Kiều Tiểu Mạnh thấy hai người trở về thì rất vui vẻ, vẫy vẫy tay gọi bọn họ, " Về rồi đấy à! Qua đây, qua đây, ăn khuya nè! "
Tần Chiêu, " Cậu đang ăn cái gì thế? "
" Pizza, ngon lắm á, phô mai siêu nhiều luôn. Các cậu mau qua đây ăn đi, nhanh kẻo nó nguội là phô mai không kéo sợi được đâu. "
Giang Ngộ Tuyết, " Các cậu ăn đi, tớ không ăn. "
Kiều Tiểu Mạnh, " Hả? Sao thế? "
Giang Ngộ Tuyết giả vờ hung dữ, nói, " Bản công tử là người dựa vào mặt mũi và vóc dáng để kiếm cơm đấy. Cậu muốn đập bát cơm của tớ đấy à? "
" À~ hê hê, quên mất cậu là người mẫu, phải giữ gìn vóc dáng, không được ăn khuya. "
" Ừm. Biết thế là tốt! Tớ đi tắm một cái đã. Nóng muốn chết! "
" Ờ, đi đi! Nào, Tần Chiêu, Giang đại thần không ăn thì chúng ta ăn. Cái này ngon lắm đấy. "
Tần Chiêu cũng không từ chối, ngồi xuống ăn cùng Kiều Tiểu Mạnh, vừa ăn vừa trò chuyện.
Kiều Tiểu Mạnh, " Tần Chiêu, cậu còn tiền không? "
" Làm gì? "
" Cho tớ mượn 50 tệ đi. Tiền tiêu vặt của tớ tháng này đã hết rồi, không đủ để mua quà cho nữ thần của tớ. Cô ấy thích một chiếc áo khoác của hãng X rất lâu rồi, lại không có tiền mua. Sắp tới cũng sắp đến sinh nhật của cô ấy rồi mà, vì thế tớ muốn cho cô ấy một chút bất ngờ. "
Tần Chiêu nghe đến đây thì liền thấy mệt não. Nữ thần của Kiều Tiểu Mạnh là Trần Diễm, lớp 11B1. Cô nàng là hoa khôi của cả khối, vừa học giỏi vừa rất xinh đẹp, là nữ thần trong mộng của rất nhiều người, vì thế nên cũng có rất nhiều người theo đuổi và Kiều Tiểu Mạnh là một trong số đó. Đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu Kiều Tiểu Mạnh mượn tiền anh để mua quà cho cô nàng. Đã vậy, mấy việc như trực nhật hay là lao động công ích, phàm là những việc mà Trần Diễm lười làm là sẽ đẩy hết sang cho Kiều Tiểu Mạnh. Mà Kiều Tiểu Mạnh bị tình yêu che mờ mắt, lần nào cũng cun cút đi làm thay, chẳng than thở lấy một lời. Tần Chiêu nhiều lần thấy không ổn, nhưng khuyên thì Kiều Tiểu Mạnh lại không nghe. Anh bất lực, nên cũng đành mặc kệ.
" Hầy, được rồi. Khi nào có tiền nhớ trả cho tớ đấy. " Tần Chiêu cầm điện thoại lên, chuyển tiền cho Kiều Tiểu Mạnh. Dù sao thì Kiều Tiểu Mạnh là người vay được trả được, thế nên anh cũng khá yên tâm cho cu cậu mượn tiền.
" Hehe, cảm ơn nhé~ "
Ngày thứ 7, cuối tuần, giáo viên sau 1 tuần dài miệt mài chấm bài thì hôm nay cuối cùng cũng đã công bố thành tích.
Lúc thành tích được công bố ra, có người vui, cũng có người buồn. Giang Ngộ Tuyết xem thành tích của bản thân xong, liền phổng mũi mà khoe với Tần Chiêu, " Chiêu à, cậu xem này, mình đứng hạng thứ 72 toàn khối, hạng 17 toàn lớp, còn cậu thì đứng hạng 73 toàn khối, hạng 18 toàn lớp, điểm thi của chúng ta chênh lệch nhau chỉ có 4 điểm. Cậu nói xem, mình có giỏi không? "
" Ừm~ Cậu là giỏi nhất! " Tần Chiêu híp mắt cười, nói.
" Cậu cũng rất giỏi nha. So với thành tích của lần thi trước, lần này cậu tiến bộ được tận 15 hạng luôn đó. "
" Chủ yếu là do đề toán lần này khá dễ, hơn nữa lại có cậu kèm thêm cho mình vật lý với ngữ văn nên mình mới có thể thăng hạng đó. "
" Hehe~ Công lao của mình to lớn như vậy, cậu muốn cảm ơn mình như thế nào đây? "
" Vậy thì cậu muốn mình cảm ơn cậu như thế nào? "
" Hưm.... Để mình suy nghĩ coi.... A, mình biết rồi, mình muốn một chiếc vòng tay. "
" Được. Lát nữa sẽ mua cho cậu. "
" Không! Mình muốn cậu tự tay làm cơ. " Giang Ngộ Tuyết giở tính trẻ con, ngang ngược nói.
" Được~ đều đáp ứng cậu! " Tần Chiêu giọng đầy cưng chiều, nói.
" Hehe~ cậu tốt thật đấy~ "
" Nè! Tần Tiểu Chiêu, Giang đại thần! Các cậu thi thế nào rồi? Đều ở lại được lớp số 2 đó chứ? " Kiều Tiểu Mạnh từ đâu chạy đến, dồn dập hỏi.
" Vẫn ổn, bọn tớ đều có thể ở lại lớp số 2. " Tần Chiêu đáp.
Kiều Tiểu Mạnh thở phào nhẹ nhõm, " Vậy thì quá tốt rồi! Tớ đạt hạng 80 toàn khối, trong lớp thì là hạng 30, vừa đủ để ở lại lớp số 2. Về sau chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục học cùng nhau đấy! "
" Ừm. Chúc mừng cậu nhé! " Tần Chiêu mỉm cười, nói.
Sau khi thành tích của lớp 11B2 liền có một chút thay đổi. Lớp phó học tập của lớp B2 thành công vọt lên B1, còn có một số bạn từ B3, B4 vọt lên B2 và một số bạn của B2 rớt xuống B3, B4. Và tất nhiên, lớp B1 cũng có 1 người bị rớt xuống B2, cậu ta tên là Cố Hữu Đạt. Cố Hữu Đạt này vẫn luôn nằm ở top cuối của lớp B1, có thể bám trụ được ở lớp B1 một năm cũng đã là rất lợi hại rồi, và bị tuột xuống cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Và, phòng ký túc xá 307 của Giang Ngộ Tuyết, Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh cũng có sự thay đổi. Có một bạn học mới chuyển vào. Không ai khác, chính là Cố Hữu Đạt.
Hôm Cố Hữu Đạt chuyển đến, ba người Kiều Tiểu Mạnh, và Giang Ngộ Tuyết cùng Tần Chiêu đã cố gắng tỏ ra nhiệt tình nhất hết sức có thể. Cả ba người đều cố gắng làm sao cho Cố Hữu Đạt có thể nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, nhưng mà, đáp lại sự nhiệt tình của ba người, Cố Hữu Đạt chỉ hờ hững liếc mắt một cái, thậm chí là còn không thèm chào hỏi ai, một mạch kéo vali đi đến vị trí còn trống, vùng vằng xếp đồ đạc.
" Xì, người gì đâu mà khó ưa thế nhỉ! " Kiều Tiểu Mạnh nhỏ giọng mắng.
" Được rồi! Quý nhân của lớp số 1,chúng ta không chọc vào nổi đâu! Đi thôi, đi thôi, đi ăn tối thôi! " Giang Ngộ Tuyết nói, vừa nói vừa đẩy Kiều Tiểu Mập ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Kiều Tiểu Mạnh liền không kiêng kị gì nữa mà nói lớn, " Con mẹ nó! Các cậu xem cái thái độ kia của cậu ta đi! Hứ, chúng ta đã tốn công tốn sức chào đón cậu ta nhiệt tình như thế mà cậu ta đến một câu chào hỏi lịch sự cũng không có! Người gì thế không biết! Lớp số 1 chuyển xuống thì ngon lắm chắc! Ra vẻ ta đây đồ! "
Giang Ngộ Tuyết cười lạnh một tiếng, " Làm gì mà cậu lại tức giận đến vậy chứ? Có đáng không? "
" Ờmmm..... Hình như không đáng! Đúng rồi nhỉ, tớ tại sao lại phải vì người như vậy mà tức giận chứ! Hừ, không thèm để ý cậu ta nữa! "
Ăn tối xong, ba người lại trở về ký túc xá, lại phải đối diện với cái mặt khó ưa của Cố Hữu Đạt. Nhưng mà có một số chuyện bắt buộc phải nói rõ ràng, vì thế, Giang Ngộ Tuyết liền lên tiếng, " Cố Hữu Đạt, cậu qua đây, bọn tôi có chuyện cần nói với cậu. "
Cố Hữu Đạt cố ý không nghe, cũng không thèm phản ứng lại với lời của Giang Ngộ Tuyết. Tựa như là chưa từng nghe thấy lời của hắn nói.
" Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không? " Giang Ngộ Tuyết đề cao giọng, nói to hơn một chút.
Cố Hữu Đạt vẫn như cũ không thèm trả lời, đến đầu cũng không thèm quay lại.
Kiều Tiểu Mạnh lại được một phen bùng nổ, oang oang nói lớn, " Ây dô, người nào đó a, ỷ mình từng là học sinh lớp số 1, thế nên khinh thường bọn này. Xì, đừng làm như bản thân cao quý lắm không bằng ấy, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, đây không phải là lớp số 1, đã xuống lớp số 2 rồi đấy. Bớt ra vẻ trịch thượng đê! "
" Tiểu Mạnh! Cậu không nói chuyện thì cũng sẽ không có ai nói cậu bị câm đâu! " Tần Chiêu lạnh lùng bổ một đao.
" Ây dô~ " Kiều Tiểu Mạnh ôm tim, giả vờ ra vẻ đau đớn, " Tần Tiểu Chiêu, sao mà cậu lại nỡ lòng nào nói với tớ những lời như thế chứ? Ôi~ tim của tớ đau quá~ thật uổng công bao nhiêu năm qua tớ đối xử tốt với cậu như vậy~ "
" Thôi đi ông tướng! Tém tém lại đi, diễn xuất tệ hại quá đấy! "
" A~ cậu lại mắng tớ~ trái tim của tớ, tan vỡ rồi~ "
Bộp———
Cố Hữu Đạt xoay người ném một cái gối vào Kiều Tiểu Mạnh và mắng, " Các cậu có thể câm mồm lại không? Không thấy tôi đang học bài sao? "
Kiều Tiểu Mạnh nhặt cái gối lên, cười khẩy một cái, " Bọn này nói cái gì thì liên quan đéo gì đến cậu. Đây là phòng chung, không phải là phòng riêng của cậu nhé! "
" Cậu..... "
" Cậu cái gì mà cậu! Là cậu không thèm để ý đến bọn này trước, thế nên, bọn này cũng chẳng có lý do gì để để ý đến cậu cả! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi nói gì là việc của tôi, cậu cứ bảo trì thái độ giả vờ điếc là được. Và tôi cũng sẽ chẳng thèm để ý đến việc cậu làm gì đâu! "
Cố Hữu Đạt tức đến không nói thành lời, qua một lúc sau mới hậm hực buông một câu, " Hừ, đúng là một lũ mất dạy, một chút tố chất cũng không có, cũng không biết cha mẹ ở nhà dạy dỗ thế nào mà để tụi bây giống như một lũ chó điên thế này! "
Kiều Tiểu Mạnh nghe thấy vậy liền nổi điên, cầm cái gối ném mạnh vào đầu Cố Hữu Đạt, " Mày nói ai mất dạy vậy? Mày chửi tao thì chửi tao, tao nhịn! Nhưng mà mày đừng có đụng tới cha mẹ tao nha thằng chó! "
Cố Hữu Đạt bị cái gối đập cho choáng váng, và cậu ta cũng bắt đầu nổi khùng, lao đến muốn choảng nhau một tận với Kiều Tiểu Mạnh. Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu nhanh hơn một bước, Tần Chiêu khống chế và giữ chặt Kiều Tiểu Mạnh, không cho nhóc mập này lao vào đánh nhau, còn Giang Ngộ Tuyết thì xô Cố Hữu Đạt ra rồi khóa tay giữ chặt cậu ta lại, không cho cậu ta lao vào Kiều Tiểu Mạnh.
" Đủ rồi đấy! " Giang Ngộ Tuyết quát lớn, " Hở một chút là động thủ đánh nhau! Đều đã là học sinh cấp 3 rồi, đừng có mà hành xử như trẻ con mẫu giáo nữa có được không? "
" Tần Chiêu! Cậu buông tớ ra, tớ hôm nay nhất định phải dạy cho cái thằng khốn nạn này một bài học. Phải cho nó biết được rằng đừng bao giờ đụng đến cha mẹ của người khác. "
Tần Chiêu vỗ một chưởng lên đầu Kiều Tiểu Mạnh, " Đủ rồi! Còn quậy nữa là quản lý ký túc xá sẽ lên đây xử hết cả đám đấy. Cậu yên tĩnh chút đi có được không? "
Kiều Tiểu Mạnh tức lắm, nhưng mà cũng phải im. Bởi vì hắn biết, nếu như mà để quản lý ký túc lên đây là coi như kiểu gì cũng sẽ bị phạt. Nếu như phạt nhẹ thì chỉ cọ rửa nhà vệ sinh 1 tuần, còn nếu như phạt nặng thì chỉ sợ là phải đứng cột cờ, gọi phụ huynh lên luôn chứ không đùa.
" Chiêu, kéo cậu ấy ra ngoài, để cậu ấy bình tĩnh trở lại rồi mới cho vào! " Giang Ngộ Tuyết nói.
" Được! " Tần Chiêu gật đầu rồi đem Kiều Tiểu Mạnh kéo ra khỏi ký túc xá.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Giang Ngộ Tuyết và Cố Hữu Đạt. Cố Hữu Đạt thấy Kiều Tiểu Mạnh đi rồi thì cũng âm thầm thở phào một hơi. Vừa nãy y nổi điên nên mới làm liều vậy thôi chứ thật sự thì với sức của y thì căn bản sẽ không đánh lại Kiều Tiểu Mạnh.
Giang Ngộ Tuyết cũng buông Cố Hữu Đạt ra, lạnh giọng nói, " Còn cậu nữa, bình tĩnh chưa? "
Cố Hữu Đạt liếc Giang Ngộ Tuyết một cái, tỏ vẻ khinh thường, " Tôi cần cậu quản à? Loại người như cậu mà cũng xứng đáng nói chuyện với tôi sao? "
Giang Ngộ Tuyết bật cười, " Loại người như tôi? Tôi là loại người như thế nào? "
" Hừ, da mặt của cậu cũng dày thật đấy. Muốn nghe sao? Được, vậy thì tôi nói cho cậu nghe nhé, cậu là cái loại người mà tôi khinh thường nhất, ỷ trong nhà có chút tiền rồi là không coi ai ra gì, đi học mà nhuộm cái đầu như mấy thằng cô hồn ngoài đầu đường cuối ngõ, chẳng ra thể thống gì! Cái phòng này, chả có đứa nào là ra hồn, một thằng thì là phú nhị đại vô giáo dưỡng còn một thằng thì bề ngoài béo như con lợn, bên trong thì như một con chó điên. Tôi xui xẻo tám đời mới gặp phải loại người như các cậu! Hừ, tôi nói cho cậu biết, tôi sớm muộn gì cũng sẽ trở về lớp số 1. Tôi mới không thèm ở chung với cái đám ô hợp các cậu. " Cố Hữu Đạt nói, giọng điệu lộ rõ sự khinh bỉ.
Giang Ngộ Tuyết nghe xong thì phì cười. Người này thế mà lại cho rằng tóc của hắn là tóc nhuộm, chậc, là ngu thật hay là giả ngu vậy?? Hắn nói, " Được thôi, tôi chúc cậu sớm ngày thành công quay về lớp số 1. Nhưng mà, bây giờ cậu ở đây thì phải tuân thủ quy tắc của bọn tôi! Đây, đây là lịch dọn dẹp vệ sinh phòng của bọn tôi. Tôi đã chia đều công việc hết rồi, ai cũng phải làm. Nếu như cậu dám không làm thì đừng trách vì sao tôi báo cáo lên ban quản lý ký túc xá đấy. Tôi nói được làm được đó nha. " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đưa một tờ giấy cho Cố Hữu Đạt.
Cố Hữu Đạt cầm tờ giấy lên, xem một hồi lại xù lông, " Cọ bồn cầu? Con mẹ nó, cậu chơi tôi đấy à? "
Giang Ngộ Tuyết nghiêng đầu, nở một nụ cười có vẻ ngây thơ nhưng ẩn chứa đầy nguy hiểm, " Xem cho kỹ vào. Tôi, Chiêu với Kiều Tiểu Mạnh cũng đều phải làm cả đấy thôi. Dùng được thì phải cọ được, còn nếu như không muốn cọ thì đừng dùng. "
" Cậu.... Cậu cố ý chỉnh tôi có phải không? "
Giang Ngộ Tuyết cười khẩy một cái, " Tôi không rảnh rỗi đến mức đó! Được rồi, có làm hay không thì tùy cậu. Nếu như cậu thật sự không muốn làm thì cứ đi xuống nói chuyện với ban quản lý ký túc xá mà xin đổi sang phòng khác đi. Dù sao thì có cậu hay không, bọn tôi cũng sẽ tự cọ bồn cầu được. "
Cố Hữu Đạt tức lắm, nhưng lại không phản bác được. Nếu như bây giờ y mà di xuống đòi quản lý ký túc xá đổi phòng thì cũng chẳng có phòng đâu để đổi cho y, thủ tục xin chuyển phòng cũng rất phức tạp. Vì thế, y chỉ có thể chịu đựng thôi. Chịu đựng qua khoảng thời gian này là được. Đợi đến khi thi giữa kỳ thì y sẽ quay về lớp số 1, rời khỏi cái chốn quỷ quái này.
Ngày hôm sau.
Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày họp phụ huynh. Vừa sáng sớm, các vị phụ huynh lục tục tới phòng học của lớp số 2, có người thì vào lớp nói chuyện với con, có người lại tán gẫu bên ngoài hành lang. Có bà mẹ quan tâm tới mức mang cho con mình cả đồ ăn vặt, có người ba đang phê bình đứa con không biết nghe lời của mình.
" Giang đại thần! Nào nào nào, đến đây, giới thiệu cậu với ba của tớ nè! " Kiều Tiểu Mạnh phấn khởi kéo Giang Ngộ Tuyết đến chỗ cha của cậu ta.
Giang Ngộ Tuyết bước đến, lễ phép mỉm cười và cúi đầu chào, " Bác Kiều, cháu chào bác ạ. "
" Ei~ Bé ngoan! " Kiều Đại Thành vui vẻ nói, " Ây dô, đứa nhỏ này lớn lên trông quá là đẹp đi! So với trên mạng còn đẹp hơn! "
" Cảm ơn bác Kiều đã khen. "
" Tiểu Giang à, cháu với Tiểu Tần bình thường hãy nhớ giúp đỡ Tiểu Mạnh nhà bác với nhé. Bác với mẹ của nó đều là người không có học thức gì nhiều, không giúp được nó cái gì hết. Các cháu là bạn của nó, thành tích lại tốt như thế, các cháu hãy giúp bác kéo nó lên với nhé. "
" Đó là tất nhiên rồi ạ. Bọn cháu đều là bạn của nhau, tất nhiên là sẽ giúp đỡ nhau học tập rồi. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười nói.
" Ei~ Vậy thì quá cảm ơn các cháu rồi! Đúng rồi, hôm nào rảnh rỗi, cháu hãy đến nhà bác nhé, bác nấu mì cho ăn. "
" Đúng đúng đúng! Nhà tớ mở tiệm mì, mì nhà tớ nấu là ngon nhất cả con phố luôn đấy! Giang đại thần, khi nào cậu đến ăn, tớ nhất định sẽ giảm giá cho cậu! "
" Được~ Cậu nói đó nha! Cấm nuốt lời! "
" Yên tâm! Sẽ không đâu! "
" Được rồi, con với các bạn đi chơi đi. Ba nên vào họp rồi. " Kiều Đại Thành vỗ vỗ đầu Kiều Tiểu Mạnh, nói.
" Vâng! " - Kiều Tiểu Mạnh nói rồi liền cùng Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu đi ra ngoài.
" Ê mà Giang đại thần này, hôm nay ai đi họp phụ huynh cho cậu thế? " Kiều Tiểu Mạnh hỏi
Giang Ngộ Tuyết hếch cằm, hướng về phía người phụ nữ trung niên đang ngồi tại chỗ ngồi của hắn ở trong lớp, tỏ ý chính là người đó.
" Hả? Dì Niên? Đó không phải là bảo mẫu nhà Tần Chiêu sao? "
" Nhưng mà đồng thời cũng là bảo mẫu của tớ nha! "
" Cậu và Tần Chiêu..... Ở chung nhà? "
" Ừm hửm! "
" Ôi trời ơi ~ Lão Tần à, cậu giấu mỹ nhân cũng giấu quá kỹ rồi đấy! Chả trách từ trước đến giờ cậu chưa từng mời bọn tớ đến nhà cậu chơi. Hóa ra đây chính là nguyên nhân a~ ây dô, kim ốc tàng kiều nha~ "
" Cái gì mà kim ốc tàng kiều. Đầu óc cậu có bệnh à? " Tần Chiêu nhấc chân đạp cho Kiều Tiểu Mạnh một cái.
Kiều Tiểu Mạnh cũng không giận, trái lại còn cười hề hề nói, " Mà nè, sao mà hai cậu lại ở chung nhà với nhau thế? "
Nghe thấy câu hỏi ấy, Tần Chiêu khựng lại một nhịp, sắc mặt thoáng trở nên rất khó coi. Chuyện năm đó, anh thật sự không muốn nhắc lại.
Nhận thấy sự lúng túng của Tần Chiêu, Giang Ngộ Tuyết liền lên tiếng giải vây, " À, là thế này, hồi trước Chiêu vẫn còn ở dưới nông thôn. Mà cậu biết đó, trường học ở nông thôn không tốt lắm, mà Chiêu lại học rất giỏi, điều kiện giáo dục ở đấy không thể phát huy được năng lực của cậu ấy. Thế nên, thầy chủ nhiệm của cậu ấy liền gửi cậu ấy đến đây để học tập, thầy ấy với lão cha tớ là người quen lâu năm nên mới gửi cậu ấy đến nhà tớ. Thế là từ đó bọn tớ liền ở chung với nhau rồi! "
Kiều Tiểu Mạnh không biết chuyện, nên tin sái cổ, " À~ ra là thế. Mà Tần Chiêu nhà chúng ta đúng là học giỏi thật. Hồi tiểu học chưa từng rớt khỏi top 3 của lớp, top 10 toàn khối. Chỉ là sau đó lên cấp 2, rồi cấp 3 thì kiến thức khó hơn nên cũng không còn đạt được thứ hạng cao đến như vậy nữa. "
Tần Chiêu khẽ phì cười. Thật ra anh không giỏi đến vậy đâu, tất cả là nhờ thời gian ấy có Giang Ngộ Tuyết kèm cho học nên mới có thể đạt được thành tích cao đến như vậy.
Trường hợp lúc nãy, nếu như hắn mà không kịp bịa ra câu chuyện kia thì bầu không khí nhất định sẽ rất gượng gạo và khiến cho Kiều Tiểu Mạnh càng tò mò hơn về quá khứ của anh. Hắn không chỉ có thể kịp thời ngăn chặn sự tò mò của Kiều Tiểu Mạnh, lại còn không quên tâng bốc anh một phen. Có Giang Ngộ Tuyết ở bên cạnh, tốt thật!
" Ừm, càng lên cao kiến thức càng khó, muốn đạt được thành tích tốt cũng không dễ dàng nữa. " Giang Ngộ Tuyết gật gù, nói.
Bỗng, điện thoại của Kiều Tiểu Mạnh reo lên, cu cậu nhìn qua một chút, là tin nhắn của Trần Diễm.
" Ây da, Tần Chiêu à, Giang đại thần à, xin lỗi nhé, nữ thần của tớ gọi tớ rồi! Đi nhé! " Kiều Tiểu Mạnh nói rồi liền chạy đi như một cơn gió.
Giang Ngộ Tuyết, " Úi cha, chạy nhanh thế! Ủa mà Chiêu à, nữ thần của cậu ấy là ai vậy? "
" Trần Diễm của lớp số 1 đấy! "
" Ò. Đúng rồi, mình kể cho cậu nghe chuyện này, buồn cười cực kỳ luôn á. "
" Ồ? Chuyện gì thế? "
" Tối hôm qua á, lúc cậu và Kiều Tiểu Mạnh không có ở đó, Cố Hữu Đạt cậu ta đã mắng xa xả và mặt mình luôn. Nhưng mà cậu biết cậu ta đã mắng thế nào không? "
" Cậu ta mắng thế nào? "
Giang Ngộ Tuyết bắt chước giọng điệu của Cố Hữu Đạt, nói, " Cậu ta nói: cậu là cái loại người mà tôi khinh thường nhất, ỷ trong nhà có chút tiền rồi là không coi ai ra gì, đi học mà nhuộm cái đầu như mấy thằng cô hồn ngoài đầu đường cuối ngõ, chẳng ra thể thống gì! "
Tần Chiêu phì cười, " Cậu ta nói như thế thật á? "
" Đúng! Rất buồn cười đúng chứ? "
Tần Chiêu khẽ cười, " Ừm. Người của lớp số 1 cũng chỉ có vậy, chỉ có giải đề trên giấy là giỏi thôi. Tóc của cậu như thế này mà kêu là nhuộm thì cũng đến chịu luôn ấy. "
" Đúng đó! Tuy rằng hai năm trở lại đây văn hóa K-pop thịnh hành, việc ai đó có một đầu tóc trắng hay là tóc xanh tóc đỏ cũng không còn xa lạ nữa, mọi người đều biết đó là do thuốc nhuộm mà ra. Nhưng mà, nhìn lông mi của mình đi, là màu trắng đó, màu này chỉ có người bạch tạng mới có thôi, nhuộm cũng không nhuộm ra được đâu. Cho dù có dùng Mascara màu trắng thì cũng không ra được màu như này đâu. Cái màu này là trời sinh đó. Cố Hữu Đạt đúng là mù rồi mới không nhìn thấy được điểm này, chỉ biết chăm chăm nhìn vào mái tóc của mình! "
" Ừm. Con người của Cố Hữu Đạt cũng khó ưa thật đấy. Mình cảm thấy về sau sẽ rất khó để chung sống hòa bình với cậu ta. "
" Đúng. Cậu ta quá tự cao tự đại. Lại gặp thêm Kiều Tiểu Mạnh tính nóng như kem. Hai người này ở chung một phòng, về sau chúng ta sẽ khó mà có ngày yên ổn. "
" Ừm. Chỉ sợ Kiều Tiểu Mạnh tức lên là lại đấm vào mặt Cố Hữu Đạt. Tiểu Mạnh cậu ấy giống y như một con Pit Bull vậy, bình thường hiền hiền vậy thôi chứ một khi đã điên lên rồi là không ai cản nổi. "