Chưa đến trưa, trợ lý đã tới nơi, tay xách nách mang một đống túi lớn túi nhỏ, tuyên bố sẽ ở lại phòng này.
"Ôi giời ơi, cậu đúng là ông cố nội của tôi! Rảnh quá kiếm việc khác làm bớt đi, tự dưng chạy đến khách sạn làm gì? Nếu sáng nay không phải tôi tới nhà không thấy cậu đâu thì tính bao giờ nói cho tôi biết mình ở đây? Nếu ghét làm diễn viên rồi thì ít ra hãy chăm kênh truyền thông một chút, đừng để lãng phí 8 triệu followers của mình!"
Dù con số này chẳng là gì trong showbiz, nhưng cũng đủ để nhận quảng cáo, phù hợp với hình tượng low-key* của Bùi Tiểu Thập.
(*sống ẩn dật, không phô trương.)
Thấy cậu lần chần, Vũ Hạo bắt đầu quạu: "Đi thay đồ nhanh lên, để tôi chụp cho."
Đã làm việc thì phải nghiêm túc. Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn thay bộ đồ Vũ Hạo mang tới. Đồ ngủ màu trắng được đổi thành áo lưới đen xuyên thấu. Đây là sản phẩm cần quảng bá được nhãn hàng gửi từ tuần trước. Vì áo khá mỏng nên Bùi Tiểu Thập phối thêm một chiếc dây chuyền dạng xích bạc và một lớp tank top trắng mỏng bên trong, tránh phô bày quá nhiều da thịt. Sự kết hợp độc đáo giữa bí ẩn và năng động tạo nên tổng thể hài hòa, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, rất đúng yêu cầu của đối tác.
Cậu kéo rèm, bên ngoài đang mưa lâm râm. Mây đen kéo tới báo hiệu cơn bão sắp đến. Dù thời tiết xấu nhưng lại vô tình tạo ra một bầu không khí đặc biệt. Thiếu niên cầm ly trà sữa được mua làm đạo cụ, cuộn tròn trên ghế sofa gần cửa sổ.
Vũ Hạo bấm máy lia lịa, vừa chụp vừa khen Bùi Tiểu Thập có năng khiếu, tấm nào cũng có hồn.
Thật ra, Bùi Tiểu Thập đang chẳng mấy để tâm đến việc chụp hình. Đầu óc cậu trống rỗng, tâm hồn treo ngược cành cây.
Vũ Hạo biết rõ nghệ sĩ của mình đang mất tập trung. Nhưng dù nhíu mày thất thần, thiếu niên vẫn đẹp đến nao lòng. Chỉ cần đăng vài bức ảnh cận cảnh gương mặt búp bê lên mạng là fan nữ nhỏ tuổi sẽ vây quanh gọi "vợ" với "bé yêu" không ngừng.
"Uống trà sữa đi anh Bùi." Vũ Hạo thúc giục.
"Sáng nay vừa uống rồi." Bùi Tiểu Thập lì lợm đáp.
Ý là, tôi uống cái khác rồi, ứ thích uống nữa.
"Giả vờ thôi mà." Vũ Hạo nài nỉ.
Yêu cầu này trong tầm chấp nhận được, Bùi Tiểu Thập đành nhấp một ngụm.
Chụp choẹt xong, Vũ Hạo tự giác cút sang một góc chỉnh ảnh.
Thực ra, y chỉ chỉnh độ sáng, xóa các brand không liên quan. Còn chính chủ đã đẹp tự nhiên sẵn, cứ rửa mặt, gội đầu xong chụp là đạt yêu cầu.
Bùi Tiểu Thập tưởng xong việc rồi, đang định ngả lưng nghỉ ngơi thì nghe Vũ Hạo léo nhéo. "Anh Bùi! Chúng ta vẫn nên trang điểm một chút thì ok hơn."
Phiên dịch: Gương mặt của anh Bùi bị trẻ con quá, không hợp phong cách lần này lắm.
Dù thích để mặt mộc, nhưng là cựu sinh viên chuyên ngành diễn xuất, Bùi Tiểu Thập không ngại mấy việc này. Cậu tự giác lấy cốp trang điểm, bắt đầu tô vẽ cho mình.
Da cậu vốn đã đẹp, lại còn đều màu nên không cần đánh nền, phủ một lớp phấn mỏng là đủ. Bùi Tiểu Thập hiếm khi dùng che khuyết điểm hay tạo khối, chỉ dặm phấn rồi nhờ trợ lý vẻ viền mí trong là hoàn thành.
Nhưng Vũ Hạo không đồng ý. Look này phù hợp với kiểu để người ta nhìn là biết đang make. Y giúp cậu đánh thêm phấn mắt và má hồng.
Chụp xong vài tấm, lớp trang điểm bị trôi nhẹ, Vũ Hạo dặm lại giúp cậu. Bùi Tiểu Thập soi gương thấy hơi đậm, nhưng Vũ Hạo trấn an rằng đậm thế này mới lên hình đẹp.
Y từng học trang điểm, biết đôi chút về vị trí phó nháy, nên kết quả cuối cùng khá ổn.
Nguyên văn nhận xét của mentor Vũ Hạo: "Trưởng thành nhưng vẫn giữ được nét thanh nhã, rất hợp với thời tiết mưa bão."
Xong việc cũng vừa đến giờ trưa. Thời tiết ngoài trời rất tệ, không tiện ra ngoài hay đặt ship trên app nên Vũ Hạo đành gọi dịch vụ phòng.
Bùi Tiểu Thập không có khẩu vị mấy, chỉ gọi một suất salad đơn giản, còn Vũ Hạo chọn sườn bò sốt tiêu và tôm lột.
Vũ Hạo làm việc rất có năng suất. Trong lúc đợi đồ ăn, y gửi caption đã chuẩn bị sẵn cho Lý Sương duyệt, chỉnh nốt ảnh rồi đăng lên các tài tài khoản mạng xã hội của Bùi Tiểu Thập.
Bức ảnh giữa trời bão được chỉnh filter tạo cảm giác u ám của ngày tận thế, nhưng lại giúp gương mặt búng ra sữa của Bùi Tiểu Thập chín chắn hơn.
Vừa đăng được vài phút, phần bình luận dưới bức ảnh của "Đại Ma Vương Bùi Tiểu Thập" đã tràn ngập các comment như: "Bé yêu, mẹ iu emmm!!!"
"Sao vẫn là bé yêu vậy trời?" Vũ Hạo nhíu mày, vừa gặm sườn vừa lẩm bẩm.
Cứ thế này thì toang mất, hình tượng của cậu sẽ càng bị hạn chế.
Bắt đầu có một số bình luận "khác thường" xuất hiện.
"A a a a a!!! Vịu ơ!!!"
"Ủng hộ job mới của vợ! Chồng đã đặt hàng và thanh toán xong hết rồi!!!"
"Vợ anh đẹp như tiên, nhìn yêu muốn bốn, bốn l- (bàn phím bị nhảy, ý là bốn lần*!!!!)"
(Chú thích: 四爱 - tình yêu thứ tư, một hình mẫu tình yêu theo kiểu nữ công nam thủ. Không chỉ ở tư tưởng nữ chủ động nam thụ động, nó còn liên quan đến chuyện giường chiếu, các tư thế làm tình. Vị trí của hai người trong đời sống cũng bị đảo ngược so với bình thường, bên mình hay gọi là "đàn bà thanh toán, đàn ông thank you" =)))
...
Thôi kệ, "vợ" với "bé yêu" như nhau cả.
Vũ Hạo đang uống chai nước khoáng xa xỉ miễn phí của khách sạn, thì bất ngờ nghe Bùi Tiểu Thập hỏi: "Bốn gì đó là sao?"
Nước vừa uống vào bị phun ra hết. Mặt Vũ Hạo đỏ bừng, ho khù khụ một lúc mới nói được: "Bình thường cậu có đọc bình luận mấy đâu, sao nay lại dở chứng thế... Đúng là super soi."
Bùi Tiểu Thập thỉnh thoảng mới xem top comment khi tương tác với fan, mặc dù cách trả lời của cậu khá ngây ngô, không muốn nói là vụng về — chỉ đáp lại bằng vài emoji có sẵn của hệ thống như mặt cười, bông hoa, trái tim*, đôi khi gửi cả mấy cái một lúc.
(Chú thích: 🥰🌸🌼🌺🥀🌷🩷)
Vũ Hạo không ít lần giúp cậu trả lời theo hướng "mặn mà" hơn, nhưng lần nào cũng bị fan bắt bài. Thậm chí, họ còn viết hẳn mấy bài post kiểu: "Yêu cầu trả quyền tự do dùng mạng xã hội cho nghệ sĩ!"
Thấy Bùi Tiểu Thập cúi đầu, nhìn điện thoại một cách mơ hồ, Vũ Hạo cũng liếc qua phần bình luận.
Á đù! Bình luận "Bốn l-" của nữ tổng tài bá đạo đã leo tới hạng 3 rồi!
"Đừng xem nữa, ăn đi." Vũ Hạo giật lại điện thoại.
Thiếu niên không phản kháng, tiếp tục ăn súp lơ xanh trong đĩa salad.
Vừa ăn, Vũ Hạo tranh thủ hỏi han tình hình: "Sao lại đến đây? Có phải liên quan đến người cậu gặp hôm qua không?"
Hôm qua, Vũ Hạo đã thấy mặt Bùi Tiểu Thập tái mét khi xuống lầu, nhưng vì bận chạy job nên chưa hỏi rõ được.
Cậu lấy tấm danh thiếp trong túi ra, còn đang phân vân có nên đưa cho Vũ Hạo không thì đã bị y cướp mất.
...
"Vậy người ở phòng đối diện lẫn người cậu gặp hôm qua chính là Vạn Hạ Trình?" Vũ Hạo kinh ngạc bật dậy khỏi ghế khi nghe đến cái tên này — Chính là mối tình đầu của Bùi Tiểu Thập.
Cậu không kể nhiều, nhưng với trí tưởng tượng phong phú và con mắt tinh tường, Vũ Hạo đã tự mình xâu chuỗi toàn bộ sự việc chỉ với vài thông tin ít ỏi.
Ở bên kia, Vạn Hạ Trình vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng.
Có lẽ vì cơn mưa tối qua hoặc lịch trình gần đây quá dày đặc, hắn thấy đầu nặng trĩu, hai bên thái dương đau nhức. Sau khi gập máy tính, hắn mệt mỏi ngả người xuống sofa.
Khi đặt cơm, ông chủ Vạn còn ghi chú thêm thuốc giảm đau, nhưng khách sạn báo rằng hiện tại những loại đặc biệt như thuốc cảm hay thuốc giảm đau đã hết. Họ chỉ còn một số loại thuốc thông dụng không cần kê đơn như thuốc dị ứng hay thuốc tiêu hóa.
Đồ ăn trên bàn trà đã nguội sau nửa tiếng. Vạn Hạ Trình cũng thiếp đi bấy nhiêu thời gian cho đến khi bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Khi mở cửa, hắn thấy Bùi Tiểu Thập đang đứng bên ngoài.
Cả hai đứng rất gần. Dưới ánh đèn vàng ấm ở hành lang, vẻ đẹp của Bùi Tiểu Thập càng thêm yêu kiều, thậm chí có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên má cậu.
Vạn Hạ Trình nhìn kỹ, rồi hỏi: "Em trang điểm à?"
Bùi Tiểu Thập không ngờ câu hỏi đầu tiên lại là về chuyện này. Cậu ngơ ngác, chợt nhớ ra trước khi đến đây chỉ kịp thay một bộ đồ kín đáo hơn, còn "kiệt tác" của danh họa Vũ Hạo vẫn còn nguyên trên mặt. Thiếu niên đỏ ửng, thành thật gật đầu. "Vâng, em vừa xong việc."
Vạn Hạ Trình từng thấy Bùi Tiểu Thập trang điểm, nhưng hiếm khi thấy cậu dùng nhũ mắt như này, trông khác hẳn thường ngày.
Bỏ qua chuyện trang điểm, Vạn Hạ Trình hỏi thẳng cậu đến làm gì.
Bùi Tiểu Thập lại hỏi ngược: "Em vào được không?"
Vạn Hạ Trình không đáp, nhưng cũng không cản, chỉ dựa vào cửa hòng chặn lại. Bùi Tiểu Thập không dám nhúc nhích. Cậu lấy một hộp nhỏ trong túi ra rồi dúi vào tay hắn.
"Em không có ý gì đâu... chỉ là, hình như đồ ăn của chúng ta được mang lên cùng lúc. Vũ Hạo bảo khi ra ngoài thì vừa khéo nghe nhân viên khách sạn giải thích rằng họ không còn thuốc giảm đau, nên em nghĩ có thể anh sẽ cần cái này..."
Vạn Hạ Trình vẫn nhớ Vũ Hạo là trợ lý của cậu. Hắn cúi xuống, nhìn hộp thuốc giảm đau trong tay mình, nhẹ bẫng như chỉ còn nửa hộp.
"Cậu ấy thường mang một ít thuốc này theo. Tuy không nhiều, nhưng chắc đủ để anh dùng tạm. Khi bão tan, anh cứ đi khám cho chắc nhé..."
Vạn Hạ Trình rút một vỉ thuốc, bẻ vài viên rồi nhét phần còn lại vào hộp, trả lại cho Bùi Tiểu Thập. "Cảm ơn, chừng này đủ rồi."
Thấy hắn nhận thuốc, thiếu niên lấy hết can đảm hỏi thêm. "Anh không khỏe à? Có phải do hôm qua đi mưa hay vì công việc vất vả quá..."
Cơn sốt nặng thêm khiến Vạn Hạ Trình không giữ nổi khoảng cách với Bùi Tiểu Thập nữa. Hắn buông tay, cầm mấy viên thuốc trở về phòng.
"Nếu muốn vào thì đóng cửa giúp tôi. Cảm ơn."
Hắn bước tới quầy bar mini, định mở một chai nước khoáng để uống thuốc thì bị cậu kéo lại.
"Em thấy anh chưa ăn gì..." Thiếu niên nói nhỏ, nhưng giọng đầy kiên định. "Không nên uống thuốc khi bụng đói, hại dạ dày lắm."
Hắn nhìn đĩa thức ăn nguội lạnh trên bàn, bỗng nhiên nảy ra một chút hứng thú. "Vậy em nghĩ tôi nên làm gì?"
Đột nhiên, hắn tò mò không biết Bùi Tiểu Thập sẽ chọn thế nào: ăn cơm nguội hay để bụng đói uống thuốc.
"Phải order món khác chứ anh." Bùi Tiểu Thập nhanh chân chạy đến đầu giường, định bấm gọi phục vụ phòng.
"Phiền phức." Vạn Hạ Trình ngửa đầu, nuốt luôn viên thuốc.
Bùi Tiểu Thập vừa quay đầu đã thấy Vạn Hạ Trình uống thuốc. Bàn tay đang cầm điện thoại của cậu khựng lại, rồi từ từ đặt xuống như một thước phim quay chậm. Một thoáng lúng túng bủa vây, tựa như bản thân là người thừa trong căn phòng này.
"Ý tôi là đợi ăn thì phiền lắm." Vạn Hạ Trình vặn nắp chai nước, tiến lại gần. "Tôi khát nên uống nước tiện thể uống thuốc luôn. Tôi rất cần loại thuốc này, cảm ơn em."
Nghe Vạn Hạ Trình nói vậy, khóe miệng đối phương cong lên như một chú cún con được vuốt ve, đuôi vẫy rối rít, không giấu nổi vui mừng.
"Tôi nghỉ một lát nhé." Vạn Hạ Trình rời mắt khỏi cậu, chẳng bận tâm thiếu niên có ở lại không, tự mình ngồi xuống sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vạn Hạ Trình vừa uống thuốc, thêm việc bị vắt kiệt sức mấy ngày qua nên chẳng mấy chốc đã ngủ say. Có lẽ những đêm thiếu ngủ đang được bù đắp bằng giấc ngủ ban chiều ngắn ngủi này.
Khi mở mắt, trời đã tối, chuyển từ sáng sang tối. Ngoài trời đã ngớt mưa, cơn bão lớn được dự báo trước đó không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Rèm cửa được kéo kín, đèn trần cũng đã tắt, để lại căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ đèn tường hắt xuống sofa.
Phần cơm nguội trên bàn đã được dọn đi. Trên người Vạn Hạ Trình có thêm một chiếc chăn, từ vai đến bắp chân đều được đắp kín.
Khi hắn định đứng dậy, chợt phát hiện Bùi Tiểu Thập đang ngồi cuộn tròn trên sàn dưới chân mình, hai tay ôm đầu gối, nửa người trên tựa vào chân ghế sofa. Thấy Vạn Hạ Trình cử động, người nọ khẽ run, hơi thở dồn dập, nghe như tiếng nghẹn ngào của ai đó chưa tìm được lối ra trong cơn ác mộng.
Hắn cúi người, lay vai Bùi Tiểu Thập vài lần mới gọi cậu dậy được.
Thiếu niên từ từ mở mắt, nhưng khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ. Lớp nhũ mắt nhòe nhoẹt, bị cậu lau dụi đến mức lem nhem trên gò má, mũi và cằm, tựa một kiểu highlight mới.
Khóc mà vẫn đẹp đến vậy.
Vạn Hạ Trình nghĩ thầm, bỗng cảm thấy buồn cười.
Bùi Tiểu Thập à, ngay cả khi khóc cậu cũng muốn mình giống một minh tinh sao?