi nhưng lại nuôi dưỡng con trai nhà người khác chưa từng bị ai ức hiếp.
Không ai dám bắt nạt Hứa Thục Anh, cũng không ai dám bắt nạt Vạn Hạ Trình.
Lúc mới vào tiểu học, dù chưa từng học lớp dự bị lớp một, Vạn Hạ Trình vẫn đứng nhất lớp, cũng từng bị để ý. Bọn trẻ con đùa nhau thì chẳng thể gọi là "ác", nhưng việc Vạn Hạ Trình bị chỉ thẳng vào mặt gọi là đồ mồ côi, sách vở bị xé nát, giờ thể dục bị đẩy ngã, hay đôi giày vá chằng vá đụp bị lột ra rồi ném vào thùng rác đều là sự thật.
Người lớn khác luôn thích nói "bỏ qua đi", riêng Hứa Thục Anh thì không. Hồi đó, mắt chưa mù, hàng ngày bà đạp chiếc xa ba gác đi chở hàng giúp người ta, tiện thể nhặt giấy vụn về bán. Nó được bà đậu ngay trước cổng trường, còn bản thân thì xông thẳng vào lớp giữa tiết học. Trước mặt giáo viên đang đứng trên bục giảng, Hứa Thục Anh cởi giày của mấy đứa trẻ đó rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ tầng ba.
Ba lần đến trường thì cả ba lần bà đều làm như vậy, đến bảo vệ cũng cản không nổi. Từ đó, chẳng đứa nào dám đụng đến Vạn Hạ Trình nữa.
Hứa Thục Anh không bị điên. Ngày thường, bà luôn đối xử tử tế với mọi người, không kiêu ngạo cũng chẳng luồn cúi, nhưng khi cần cứng rắn thì không bao giờ nhún nhường.
Ngày nhỏ được bà chở che ra sao, giờ đây Vạn Hạ Trình dẫu nợ nần chồng chất cũng quyết tâm cứu bà.
Vạn Hạ Trình đã tiêu sạch số tiền tiết kiệm dành dụm từ thời trung học, nhưng vẫn không đủ để níu giữ mạng sống của Hứa Thục Anh. Một phần vì bệnh tình quá nặng, chủ yếu là bản thân bà cũng từ bỏ. Bà không muốn nhìn thấy những người còn sống uổng phí tiền bạc vì một bà già sắp chết. Mấy chục ngàn thì có thể kéo dài thêm được bao lâu? Vốn dĩ căn bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn. Cứu được lần hai, nhưng lần thứ ba, thứ tư thì sao?
"Cái giá phải trả quá lớn, không đáng." Hứa Thục Anh đã nhắc đi nhắc lại câu này nhiều lần.
Mùa hè năm 2014, ngay sau khi hoàn thành buổi biểu diễn tổng kết cuối kỳ năm hai, Bùi Tiểu Thập lập tức chạy đến tìm Vạn Hạ Trình. Nghỉ hè năm đó, ban ngày hắn thực tập trong nội thành, khi tan làm thì ngồi xe hơn 2 tiếng rưỡi về nhà, hôm nào sớm nhất cũng phải hơn 10 giờ mới tới nơi. Bấy giờ Bùi Tiểu Thập đã có chìa khóa nhà, thường khi hắn bước vào nhà, người đầu tiên bản thân nhìn thấy chính là thiếu niên. Đôi khi, chính mình còn đang ở cầu thang, chưa lên tới cửa, đối phương đã nghe thấy tiếng động mà chạy ra mở cửa giúp hắn.
Bùi Tiểu Thập nói rằng cậu có thể nhận ra tiếng bước chân của hắn, Vạn Hạ Trình chưa từng nghi ngờ điều đó.
Đôi lúc, thiếu niên không ra mở cửa, thường là vì Vạn Hạ Trình tăng ca về trễ. Cậu cứ nằm trên sofa đợi mãi, bày ra đủ loại tư thế, rồi ngủ quên mất, có khi ngủ đẫy một giấc rồi mới dậy.
Mùa hè này, Bùi Tiểu Thập gần như chuyển hẳn vào nhà Vạn Hạ Trình. Cậu kể trung tâm dạy lái xe mình mới đăng ký ở gần phố ăn vặt, phải dậy sớm mỗi ngày để tập lái, còn hỏi Vạn Hạ Trình xem liệu có thể thuê một phòng cho khách không. Nhưng hắn nói nhà không có phòng trống, chỉ có chiếc sofa thôi.
Viện cớ này vốn để từ chối khéo, ai ngờ Bùi Tiểu Thập lại đồng ý ngay tắp lự, chẳng cần nghĩ ngợi thêm.
Dù Bùi Tiểu Thập có ý đồ riêng, Vạn Hạ Trình cũng khó lòng nói rằng chính mình một đời liêm khiết. Hắn phải đi thực tập, mà Hứa Thục Anh sau khi xuất viện lại nằm liệt giường, trong nhà thật sự cần có người để ý. Nếu Bùi Tiểu Thập đã tình nguyện, hắn chẳng còn lý do nào để từ chối.
Bùi Tiểu Thập kéo vali đến, bày đầy đồ đạc ra sofa và bàn trà — dẫu sao người nọ cũng chỉ có một góc phòng khách.
Vạn Hạ Trình không lấy tiền thuê, cũng không thực sự bắt cậu ngủ ngoài sofa.
Đêm đầu tiên, Bùi Tiểu Thập chu đáo tự trải một chiếc chăn gấp đôi làm đệm trên sofa, nhưng vừa nằm xuống đã bị Vạn Hạ Trình kéo dậy, lôi vào phòng ngủ.
Khi ôm gối và chăn theo Vạn Hạ Trình vào trong, Bùi Tiểu Thập vẫn hơi không dám tin, nghiêm túc hỏi lại đối phương xem có thật sự muốn ngủ chung không.
Vạn Hạ Trình nhìn khóe miệng ai đó mím thành một đường thẳng, cảm giác giây tiếp theo câu "Nam nam thụ thụ bất thân" sẽ bật ra...
======
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt một chút.