Dung Nguyệt diễn rất ra cái chất của một bà mẹ chồng cay nghiệt, nàng nói, " Chu Đồng Đồng à, tôi nói thẳng luôn nhé. Với điều kiện của cô thì không xứng với con trai của tôi đâu. Nhưng mà hai đứa đã có mối nhân duyên như vậy rồi thì ta cũng không biết phải làm sao cả. Đành phải chấp nhận thôi. Nếu như đã bước vào nhà ta thì phải tuân thủ quy tắc của nhà ta. Thứ nhất, chính là phụ nữ thì phải ngồi mâm dưới, không được ngồi mân trên. Thứ hai, không được cãi lời nam nhân, nam nhân nói gì thì cứ nghe đó, không được phép cãi. Thứ 3, làm con dâu nhà này, cô phải có học thức tương xứng. Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần tốt nghiệp đại học ở trường trong top 985 hoặc 211 là được. Thứ 4, sau khi kết hôn, cô không được ra ngoài làm làm, phải ở nhà toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình. Thứ 5, sau khi kết hôn thì bắt buộc phải sinh con. A, có điều những điều này nói bây giờ thì vẫn còn hơi sớm quá nhỉ. "
" Được rồi, bây giờ việc của cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân là cố mà học hành cho giỏi vào, chứ với cái điểm tiếng anh chưa tới 60 điểm ấy thật sự quá mất mặt rồi. Còn nữa, cô còn phải học thêm lễ nghi phép tắc nữa, chứ đâu có cái ngữ mà con gái gì mà chân đi hai hàng, ăn uống thì cứ chóp cha chóp chép. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ báo danh cho cô đi học. Hãy học cho nghiêm túc vào. Đừng có mà làm mất mặt Giang gia. "
Chu Đồng Đồng cúi gằm mặt, cố nén nhịn uất ức, đáp, " Vâng ạ. "
Sau khi bị Dung Nguyệt giáo huấn thêm một hồi lâu nữa thì Chu Đồng Đồng mới được thả cho về phòng. Nằm trên chiếc giường tơ lụa đắt đỏ bên trong một căn phòng xa hoa nhưng mà cô lại chẳng thể nào vui nổi. Đây chính là cái giá của việc làm con dâu nhà hào môn đây sao? Biết thế ngay từ đầu cô phải nên chống đối kịch liệt việc liên hôn này. Cuộc sống như địa ngục này, cô còn phải chịu đựng trong bao lâu nữa đây.
.....
Thời gian lặng lẽ trôi qua một tuần. Một tuần ngắn ngủi thôi mà đối với Chu Đồng Đồng lại dài như mấy năm vậy.
Hôm nay, Giang Ngộ Tuyết từ bên ngoài trở về thì liền quăng cho Chu Đồng Đồng một chiếc váy rất đẹp và nói, " Mặc vào, trang điểm cho kỹ rồi cùng tôi ra ngoài xã giao. Đừng có mà làm tôi mất mặt đấy. "
Chu Đồng Đồng nào dám cãi, đành cun cút nghe theo. Sau khi Chu Đồng Đồng trang điểm xong, Giang Ngộ Tuyết liền đưa cô đến một bữa tiệc xa hoa lộng lẫy.
Hắn vừa đến nơi, liền có một cô bé chừng 14, 15 tuổi chạy đến, ôm cánh tay của hắn, ngọt ngào nói, " Tuyết ca ca, hôm nay sao anh lại có thời gian mà đến dự sinh nhật của em vậy? "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Sao thế? Lẽ nào anh không được phép đến hả? "
" Không có, không có. Anh có thể đến là em vui lắm đó chứ! " - Chợt, cô bé nhìn thấy Chu Đồng Đồng đang đi bên cạnh Giang Ngộ Tuyết, ánh mắt của nó liền tối sầm xuống, nó hỏi, " Tuyết ca ca, người này là ai vậy? "
Giang Ngộ Tuyết nhàn nhạt đáp, " Vị hôn thê. "
" Cái gì? Samoyed! Mày từ khi nào mà đã có vị hôn thê rồi vậy? Là con gái nhà ai? Sao tao không biết? " Một nhóc mập nhảy vào, thất thanh nói. - Đây chính là Tiêu Tử Văn, thằng bạn nối khố từ bé đến giờ của Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết đạp cho Tiêu Tử Văn một cú, " Mày có biết được mới lạ đấy. Tao cũng là thời gian gần đây mới biết thôi. Ai~ là nghiệp mà lão cha tạo ra đấy! Mấy chục năm trước, khi tao mới còn là một quả trứng là đã định sẵn luôn hôn nhân cho tao rồi! "
" Ôi đệt!!! " Tiêu Tử Văn nhìn Chu Đồng Đồng, ánh mắt quét lên quét xuống đầy sự đánh giá, sau đó liền phán một câu xanh rờn, " Samoyed à, vị hôn thê này của mày sao cứ trông quê mùa kiểu gì vậy nhỉ? "
Giang Ngộ Tuyết bật cười, " Đừng nói như vậy. "
Tiêu Tử Văn cười lớn, " Có sao thì tao nói vạy thôi mà. Mà nè, đây là con gái nhà ai vậy? "
" Chu gia, ở Côn Minh. "
" Côn Minh? Tao nhớ là Côn Minh chỉ có 2 gia tộc lớn là Dung gia với Quách gia thôi. Đâu ra Chu gia? "
" Tao cũng không nói đó là đại gia tộc. Đó chỉ là một gia đình bình thường mà thôi. "
" Yô~ phượng hoàng nữ à? "
Cô bé kia lại chen vào, " Đó là chắc chắn rồi. Nếu như không có cái hôn ước thối kia thì người quê mùa như này làm sao mà lọt vào mắt xanh của Tuyết ca ca được cơ chứ! "
" Đủ rồi Tiểu Yến, bớt bớt khẩu nghiệp lại đi. Coi chừng nghiệp quật. " Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đầu Tô Dĩ Yến, nói.
Tô Dĩ Yến bĩu môi, " Anh còn muốn bảo vệ cô ta à? Anh hết thương em rồi~ "
" Dừng! Đừng diễn nữa! Đi! Đi tổ chức sinh nhật đi kìa! "
" Hừ! " Tô Dĩ Yến te te bỏ đi.
Chu Đồng Đồng đứng đó, nghe vậy mà gượng đỏ cả mặt, lời chế giễu rõ ràng đến như vậy trước giờ chỉ có cô nói với người khác chứ người khác làm gì mà dám nói với cô. Nhưng mà ngày hôm nay, đứng trước một đám con nhà giàu, cô lại phải nhận những lời chế giễu ấy mà chẳng dám hó hé một lời. Bởi vì cô biết, nếu như nói mà không khéo, làm Giang Ngộ Tuyết mất mặt là trở về cô sẽ lãnh đủ hậu quả.
Và tiếp theo sau đó, trong suốt bữa tiệc, mọi người thay nhau chế giễu cô. Tô Dĩ Yến thì thể hiện rõ địch ý với cô. Đến gần cuối bữa tiệc, Chu Đồng Đồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà chạy vào nhà vệ sinh khóc to một hồi. Khóc xong, vừa đi ra là cô đã thấy Tô Dĩ Yến ngồi ở trên bệ rửa tay từ bao giờ, dáng vẻ mỉm cười hờ hững như đang châm chọc cô.
Chu Đồng Đồng cố gắng lờ đi, cô muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng mà Tô Dĩ Yến đâu có dễ để cho cô đi. Con bé chặn cô lại và nói, " Chu Đồng Đồng, tôi nói cho chị biết nhé. Tuyết ca ca là của tôi. Tôi khuyên chị sớm buông tay đi, nếu như không thì tôi sẽ cho chị biết thế nào là lễ độ. Chị không có cửa để đấu với tôi đâu. "
Chu Đồng Đồng cười khẩy, " Nếu như mày thích thì cứ mà đoạt lấy đi. Tao đây đếch thèm cái thứ rác rưởi như vậy. "
" Mày nói lại xem. Ai là rác rưởi? "
" Tao nói, Giang Ngộ Tuyết chính là rác rưởi! " Chu Đồng Đồng gào lên, cô dường như đang phát tiết mọi ấm ức mà mấy ngày qua cô phải chịu đựng.
Bốp——
Một cú tát như trời giáng hạ xuống mặt Chu Đồng Đồng, khiến cho cô suýt nữa thì chúi mũi xuống đất. Cô kinh hoàng và đơ người mất mấy giây, sau đó thì máu điên trỗi dậy, lao đến đánh nhau với Tô Dĩ Yến. Nhưng mà cô đâu phải là đối thủ của Tô Dĩ Yến. Tô Dĩ Yến là dân học võ từ bé, vài cú đấm thôi là đã dễ dàng hạ gục được chị đại trường mẫu giáo như Chu Đồng Đồng.
Đấm xong, Tô Dĩ Yến liền mỉm cười, vỗ vỗ mặt Chu Đồng Đồng và nói, " Mày vẫn còn non và xanh lắm! Tao nói rồi, mày không đấu lại tao đâu. Hôm nay là sinh nhật của tao, là ngày vui, vì thế tao liền tạm tha cho mày một lần đấy. " - Nói rồi, Tô Dĩ Yến liền quay lưng bỏ đi.
Sau khi Tô Dĩ Yến đi, Chu Đồng Đồng liền sụp xuống và khóc nức nở. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày thôi mà cuộc sống của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn. Cô đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bỗng, Chu Đồng Đồng nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bàn tay thon dài lịch lãm đang cầm một chiếc khăn tay đưa cho cô.
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
.......
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Giang Ngộ Tuyết cho xe đưa Chu Đồng Đồng về biệt thự, còn bản thân thì chạy sang Sơ Ảnh viên. Ừm, là vì Tần Chiêu đang ở bên này đấy.
Tần Chiêu thấy Giang Ngộ Tuyết về, liền vui vẻ chạy ra đón. Nhưng, anh chợt nhận ra hắn có gì đó sai sai. Mùi hương này, gương mặt này....
" Ôi trời, Tuyết à, cậu uống rượu rồi hả? "
" Hề hề~ " Giang Ngộ Tuyết nở nụ cười ngờ nghệch, dưới chân loạng choạng vài cái rồi bổ nhào về phía Tần Chiêu.
" Úi cha cha cha!!! " Tần Chiêu đỡ hắn một phát, hắn nặng muốn xỉu. Anh vật vã kéo hắn vào nhà, rồi ném hắn lên sô pha, " Giang Ngộ Tuyết à Giang Ngộ Tuyết! Cậu mới bao lớn mà đã học đòi uống rượu rồi hả? Cậu có biết làm vậy là vi phạm pháp luật không hả? "
" Hề hề~ " Giang Ngộ Tuyết lại cười ngờ nghệch, rồi đột nhiên giơ tay kéo Tần Chiêu xuống.
Tần Chiêu không chút đề phòng bị hắn kéo ngã, cơ thể theo quán tính mà vồ về phía trước, còn choáng váng, quay cuồng một trận. Khi cơn choáng qua đi, Tần Chiêu mở to mắt, giật mình thảng thốt khi anh và Giang Ngộ Tuyết đang mặt đối mặt, khoảng cách cực gần, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi của hắn, anh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn, còn có cả mùi rượu vang nồng nặc trong từng hơi thở của hắn.
Vành tai của Tần Chiêu bất giác đỏ ửng lên. Anh giống như là chạm phải hòn than bỏng rát vậy, vội vàng ngồi bật dậy, cố gắng cách Giang Ngộ Tuyết xa một chút. Nhưng mà, anh vẫn nghe rõ mồm một hắn phát ra một tiếng cười. Tiếng cười rất khẽ, tựa như trêu chọc.
Thẹn quá hóa giận, Tần Chiêu quay sang đấm lên vai Giang Ngộ Tuyết một cú nhẹ hều, " Cậu cố ý hả? "
Giang Ngộ Tuyết vẫn trưng ra cái mặt ngờ nghệch của một kẻ say rượu, hắn đưa tay chọt chọt má Tần Chiêu, lè nhè nói, " Chỗ này..... Cười lên sẽ có đồng điếu..... Đẹp..... Mình, thích! "
Nắm tay của Tần Chiêu siết chặt lại. Cậu nói ấy thật sự rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Anh không rõ rằng, rốt cuộc là hắn chỉ thích lúm đồng điếu hay là.... Haiz, mà thôi, đừng ảo tưởng quá nhiều thì sẽ không đau lòng.
" Samoyed, cậu say rồi! "
" Mình..... Không có.... say! "
" Vậy thì cậu nói xem, mình là ai? "
" Cậu? Hề hề..... Cậu....là tri kỷ của mình..... mình, rất muốn làm bạn với cậu cả đời. "
Tâm trạng của Tần Chiêu hơi chùng xuống, anh hình như có hơi tham lam, " Chỉ có thể là tri kỷ và bạn bè thôi sao? "
" Tất nhiên.... là không phải. Mình... mình còn muốn làm như thế này với cậu.... " Giang Ngộ Tuyết nói rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy, dùng cả hai tay ôm lấy mặt của Tần Chiêu, đặt lên môi của anh một nụ hôn.
Một nụ hôn chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt, chạm vào rồi tách ra ngay, nhưng mà cũng đủ khiến cho đầu óc của Tần Chiêu tê dại. Trong nháy mắt, đầu óc của anh như trống rỗng. Nơi được Giang Ngộ Tuyết chạm vào đều trở nên nóng rực như có dung nham tràn qua.
Giang Ngộ Tuyết gây họa xong, lại nở một nụ cười ngờ nghệch, " Hề hề.... Cậu, không có từ chối mình..... "
Tần Chiêu nhìn gương mặt ngờ nghệch ấy của hắn mà trong lòng đột nhiên tức giận. Con cún nát rượu này, hắn liệu có biết được bản thân đang làm cái gì không? Rồi sáng mai tỉnh lại, liệu hắn có còn nhớ không? Bỗng, một suy nghĩ táo bạo nổi lên trong đầu Tần Chiêu. Say rượu làm càn, ai mà không biết chứ!
Nghĩ vậy, anh liền đè Giang Ngộ Tuyết xuống sô pha, " Đây là do cậu chọc vào mình trước đấy! Sáng mai thức dậy, nếu như có nhớ thì cũng đừng có mà hối hận. " - Nói rồi Tần Chiêu liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi của Giang Ngộ Tuyết. Có điều, đây là lần đầu tiên anh hôn môi một người, không có kinh nghiệm nên chỉ biết ngượng ngùng mà mút nhẹ cánh môi của Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết trợn tròn mắt, đầu óc như bắn pháo hoa tới nơi. Cha mẹ ơi, Tần Chiêu bạo quá!!! Thiệt ra thì.... Hắn không có say. Hắn chỉ là giả vờ say để làm càn và thử xem phản ứng của Tần Chiêu như thế nào thôi. Dây dưa với nhau lâu như vậy rồi, kỳ thực hắn cũng đã biết được đại khái về thái độ của Tần Chiêu đối với hắn. Anh không hề bài xích việc hắn gần gũi với anh, bình thường ôm ôm cắn cắn anh đều không từ chối cũng không nổi giận, vì thế Giang Ngộ Tuyết mới dám liều như vậy. Lúc ở bữa tiệc, nhìn thấy rượu vang ở trên bàn hắn đã nảy ra suy nghĩ rằng thử giả vờ uống say rồi hôn hôn một chút xem xem Tần Chiêu có bài xích hay không. Hắn đã tính toán hết rồi, nếu như anh không bài xích thì sau này cứ làm thêm vài lần nữa là có thể xác định quan hệ luôn, còn nếu như mà anh bài xích thì cũng có thể lấy cớ say rượu không biết gì để rút lui êm đẹp. Nhưng mà không ngờ là anh không những không bài xích mà còn đáp trả lại hắn. Đây đúng là thành công trên cả rực rỡ.
Tảng đá lớn trong lòng Giang Ngộ Tuyết cuối cùng đã rơi xuống, khóe môi hắn khẽ câu lên, chỉ sau vài giây kinh ngạc, hắn đã đảo khách thành chủ, túm chặt lấy gáy của Tần Chiêu, mạnh mẽ hôn lại. Hắn liếm nhẹ cánh môi anh, liếm liếm mút mút, rồi lại nhe nanh ra cắn cắn.
Tần Chiêu bị tấn công bất ngờ thì đơ người mất mấy giây, bờ mi của anh run rẩy không ngừng, trái tim đập loạn lên và lồng ngực phập phồng càng lúc càng gấp gáp. Anh chưa từng được hôn nên ngay cả việc phải hô hấp thế nào cũng chẳng biết, chỉ có gương mặt nóng bừng đến mức dọa người, hai chân càng lúc càng như nhũn ra và vô thức mà dựa lên người Giang Ngộ Tuyết. Hành động này có vẻ khiến người kia rất vừa lòng. Giang Ngộ Tuyết siết chặt eo anh ấn vào lồng ngực. Nụ hôn kia dần trở nên dịu dàng hơn. Sự dịu dàng ấy khiến cho Tần Chiêu mê muội, đầu óc anh phút chốc trở nên trống rỗng, cơ thể hoàn toàn mất khống chế mà đi theo bản năng, chìm đắm vào trong sắc dục.
Hai người hôn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Tần Chiêu đầu hàng trước, anh nãy giờ đều nín thở, lồng ngực cực kỳ thiếu oxi. Anh đẩy Giang Ngộ Tuyết ra, gấp gáp hít thở không khí.
Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, ánh mắt nhìn anh đong đầy tình cảm. Đó là thứ tình cảm cực kỳ thuần khiết, không hề xen lẫn chút tạp chất nào, là thứ tình cảm ngây ngô và chân thành chỉ có ở mối tình đầu. Tần Chiêu thở hổn hển, sững sờ nhìn hắn. Ánh mắt này, chính là ánh mắt mà anh đã khao khát bấy lâu nay. Trong một khoảnh khắc ấy, Tần Chiêu cảm thấy bản thân có thể vì người con trai này mà dâng hiến tất cả, cho dù là thể xác hay là cả linh hồn.
Hơi thở vẫn chưa kịp ổn định, Tần Chiêu đã lần nữa cúi đầu hôn lên môi Giang Ngộ Tuyết. Giang Ngộ Tuyết vui vẻ đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi của hắn tách môi và răng của anh ra, luồn vào bên trong, rụt rè liếm liếm khoang miệng của anh rồi cuốn lấy đầu lưỡi của anh. Tần Chiêu bị đầu lưỡi của Giang Ngộ Tuyết làm cho tê dại cả đầu óc, ban đầu anh còn cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng chỉ một lát sau là đã quen với cảm giác đó và cũng vươn lưỡi ra đáp lại sự tác động của lưỡi Giang Ngộ Tuyết.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, dưới ánh đèn màu vàng cam ấm áp, hai thân thể của thiếu niên đang quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc cùng âm thanh môi lưỡi giao triền đã lấp đầy cả căn phòng nhỏ.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng thì hai người cũng thở hổn hển mà buông nhau ra. Khi hai đôi môi tách ra, một sợi chỉ bạc lấp lánh ánh nước đã kéo ra từ môi của hai người.
Hình ảnh sắc tình đến mức Tần Chiêu nhìn mà gượng đỏ cả mặt. Giang Ngộ Tuyết rũ mi, ánh mắt rơi trên bờ môi ửng hồng mà mình vừa hôn, hắn vươn đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da mỏng manh bên khóe môi anh, nhẹ nhàng thủ thỉ nói, " Ở bên nhau nhé? "
Đầu óc Tần Chiêu trống rỗng, anh vô thức gật đầu. Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã giật mình, " Cậu.... Tỉnh rượu rồi hả? Từ khi nào thế? "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Ngay từ đầu mình đã không có say. "
" A? " Tần Chiêu nghệch mặt ra. Điên mất thôi!!!! Tần Chiêu xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu, đành lấy hai tay che mặt lại. Nhưng mà... Trong lòng anh cũng rất vui. Giang Ngộ Tuyết đã chủ động hôn anh, còn bày trò giả vờ say để hôn, sao mà hắn lại đáng yêu đến thế nhỉ. Và có phải là hắn cũng thích anh đúng không?
Giang Ngộ Tuyết khẽ phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Được rồi. Đi ngủ thôi. Ngày mai cậu còn phải đi học và mình cũng phải đi làm nữa. Đừng thức khuya. "
" Ò~ "
Khi đã nằm trên giường rồi thì đầu óc của Tần Chiêu vẫn còn lâng lâng trên mây. Người mà anh yêu thầm đột nhiên đáp lại tình cảm của anh, điều này thật sự là quá khó tin rồi. Thật khó để tin rằng hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi. Ể.... Nhưng mà nếu như vậy thì anh có bạn trai rồi hả? Thoát ế rồi hả?
" Tuyết à! Cậu ngủ chưa? " Tần Chiêu vỗ vỗ Giang Ngộ Tuyết.
" Hửm? Vẫn chưa. Có chuyện gì thế? "
" Chúng ta thật sự ở bên nhau rồi hả? "
" Sao thế? Hối hận rồi? "
Tần Chiêu lắc đầu nguây nguẩy, " Không có~ chỉ là.... Có chút không chân thật. "
" Ừm. Mình cũng cảm thấy như vậy. Nhưng mà ở bên cạnh một người, cũng giống như là dọn đến một ngôi nhà vậy. Ban đầu sẽ có cảm giác rất lạ lẫm, nhưng mà chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là sẽ trở nên quen thuộc ngay thôi. Đừng sợ hãi, cứ hưởng thụ đi. Bởi vì cảm giác này sẽ qua đi rất nhanh đó. "
" Ò~ Mà nè, bây giờ mình là bạn trai của cậu rồi, có đúng không? "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, xoa xoa đầu Tần Chiêu, " Mình cũng là bạn trai của cậu nha. "
Hai chữ bạn trai làm Tần Chiêu sướng rơn cả người, anh ôm chặt lấy Giang Ngộ Tuyết, vùi đầu vào hõm vai của hắn, khẽ nói, " Bạn trai. Hì hì, Tuyết à, anh nói xem, bây giờ em đã được xem như là thoát ế rồi đúng không? "
" Ừm. "
" Hê hê hê, chuyện này mà nói cho Kiều Tiểu Mạnh nghe là cu cậu nhất định sẽ tức chết. Hồi nhỏ, cậu ấy cứ luôn vỗ ngực tuyên bố rằng, sau khi lớn lên cậu ấy sẽ là người thoát ế đầu tiên. Nhưng mà không ngờ rằng, hạng nhất đã bị em chiếm mất rồi. "
" Ừm. Có điều Chiêu nè, chuyện này trừ Kiều Tiểu Mạnh ra thì đừng nói với bất cứ ai. Kiều Tiểu Mạnh là người ở gần chúng ta nhất, sau này mỗi ngày đi học đều sẽ gặp mặt nên muốn giấu cũng không thể giấu được. Nhưng mà đối với người khác, chúng ta đừng để lộ thông tin. Em còn nhỏ, lại chưa có thành tựu gì trong tay, vì thế anh sợ rằng em sẽ không chịu nổi áp lực của dư luận xã hội. Còn có lão cha với trưởng công chúa bên kia nữa. Anh nói không phải là hạ thấp em, nhưng mà xuất thân của chúng ta thật sự là cách biệt quá lớn, điều này cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến việc gia đình anh chấp nhận em. Vì thế, trong thời gian còn có thể giấu giếm, em hãy nỗ lực nhiều hơn một chút nhé. Không cần em phải vươn lên làm triệu phú tỷ phú gì đâu, chỉ cần em có năng lực độc lập, có việc làm ổn định, có chí cầu tiến, làm người ngay thẳng, như vậy thôi là khi ra mắt sẽ có xác suất thành công đến 90% rồi. "
" Ừm. Em hiểu rồi, em sẽ nỗ lực hết mình mà. " Tần Chiêu mỉm cười gật đầu. Anh dường như đã nhìn thấy cả một tương lai tươi sáng đang vạch ra trước mắt rồi.
" Được rồi, ngủ đi. "
" Ò~ "