• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu vừa về đến nhà liền nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết một mặt hầm hầm tức giận đứng ở trước cửa như ôn thần.

" Ui, sao mà anh đứng ở đây? Ban đêm sương lạnh, không sợ bị cảm hả? Mau, vào nhà đi kẻo bị bệnh bây giờ. " - Tần Chiêu nói rồi liền kéo tay Giang Ngộ Tuyết, tính kéo hắn vào nhà.

Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết đã nắm chặt cổ tay anh, gằn giọng nói, " Cả buổi chiều nay em đã đi đâu? Tại sao lại tắt điện thoại? "

" A?.... À, điện thoại của em hết pin rồi. "

" Được. Vậy thì em đã đi đâu? Tại sao lại không nói cho anh? Em có biết là anh đã tìm em cả buổi chiều, anh đã rất lo lắng đó có biết không? "

Tần Chiêu khẽ cười, ôm Giang Ngộ Tuyết vào lòng và dỗ dành, " Ây dô, em xin lỗi vì đã đi mà không báo trước. Nhưng mà em không thể nói là em đã đi đâu. Đây là bí mật. "

" Hứ! Anh giận rồi! Em làm anh lo lắng suốt cả buổi chiều, bây giờ em mà không dỗ anh là anh liền ra ngủ ở sô pha. "

" Ui~ đừng mà~ ở đây là tổ trạch đấy, xung quanh đều là các trưởng bối, em nào dám dỗ anh chứ! "

" Anh mặc kệ. Em tự mình tìm cách khác đi. "

" Vậy..... Em chở anh ra sông hóng gió nhé? "

" Ò~ "

....

( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)

3 tháng sau.

2 bộ y phục mà Tần Chiêu đặt may cuối cùng cũng đã làm xong, lúc nhận hàng, anh hoàn toàn cảm thấy chất lượng xứng đáng với giá tiền và thời gian chờ đợi. Anh khẽ mỉm cười, đem y phục giấu vào trong ngăn kín nhất của tủ quần áo, sau đó thì vội vã đi gặp John David.

John David là một nhiếp ảnh gia, năm nay đã ngoài 40 tuổi. Hơn 18 năm về trước, chính ông ấy đã là người khiến cho Giang Ngộ Tuyết trở nên nổi tiếng. Và cho đến tận ngày hôm nay, Giang Ngộ Tuyết vẫn còn giữ liên lạc với ông ấy. Tính ra thì Tần Chiêu cũng đã từng gặp ông ấy vài lần, nhưng mà đây là lần đầu tiên Tần Chiêu hẹn gặp ông ấy để nói chuyện riêng.

John David thấy Tần Chiêu đến thì vui vẻ và lịch sự chào hỏi bằng một câu tiếng Trung lớ lớ, " Tần Chiêu, xin chào. Rất vui được gặp cậu. "

Tần Chiêu mỉm cười, bắt tay với ông, " Mr.John, rất vui được gặp ông. "

" Việc mà cậu nói với tôi, tôi cảm thấy rất chi là hứng thú. Tiểu Tuyết là một bạn nhỏ mà tôi nhìn thấy cậu ấy lớn lên từng ngày, ở trong lòng tôi, cậu ấy rất đặc biệt, giống như là một người em trai vậy. Vậy nên, tôi rất vui khi được giúp cậu làm một việc có ý nghĩa lớn như thế này. "

Tần Chiêu mỉm cười, " Cảm ơn Mr.John đã chịu giúp tôi. Được rồi, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút về kế hoạch nhé? "



" Ok. "

Lại qua vài tháng sau, Giang Ngộ Tuyết đột nhiên nhận được điện thoại của John David.

" Alo, John ca, sao mà đột nhiên lại nhớ đến em rồi thế? "

" Sao thế? Tôi không thể nhớ em sao? "

" Haha, vậy thì không đến mức đó. "

" Nè, tuần sau em có rảnh không? "

" Làm gì thế? "

" Đi chụp vài bức ảnh với tôi đi. Tôi vừa nghĩ ra một vài concept rất đẹp, nhưng mà lại thiếu người đẹp. Không biết em có đồng ý làm chàng thơ trong tác phẩm của tôi không? "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Được thôi. Nhưng mà phải sắp xếp thời gian nhé, em bận rộn lắm đấy. "

" Biết rồi~ biết rồi~ "

Đến ngày hẹn, Giang Ngộ Tuyết liền đúng hẹn mà đi làm mẫu ảnh cho John David. Địa điểm chụp ảnh lần này là ở Côn Minh. Nói thật thì Giang Ngộ Tuyết cũng chả biết vì sao John David lại chọn địa điểm xa đến trời ơi đất hỡi như vậy nữa, nhưng mà hắn đã nhận tiền rồi, nên là phải chuyên nghiệp lên, làm việc cho tới nơi tới chốn.

" John ca, hôm nay sẽ chụp cái gì thế? " - Giang Ngộ Tuyết hỏi.

" Có 3 cái concept. Concept thứ nhất, là có một chút buồn và romantic. Concept thứ 2, là khá là quý tộc, cổ điển. Và concept cuối cùng là quốc phong của Trung Quốc. "

" Ồh~ hiểu rồi! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền ngồi xuống bàn trang điểm. Các chuyên viên trang điểm nhanh chóng bắt đầu tô tô vẽ vẽ lên mặt hắn.

Mấy năm qua, tuy rằng Giang Ngộ Tuyết đã dành phần lớn cho sự nghiệp làm phim hoạt hình và kinh doanh, nhưng mà hắn cũng không có bỏ hẳn nghề làm người mẫu, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhận vài job chụp ảnh cho tạp chí hoặc là tham gia trình diễn trong một vài show biểu diễn thời trang của những nhà thiết kế thân thiết với hắn. Vậy nên, buổi chụp ảnh này đối với hắn thì diễn ra khá là trơn tru.

Concept đầu tiên là một concept sử dụng tông màu chủ đạo là màu trắng, cách trang điểm cũng nhẹ nhàng, điểm nhấn duy nhất chính là những bông hoa Cẩm Tú Cầu khô màu xanh, tím được đính trên khóe mắt và chạy dọc xuống tận cổ của Giang Ngộ Tuyết. Y phục cũng là loại y phục rộng rãi và lỏng lẻo, cộng thêm mái tóc xõa rũ rượi liền tạo nên tạo cảm giác rất mong manh và yếu đuối, phong cách đúng chất là chàng thơ.

Concept thứ hai là một concept theo phong cách hoàng gia, quý tộc Châu Âu. Nhưng mà vai diễn của Giang Ngộ Tuyết lần này không phải là một quý tộc mà là một quản gia. Áo sơ mi trắng, comle và quần tây đen, phối với cà vạt đỏ và một chiếc nơ buộc tóc cũng màu đỏ, mái tóc buộc thấp cộng với cặp kính gọng vuông, thoạt nhìn liền có cảm giác rất cấm dục và bí ẩn.

Đến Concept thứ 3 thì là concept Quốc Phong, bất quá cũng không hoàn toàn là quốc phong bởi vì y phục lần này là áo sơ mi phối với váy Mã Diện chứ không phải là kiểu Hán phục 100%, có thể nói, đây là phong cách quốc phong cách tân, khoảng vài năm về trước, hồi Giang Ngộ Tuyết còn học cấp 3 thì phong cách này thật sự rất thịnh hành, đến nỗi mà ra đường là cứ 10 người thì sẽ thấy có 2 người mặc đồ theo phong cách này, nhưng mà bây giờ thì đã ít người mặc hơn rồi.

Khi Giang Ngộ Tuyết trang điểm và thay y phục xong, ra ngoài thì John David liền nói là phải thay đổi địa điểm chụp ảnh. Giang Ngộ Tuyết gật đầu, chẳng chút nghi ngờ. Làm nghề mẫu ảnh gần 20 năm, hắn đã quá quen với việc một buổi chụp ảnh mà phải chạy qua 2 - 3 cái studio. Thế nên, khi lên xe, hắn liền tranh thủ chợp mắt một tí cho lại sức để lát nữa có trạng thái tốt hơn để lên ảnh cho đẹp.

Chiếc xe bon bon chạy trên đường lớn, cuối cùng dừng lại ở trước một trà lâu rất lớn. Giang Ngộ Tuyết ngước mắt nhìn biển hiệu, Vọng Thư Lầu, quả một cái tên thật đẹp. Bất giác, trong vài giây thoáng qua, Giang Ngộ Tuyết cảm thấy nơi này rất quen thuộc, tựa như là đã từng đến đây rồi, dù rằng đây chỉ là lần đầu tiên hắn đến đây.

Gạt đi cảm xúc cá nhân, Giang Ngộ Tuyết theo chân John David và nhân viên phục vụ đi vào bên trong. Trà lâu này là một nơi rất yên tĩnh và kín đáo, âm thanh ồn ào của xe cộ ngoài kia dường như không thể lọt vào đây được và ở đây chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, thỉnh thoảng còn có một vài âm thanh trầm bổng của Cổ Cầm vang vọng. Bằng kinh nghiệm của một quý công tử hàng thật giá thật, Giang Ngộ Tuyết đã lập tức nhận ra rằng chỗ này là một nơi cao cấp, chỉ tiếp khách thượng lưu thôi.

Đi lên đến lầu 3, ekip của studio bỗng dưng rút lui hết. Giang Ngộ Tuyết có chút bất ngờ, thậm chí là nghi ngờ, hắn quay sang John David và nói, " John, rốt cuộc thì anh đưa tôi đến đây là để làm gì thế? Nếu như là để chụp ảnh thì tôi sẽ vui vẻ hợp tác, nhưng mà nếu như là vì mục đích khác, vậy thì đừng trách tôi trở mặt. Giang Ngộ Tuyết tôi không thích bị kẻ khác chơi đùa đâu đấy. "

" Ây dô~ đúng là không có cái gì là qua mắt được em. Thôi vậy, tôi thừa nhận, tôi là lừa em đến đây đó. Nhưng mà không phải là có mục đích xấu. Được rồi, em đã phát hiện rồi thì tôi cũng không tiễn nữa, em tự mình đi lên đi. Gian phòng số 703, tầng thứ 7, nơi đó có một người quan trọng đang đợi em đó. " - John David nói rồi liền chuồn lẹ.

Giang Ngộ Tuyết khẽ nhíu mày, hắn vẫn chưa load được là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà hắn vẫn quyết định đi lên gặp người kia, hắn muốn xem xem đối phương rốt cuộc là thần quỷ phương nào, vì sao lại bày ra một thế trận như vậy để lừa hắn, thậm chí là biết rõ được rằng hắn sẽ không từ chối yêu cầu của John David.

Gian phòng số 703, tầng thứ 7, Giang Ngộ Tuyết đi lên đến nơi, liền lịch sự gõ cửa 3 cái.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra.

Khoảnh khắc cánh cửa kéo ra, ánh mắt của Giang Ngộ Tuyết liền chạm vào ánh mắt của một người con trai. Một người mà hắn rất yêu, Tần Chiêu. Nhìn thấy Tần Chiêu, tâm trạng đang căng thẳng của Giang Ngộ Tuyết đã buông xuống được phần nào. Nhưng, hắn chợt phát hiện ra rằng y phục ở trên người anh giống hệt như y phục trên người hắn. Áo sơ mi trắng thêu hình long phụng ngũ sắc và váy Mã Diện màu đỏ sẫm, họa tiết thêu chỉ vàng óng ánh.

Một loạt hồi ức quý giá như một cuốn phim tua nhanh đang phát lại trong đầu Giang Ngộ Tuyết. 7 năm trước, hắn đã dùng cách như này để tỏ tình với Tần Chiêu, 7 năm sau, anh cũng sử dụng phương thức y hệt để đối đãi với hắn, hôm nay là ngày kỷ niệm 7 năm yêu nhau, nhưng mà với mức độ long trọng này thì có đánh chết Giang Ngộ Tuyết cũng không tin chỉ là một đêm kỷ niệm bình thường.

" Chiêu à..... "

Tần Chiêu không đợi Giang Ngộ Tuyết nói hết câu, anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi Giang Ngộ Tuyết một cái rồi nói, " Đúng như em tưởng tượng, anh mặc bộ y phục này thật sự rất đẹp. "

" Nói đi, em hao tổn nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc là vì sao vậy? "



" Từ từ rồi nói! Mau vào đây cái đã. " - Tần Chiêu kéo Giang Ngộ Tuyết vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Sau đó, anh kéo hắn ra ban công. Ở ngoài ban công, gió thổi mát rượi, tiếng côn trùng kêu rả rích hòa quyện cùng tiếng lá cây xào xạc, ánh trăng sáng tròn vằng vặc đang in bóng xuống dưới hồ nước, khung cảnh thật sự bình yên và lãng mạn.

" Oa~ gió này mát ghê. Mùa thu ở Côn Minh cũng dễ chịu thật đấy, ở Bắc Kinh chỉ tầm giờ này là buổi tối đã lạnh rồi. " - Giang Ngộ Tuyết nói.

" Ừm. Tiểu Tuyết, anh nhìn cái hồ kia đi. " - Tần Chiêu chỉ xuống hồ nước ở trước mặt.

" Sao thế? Cũng đâu có gì đặc biệt đâu. "

" Có mà. 14 năm trước, đó là nơi mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. "

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi nhưng đã khiến cho lồng ngực của Giang Ngộ Tuyết như thắt lại, khóe mắt bỗng cay xè.

Tần Chiêu tiếp tục nói, " Năm đó, chỗ này vẫn còn là một khu đất trống, bây giờ đã xây dựng nên một cái trà lâu hoành tráng đến như vậy rồi. Tất cả thay đổi quá nhiều, khiến cho em thật sự rất vất vả để tìm ra được chỗ này. May mắn là xung quanh khu vực này không thay đổi nhiều lắm, và cái hồ nước kia cũng không bị lấp mất nên em mới tìm được. "

" Tại sao? Tại sao nhất định phải là chỗ này? Nơi này đối với em.... một chút niềm vui cũng không có. " - Giang Ngộ Tuyết hỏi.

" Ai nói là không có? Là có đó. Gặp được anh, đó chính là niềm vui lớn nhất của đời em. Giang Ngộ Tuyết, anh có biết không, hồi em 8 tuổi, có một lần trong lúc lục thùng rác để tìm thức ăn thì em có vô tình tìm thấy được một bộ truyện cổ tích. Bên trong có rất nhiều câu chuyện, Cô Bé Lọ Lem, Công Chúa Ngủ Trong Rừng, Aladdin và 40 Tên Cướp,.... Em đã đọc qua hết rồi và em tin rằng anh cũng đã từng đọc qua. Vậy, anh có biết điểm chung lớn nhất giữa những câu chuyện này là gì không? "

" Ừm.... Anh không nói rõ được. "

Tần Chiêu mỉm cười, " Vậy thì em nói cho anh nhé, điểm chung lớn nhất giữa những câu chuyện này, kẻ yếu thế khi bị rơi vào đường cùng thì sẽ luôn có một vị thần hoặc một bà tiên hiện và giúp đỡ, ban cho điều ước. "

" Shhh, hình như cũng đúng nhỉ. "

" Vậy nên, ở trong lòng em, anh vĩnh viễn luôn là thần. Anh đã xuất hiện khi em cần sự giúp đỡ nhất, anh cũng đã từng ban cho em vô số điều ước và thực hiện cho em vô số điều mà em ước. Em ước được yêu thương, anh liền yêu thương em, em được có gia đình, anh liền chia sẻ gia đình của anh cho em, em ước được ăn ngon, anh liền đưa em đi ăn vô số món ngon trên đời, em ước được mặc ấm, anh liền mua cho em rất nhiều áo quần vừa ấm vừa đẹp. Thậm chí là cả khi em ước rằng anh sẽ trở thành người yêu của em thì anh cũng đem điều đó biến thành sự thật. Giang Ngộ Tuyết, anh đã khiến cho em càng ngày càng trở nên tham lam hơn rồi. Vị thần của em, nếu như bây giờ em ước rằng em được kết hôn với anh, được dùng tư cách một người bạn đời hợp pháp để ở bên cạnh anh thật lâu thật lâu, thậm chí là đến khi đầu bạc răng long thì liệu anh có đồng ý biến điều ước của em thành sự thật không? "

Chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt của Giang Ngộ Tuyết đã ướt đẫm cả hai gò má, hắn gật gật đầu, " Anh đồng ý. "

Tần Chiêu mỉm cười, vươn tay ôm chầm lấy Giang Ngộ Tuyết, " Em yêu anh. Em thật sự yêu anh nhiều đến mức có đôi lúc quên luôn cả bản thân mình. Em tham lam và khát vọng có được anh một cách điên cuồng, em muốn anh cả đời này chỉ yêu mỗi mình em thôi. Nhưng mà em cũng hiểu được rằng, cuộc đời này thật sự rất vô thường, chẳng ai có thể biết trước được rằng ngày mai sẽ có chuyện quái gì sẽ xảy ra. Giống như anh đã từng nói với em rằng, có thể sẽ có một ngày nào đó anh đã thay đổi đủ nhiều để không còn cảm thấy yêu em nữa. Nhưng mà bây giờ ngày đó vẫn chưa tới, vậy nên em muốn nhân lúc anh còn yêu em thì chiếm đoạt lấy vị trí là thê tử của anh, muốn cùng anh xây dựng nên một gia đình nhỏ của riêng chúng ta. Giang Ngộ Tuyết, đồng ý kết hôn với em nhé? "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Ừm. Anh đồng ý. "

Tần Chiêu mỉm cười, buông Giang Ngộ Tuyết ra, với tay lấy cái hộp gấm nhỏ đặt ở trên lan can gần đó, mở ra và đưa cho Giang Ngộ Tuyết rồi nói, " Cầu hôn thì không thể thiếu nhẫn, nhưng mà em biết là anh không thích đeo nhẫn, vậy nên liền đổi thành chiếc trâm cài tóc này. Nó không phải là một đồ vật có ý nghĩa cực lớn giống như chiếc khóa trường mệnh mà anh tặng em năm đó, điều kiện kinh tế của em cũng không đủ để mua một mảnh ngọc bội vừa to vừa tinh xảo như ngọc bội mà anh tặng em, vậy nên em chỉ có thể làm cây trâm này. Cây trâm này là làm từ bạch ngọc Hòa Điền, tuy không đắt bằng Phỉ Thúy, nhưng mà ít nhất cũng là ngọc. Còn nữa, những chi tiết nhỏ này đều là làm từ vàng thật đấy. Năm đó anh tặng cho em một mối kim ngọc lương duyên, bây giờ em cũng muốn tặng lại cho anh một mối kim ngọc lương duyên, còn nữa, trâm cài tóc còn có ý nghĩa là kết tóc se duyên. Em hi vọng rằng nhân duyên giữa chúng ta sẽ càng se càng dài, càng se càng bền bỉ, không dễ đứt đoạn. "

" Năm đó anh từng nói với em rằng: Nếu như nói chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão thì thật sự là quá xa vời, chúng ta đều chỉ mới 16, 17 tuổi, nhân sinh vẫn còn quá dài để có thể nói đến giai lão. Vì vậy, đồng hành vẫn là lời hứa hẹn tốt nhất. Chiêu à, anh không hứa với em rằng sẽ yêu em cả đời, cũng không hứa với em rằng sẽ cùng em bạc đầu giai lão. Nhưng mà ở anh có thể hứa với em rằng, chỉ cần là thời gian chúng ta còn ở bên nhau thì anh sẽ đồng hành với em trên mọi mặt trận. Khi em gặp phải khó khăn, anh có thể cùng em chiến đấu, khi em buồn bã, anh có thể ôm ấp vỗ về em, khi em vui vẻ, anh có thể cùng em uống rượu ăn mừng, và cả khi em suy sụp, anh vẫn đủ sức để cùng em vực dậy. Những ngày trời nắng, anh có thể cùng em nằm dài trên ban công để phơi nắng hoặc là cùng em đi leo núi. Còn những ngày trời mưa, anh có thể che ô cho em, cũng có thể cùng em làm ổ ở trong nhà, cùng em xem phim, ăn mì ăn liền, uống cocacola. Giang Ngộ Tuyết, bây giờ em muốn đem lời này tặng lại cho anh. "

" Nhân sinh của chúng ta vẫn còn quá dài để có thể nói đến giai lão, cũng không có điều gì để chắc chắn rằng chúng ta có thể ở bên nhau cả một đời. Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết à, chỉ cần còn một ngày ở bên cạnh anh thì em nhất định sẽ vẫn luôn là tín đồ trung thành nhất của anh, em sẽ luôn luôn tin tưởng anh, tin tưởng vào mục tiêu của anh, tin tưởng vào lý tưởng của anh, tin tưởng vào ước mơ của anh, tin tưởng vào những việc anh đang làm, tin tưởng cả tình yêu mà anh dành cho em. Và nếu như có một ngày anh cần, thì em cũng có thể hóa thành chiến binh, cùng anh chiến đấu. Mặc kệ là núi đao hay là biển lửa thì em cũng sẽ vì anh mà xông pha, chỉ cần anh yêu em thì em chẳng sợ bất cứ thứ gì trên đời nữa cả. "

" Giang Ngộ Tuyết, em đã không còn là Tần Chiêu yếu đuối và nhút nhát chỉ biết núp sau lưng anh như ngày còn bé nữa rồi. Em đã trưởng thành rồi, đã trở nên rất mạnh mẽ rồi. Vậy nên, em đã có thể trở thành điểm tựa cho anh khi anh yếu đuối, khi anh gặp khó khăn, em cũng có thể cùng anh chiến đấu đến cùng. " - Tần Chiêu chợt nhỏ giọng, ghé sát vào tai Giang Ngộ Tuyết, nói, " Buổi tối còn có thể hầu hạ cho anh sung sướng. Vậy nên, kết hôn với em đi, anh sẽ không lỗ vốn đâu. "

Giang Ngộ Tuyết đang cảm động mà nghe câu đó liền buồn cười ngang, người yêu của hắn ở phương diện đó vẫn luôn táo bạo đến vậy. Hắn phì cười, vươn tay ôm eo Tần Chiêu, kéo anh dán sát vào người hắn và khẽ nói, " Anh đồng ý. Cho dù em có hỏi 100 lần thì câu trả lời của anh vẫn là đồng ý. "

" Hì hì~ " Tần Chiêu cười ngốc, sau đó kéo Giang Ngộ Tuyết trở lại vào phòng, " Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn chút gì đó đi, không thể lãng phí tiền thuê phòng này của em được. "

" Em thuê gian phòng này hết bao nhiêu tiền? "

" Không nhiều cũng không ít, 4000* tệ. "

(* khoảng 14 triệu VNĐ)

" Vậy còn bộ y phục này? "

" Suỵt, đó là bí mật. Nhưng mà em có thể nói là rất đau ví. Bất quá đều rất xứng đáng. Ban đầu, em còn định đặt tên cho bộ y phục này là Dữ Tử Giai Lão, nhưng mà sau đó em liền thay đổi chủ ý, đổi thành Kim Ngọc Lương Duyên. Bởi vì em cảm thấy, ở bên nhau bao lâu không quan trọng, quan trọng chính là khi ở bên nhau chúng ta đều vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù lương duyên có ngắn ngủi đi chăng nữa thì đó vẫn là lương duyên và khiến cho ta mỉm cười mỗi khi nhớ đến. Chứ mà ở bên cạnh một mối nghiệt duyên đến già thì chắc có mà uất nghẹn đến chết mất thôi. Cuộc đời của em đã bắt đầu bằng bi kịch rồi, vậy nên em không thích cái kết cũng là bi kịch. Em muốn đến khi nhắm mắt xuôi tay, em có thể nói với con cháu của mình rằng, em đã từng có một cuộc đời rất hạnh phúc dù rằng khi mới bắt đầu nó không được suôn sẻ cho lắm. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ mỉm cười, " Ừm. Vậy thì anh liền chúc em rằng, dù có anh ở bên cạnh hay không thì em vẫn có thể sống được một cuộc sống hạnh phúc nhất có thể. "

Tần Chiêu cũng mỉm cười, " Nếu như không có anh ở bên cạnh, em chắc chắn sẽ rất buồn, hạnh phúc cũng chưa chắc sẽ trọn vẹn. Nhưng mà em vẫn sẽ nỗ lực để sống một cuộc sống mà em hằng mơ ước. "



Nụ cười của Giang Ngộ Tuyết càng thêm tươi tắn, Tần Chiêu nhìn mà muốn say luôn. Cho dù qua bao nhiêu năm thì người này ở trong mắt anh vẫn luôn xinh đẹp đến thế. Tần Chiêu chồm lên, định hôn môi Giang Ngộ Tuyết thì bị hắn chặn lại. Anh có chút ngạc nhiên, " Sao thế? Chê em rồi hả? "

Giang Ngộ Tuyết cười khổ, " Không có! Làm sao có thể chê em chứ! Chỉ là trên mặt anh có rất nhiều mỹ phẩm, môi cũng bôi khá nhiều son, mấy thứ này mà nuốt vào bụng thì độc hại khỏi bàn, hơn nữa lại còn không ngon tí nào. Vậy nên bây giờ em vẫn là đừng chạm vào anh, lát nữa anh tẩy trang sạch sẽ, dưỡng da cho non mịn rồi ngày mai mặc em muốn hôn muốn cắn gì cũng được. "

" Ò~ đây là anh nói rồi đấy nhé! Đến khi bị cắn đau thì cũng đừng có mà quay ra cắn lại em. "

" Ừm. " - Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, nụ cười trở nên cực kì dịu dàng.

Tần Chiêu dựa đầu vào vai Giang Ngộ Tuyết, tỉ tê nói, " Tuyết à, anh có biết không, rất nhiều lúc em đã ước rằng bản thân là phụ nữ. "

" Tại sao? "

" Nếu như em là phụ nữ thì em đã có sinh con cho anh rồi nha. Một đứa trẻ mang cả dòng máu của anh và của em, điều đó thật sự rất tuyệt vời. Đáng tiếc, em sinh ra đã mang thân xác đàn ông, không thể mang thai và sinh con. "

" Chiêu à, điều đó thật sự không quan trọng đâu. Anh không phải là vì ai đó sinh con cho anh thì anh mới yêu họ, lão cha thường nói với anh rằng, con cái là lộc trời cho, là mối nhân duyên mà chỉ có thể vô tình có được chứ không thể cưỡng cầu. Giống như anh với Cẩm Thư nè, hồi xưa trưởng công chúa sợ đau nên một hai nhất quyết không chịu sinh con, nhưng mà cuối cùng thì cái duyên nó tới nên cứ vậy mà lòi ra anh và con nha đầu thối kia. Vậy nên, anh tuy rằng rất thích trẻ con nhưng cũng không có chấp niệm rằng phải sinh cho bằng được. Chiêu à, em hiểu mà phải không, huyết thống thật sự không phải là điều kiện tiên quyết để chúng ta yêu thương nhau. Lẽ nào đứa trẻ không mang huyết thống của anh và em thì em định là sẽ không yêu thương nó nữa sao? "

" Không phải như vậy đâu..... "

" Ừm. Tần Chiêu, nhớ kỹ nhé, anh sẽ không bao giờ vì em không thể sinh con mà ngừng yêu em. Ngay từ đầu khi lựa chọn ở bên em, anh đã suy xét rất kỹ mọi vấn đề và anh chắc chắn rằng bản thân hoàn toàn ổn với vấn đề này. Chiêu à, anh hiểu suy nghĩ của em, suy nghĩ đó nhìn thì thấy có vẻ bình thường, nhưng mà ẩn sâu bên trong là một nỗi sợ vô hình. Và anh biết em đang sợ cái gì, nhưng mà anh sẽ không nói đâu, bởi vì nói rồi thì sẽ giống như là cho sẵn lời giải và làm giảm khả năng tự chiến đấu để giải đề của em đấy, vậy nên em hãy tự suy nghĩ và triệt tiêu nỗi sợ đó đi nhé. Đừng nuôi dưỡng nó quá lâu, bởi vì đợi đến khi nó đủ lớn rồi thì chính nó sẽ phá hủy tình yêu của chúng ta, cũng là đang phá hủy chính bản thân em đó. Em không cảm thấy rằng, khi em có suy nghĩ đó thì cũng là lúc em đang phủ nhận bản thân mình sao? "

" A..... " - Tần Chiêu ngơ ngác, anh không ngờ rằng bên trong một suy nghĩ đơn giản như vậy lại ẩn chứa một mối nguy hiểm to tướng đến vậy. Nhưng mà không sao cả, anh đã phát hiện ra nó rồi, và nó sẽ đừng hòng trốn thoát. Ở trong khả năng có thể, anh sẽ không cho phép bất cứ điều gì phá hoại hạnh phúc của anh.

" Chiêu à, nhớ kỹ nhé, anh yêu em vì em là chính em, dù là mặt tốt hay mặt xấu thì anh đều yêu. Con người của em hiện tại đã là rất hoàn hảo rồi, việc mà em cần làm chỉ có duy nhất một việc, chính là không ngừng nỗ lực, không ngừng phát triển, và khi em không ngừng phát triển thì nhất định sẽ xảy ra một số trường hợp buộc em phải thay đổi, nhưng mà điều đó không đồng nghĩa rằng em phải thay đổi bản sắc của chính con người em. Tần Chiêu, em rất tốt, anh rất yêu em, vậy nên em đừng đánh mất bản thân. "

" Ừm~ " Tần Chiêu gật đầu.

Đang lúc Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu đang chìm đắm trong thế giới riêng của hai người thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

" Ai đó? " - Giang Ngộ Tuyết lên tiếng.

" Thiếu gia, là tôi. " - Là âm thanh của vệ sĩ của Giang Ngộ Tuyết.

" Có chuyện gì? "

" Thiếu gia, nếu như bây giờ còn không đi thì sẽ bị trễ chuyến bay đấy ạ. "

" Tôi biết rồi! " - Giang Ngộ Tuyết đáp, sau đó thì quay sang Tần Chiêu, " Cưng à, về nhà thôi. "

Tần Chiêu mỉm cười gật đầu, " Ừm, về nhà thôi. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK