Người đàn ông thắt lại đai lưng, bế thiếu niên lên giường, tém gọn chăn rồi không làm việc tiếp nữa, nhanh chóng lên giường cùng cậu rồi tắt đèn đi ngủ.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Tiểu Thập mơ màng tỉnh dậy, dịch người sát về phía Vạn Hạ Trình, trông như muốn chui vào lòng đối phương, nhưng trong tiềm thức chỉ dám ôm một cánh tay.
Giống như hồi mới yêu, cả hai lập ra ước pháp tam chương* trước khi ngủ, Bùi Tiểu Thập thật sự tuân theo, tuyệt đối không vượt quá ranh giới. Anh bồ nói không được ôm ngủ, em bồ ngoan ngoãn vâng lời chỉ ôm tay khò khò.
(Chú thích: 约法三章, đề cập đến hành động của Lưu Bang trong việc đơn giản hóa luật lệ hà khắc của nhà Tần sau khi chiếm được kinh đô Hàm Dương vào năm 207 TCN. Thuật ngữ "ước pháp" đã phát triển thành một quy định pháp lý cơ bản và từng trở thành tên gọi của "hiến pháp". Sau này hiểu đơn giản thành ba điều quy ước - chỉ những điều khoản giản đơn)
Sau này, đến một ngày Vạn Hạ Trình nới lỏng quy tắc thành đồng ý, từ đó hai người mới bắt đầu ôm nhau ngủ.
Mùa hè đầu tiên bên nhau, vì mãi không pass bài thi bằng lái đợt hai, Bùi Tiểu Thập phải thi lại. Suốt hai tháng hè, thiếu niên ở lì nhà hắn không rời, thắng không kiêu bại không nản thay tới hai vật may mắn với ba màu sắc may mắn khác nhau. Cứ thế lăn lộn tới hè năm tiếp theo, Bùi Tiểu Thập kết thúc hành trình thi bằng lái với năm lần rớt phần thi thứ hai
Sau đó, Bùi Tiểu Thập đăng ký thi lại bằng lái xe số tự động. Nhưng các môn chuyên ngành năm ba đại học khá nặng nên đến khi họ chia tay, cậu vẫn chưa lấy được cái bằng nào.
Không biết hiện tại em ấy đã có bằng lái chưa?
Nhắm mắt lại, Vạn Hạ Trình đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Tơ lòng vấn vương khiến người khó vào mộng đẹp, đã lâu hắn không hy sinh thời gian ngủ để nghĩ về những chuyện không cần thiết như đêm nay.
Ban chiều, hắn không giỏi đến mức có thể lập tức nhận ra Bùi Tiểu Thập ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất là khi có mũ và khẩu trang. Dù thấy giống, bản thân cũng không dám chắc chắn. Chỉ đến khi người nọ tháo khẩu trang để uống nước, Vạn Hạ Trình mới xác nhận mình không nhìn lầm. Dù đã che gần hết khuôn mặt, hắn vẫn nhận ra tóc mai và thái dương cậu ướt đẫm mồ hôi, chảy xuống tận cổ và xương quai xanh. Có lẽ do toát quá nhiều, cộng thêm nhiệt độ thấp từ điều hòa trong khu triển lãm, cả cơ thể lẫn tay đối phương đều run rẩy, đến mức không cầm nổi chai nước để uống.
Nhưng khi Bùi Tiểu Thập đến tìm hắn, tay cậu lại run lên lần nữa. Do lạnh sao? Hay vốn dĩ không phải vì lạnh?
Công ty có cuộc họp video với các nhân sự ở Thâm Quyến vào sáng sớm hôm sau. Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ lan man, hắn biết mình sẽ không ngủ được.
Vài năm trước, trong những tháng đầu hậu chia tay, cứ nhắm mắt là Vạn Hạ Trình lại thấy gương mặt của cậu, đồng thời từng dòng ký ức xưa cũ luôn bất ngờ ùa về trong đầu mà chẳng kiểm soát được. Thời gian đó, chàng thanh niên thường xuyên thức trắng đêm. Cũng trong những tháng ấy, lượng cà phê đã uống còn nhiều hơn cả mấy năm sau cộng lại, uống đến mức caffein cũng vô dụng với cơ thể hắn.
Về sau, hắn quyết định đóng lại một phần trí nhớ, xóa sạch Bùi Tiểu Thập cùng mọi thứ liên quan đến cậu ra khỏi cuộc sống. Đó, có thể nói vừa là lựa chọn của bản thân, cũng là cơ chế bảo vệ tự động của não bộ.
Bởi vì Vạn Hạ Trình không mạnh mẽ như cậu tưởng tượng. Lúc đó, toàn bộ gia tài trong tay chỉ là một văn phòng khởi nghiệp nhỏ vừa chập chững. Bản thân không thể giữ nổi bình tĩnh trước những mưu hèn kế bẩn của Bùi Hoa Vĩnh nhằm phá hỏng mỗi dự án có được.
Bùi Tiểu Thập từng hỏi hắn có tức giận khi bị đối tác rút vốn không, nhưng sự thật cho thấy hắn không có tư cách để giận. Nếu đặt mình vào vị trí Dương Dục, có lẽ bản thân cũng sẽ chọn phương án đó.
Ngay khi vừa tốt nghiệp đại học và bắt tay gầy dựng sự nghiệp, Vạn Hạ Trình đã hiểu rõ hiện thực phũ phàng, việc bóp chết một công ty nhỏ đối với giới tư bản chỉ là chuyện cỏn con.
Vòng tròn quan hệ của Thượng Hải nhỏ bé như vậy, Bùi Hoa Vĩnh không thể chấp nhận việc con trai là gay, nên con đường duy nhất Vạn Hạ Trình có được là rời khỏi đó.
Khi ấy cũng là lần đầu tiên hắn nói lời yêu với Bùi Tiểu Thập, thậm chí từng nghĩ sẽ đưa cậu rời đi với mình.
Chưa đến 6 giờ sáng, Bùi Tiểu Thập tỉnh dậy trong vòng tay của Vạn Hạ Trình mà ngỡ đang mơ. Cậu vội nhắm mắt lại, sợ rằng nếu bất cẩn tỉnh hẳn thì giấc mộng sẽ tan biến mất.
Đây là lần đầu cậu thấy một giấc mơ có thể chân thật như vậy, đến mức cảm nhận được lực siết và hơi ấm từ vòng tay người ấy.
Tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện trên giường chỉ còn lại mình. Đầu vẫn hơi choáng, thiếu niên xuống giường, đi tìm điện thoại khắp phòng, loanh quanh bốn, năm vòng mới thấy nó kẹt trong khe đệm sofa.
Màn hình sáng lên, quả nhiên là người đó gửi tin nhắn:
—— Sáng nay tôi mượn phòng họp khách sạn để họp video. Em dậy thì nhớ xuống sảnh chính dưới tầng 20 ăn sáng, cứ báo số phòng của tôi là được.
Bấy giờ là 9 giờ sáng, tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước.
Ôm điện thoại ngồi đờ đẫn trên sofa, Bùi Tiểu Thập nghĩ mãi không ra tối hôm trước đã bò lên giường Vạn Hạ Trình bằng cách nào, ký ức chỉ dừng ở đoạn uống rượu.
Hay mình nhỡ uống nhiều quá? Ai đó hơi lo lắng.
—— Tối qua em uống say quá ạ?
Bùi Tiểu Thập gửi cho đối phương, mắt dán chặt màn hình không rời. 5 phút sau, màn hình lại sáng lên, không ngoài dự đoán là tin nhắn trả lời của người đàn ông:
—— Tỉnh rồi? Xuống ăn sáng đi, nhớ cầm thẻ phòng theo. Nửa tiếng nữa họp xong, về tôi kể em nghe.
Xong xuôi, Bùi Tiểu Thập đi rửa mặt.
Đồ phơi trong phòng tắm từ tối qua, bao gồm cả quần lót đã khô. Cậu rửa mặt, mặc lại quần áo, giặt sạch quần lót của Vạn Hạ Trình rồi treo lên. Sau đó, thiếu niên chuẩn bị xuống tầng ăn sáng. Khi ra cửa, cậu thuận tay đóng lại, đến lúc thấy cửa sập mới sực nhớ đã quên rút thẻ phòng.
Theo thói quen, cậu đi thang máy xuống tầng 1, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy chỗ nào để ăn, mãi sau mới nhớ Vạn Hạ Trình dặn sảnh ăn nằm ở tầng 20.
Trí nhớ ngày càng kém. Bùi Tiểu Thập vội móc điện thoại, gõ lạch cạch vào ghi chú: "Ra khỏi phòng nhớ mang thẻ, sảnh lớn khách sạn ở tầng 20, phòng của ông xã là 3612."
Lưu rất nhiều thứ, nhưng khi cần thì chính chủ lại luôn quên mở ra xem.
Buffet sáng có giá 299 tệ mà Bùi Tiểu Thập chỉ lấy non đĩa: một miếng waffle, một lát cá tuyết, hai viên sushi trứng cá và một ly sữa chua. Thiếu niên chỉ ăn hết nửa cái bánh, còn sữa chua thì để lại không uống.
Ăn xong, cậu ngồi ngây người một lát, bụng không đói nhưng vẫn lấy thêm ít salad trái cây. Xong xuôi, cậu nhận được một tin nhắn khác từ Vạn Hạ Trình.
Biết người nọ đã về, cậu mới lên lầu vì không có thẻ phòng.
Ban ngày, phòng khách sạn trông khác hoàn toàn so với buổi tối. Mưa đã tạnh, rèm cửa được kéo ra, làm không gian trở nên thông thoáng, nửa thành phố thu vào tầm mắt.
Bây giờ Bùi Tiểu Thập mới để ý kính phòng tắm là loại trong suốt, tuy lờ mờ không rõ chi tiết nhưng vẫn thấy hòm hòm các đường nét. Ít nhất, cậu có thể hơi nhìn được bóng dáng bồn tắm qua cửa kính.
"Cái này trông rõ ghê ha..." Bùi Tiểu Thập tò mò gõ nhẹ kính, quay đầu hỏi: "Mấy người trong ban hậu cần công ty cũng ở đây ạ? Họ có thường đến khách sạn báo cáo công việc với anh không?"
Vạn Hạ Trình đang xem máy tính ở bàn làm việc, nghe tiếng thì ngẩng đầu: "Họ ở gần trung tâm triển lãm, sẽ không đến khách sạn tìm tôi. Em ăn xong chưa?"
"Em ăn rồi." Thiếu niên đứng thẳng lưng, chợt như nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: "Chiều nay anh có phải qua bên triển lãm nữa không?"
"Cần đến sớm, nhưng đợi ăn trưa rồi đi sau."
Vạn Hạ Trình đứng dậy, bước đến gần rồi nhét gì đó vào tay cậu.
Thiếu niên chưa kịp nhìn xem là gì, chỉ thấy tay mình cầm một tấm thẻ mỏng cứng cáp, đồng thời người nọ lên tiếng: "Sáng nay ra ngoài quên thẻ phòng phải không? Tôi vừa nhờ khách sạn cấp thêm một chiếc, cái này em giữ đi."
Cậu cúi đầu nhìn vật trong tay, cảm nhận hơi ấm còn lưu lại từ lòng bàn tay đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Anh định ở đây bao lâu nữa?"
"Vẫn chưa xác định, nhưng ít nhất sẽ ở lại đến khi qua sinh nhật em."
Bùi Tiểu Thập gật đầu, nghe người đàn ông hỏi: "Có cần về nhà uống thuốc không? Tối qua giữ em lại, không nghĩ đến việc em không mang thuốc theo, còn để em uống say. Tất cả đều là lỗi của tôi."
Thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy, giải thích rằng rượu là tự cậu muốn uống, không liên quan gì đến đối phương, hơn nữa một ngày không uống thuốc cũng không sao.
"Vẫn nên uống đúng giờ." Vạn Hạ Trình đáp. "Lát tôi sẽ đưa em về."
Khựng lại một thoáng, người đàn ông tiếp lời: "Nếu về nhà xong vẫn muốn qua đây thì thu xếp ít đồ, nhớ mang thuốc theo."
Bùi Tiểu Thập lảng tránh câu hỏi, chỉ đáp: "Tối qua em uống hơi quá chén, có làm gì anh không...?"
"Em thì có thể làm gì tôi?" Vạn Hạ Trình xoa xoa ấn đường, bất đắc dĩ căn dặn. "Về sau đừng uống rượu nữa, say vào chỉ thiệt mình thôi, còn để người khác được lợi."
Một lúc lâu sau, Bùi Tiểu Thập mới bật ra một câu: "Vậy anh có lợi dụng em không?"
Thiếu chút nữa đến hắn cũng không biết trả lời thế nào.
"Chính em ngủ như con heo nhỏ, tôi có thể lợi dụng được gì." Vạn Hạ Trình vừa đáp vừa nhìn người đối diện, biết không thể dùng mỗi từ "heo" với đứa nhóc này, đành thêm vài định ngữ để sắc thái nhẹ nhàng hơn.
Cựu sâu rượu mím môi, trông hơi thất vọng: "À..."
Rất nhanh sau đó, cậu ngước lên nhìn người đàn ông: "Anh không thích em uống rượu phải không? Nếu anh không thích, mai mốt em không uống nữa."
Vạn Hạ Trình xoa nhẹ tai cậu: "Bây giờ ngoan thế sao? Nghe lời quá."
Bùi Tiểu Thập bị xoa đến nóng cả tai, trái tim cũng ấm áp theo, lập tức thẳng thắn trả lời, không hề giấu diếm: "Em nghe lời anh nhất."
"Thế thì tốt." Vạn Hạ Trình tiếp lời: "Nãy giờ vẫn chưa trả lời, lát tôi đưa em về nhé, được không?"
Ai đó vừa tự nhận bản thân nghe lời số một, giờ lại lắc đầu: "Em tự về được."
"Tôi đi từ đây qua trung tâm triển lãm, tiện đường ghé ngang nhà em."
Vạn Hạ Trình biết nhà Bùi Tiểu Thập từ thời đại học — một căn biệt thự có sân vườn kiểu xưa xây từ thời dân quốc, tọa lạc giữa trung tâm thành phố, chỉ những gia đình có quyền có tiền mới sống ở đó.
Trước đây, không phải hắn chưa từng đưa thiếu niên về nhà, nhưng lúc đó họ chỉ đi bằng phương tiện công cộng như tàu điện ngầm hoặc xe bus.
Bùi Tiểu Thập cúi đầu, nghịch vạt áo: "Em... em chưa muốn về ngay, anh cứ lo công chuyện đi, em chơi loanh quanh một chút rồi tự về sau."
Thấy cậu kiên quyết, người đàn ông cũng không ép buộc, chỉ dặn: "Ở ngoài nhớ cẩn thận. Có việc gì cứ gọi cho tôi."