" Mấy ngày qua tớ bị bệnh, sốt liệt giường, đến điện thoại cũng không cầm vững thì liên lạc kiểu quái gì. Chuyện trên mạng thì không ảnh hưởng gì cả, dù sao thì cũng là lỗi của tớ, xin lỗi xong thì đã hết chuyện rồi, ai nói thêm gì nữa thì tớ cũng kệ, hơi đâu mà để ý. Còn chuyện tớ và Tần Chiêu thì cậu đừng nghe lời cậu ấy, trẻ con giận dỗi mà thôi, không cần phải xem là thật. " Giang Ngộ Tuyết mặt không biểu cảm mà nói một tràng.
" Ò~ hóa ra là các cậu cãi nhau thôi à. Cứ tưởng là chia tay thật, làm tớ hết hồn, cứ tưởng OTP của tớ chuẩn bị chìm thuyền rồi đấy. "
" Hơ hơ, tớ và Chiêu là chiến hạm, vì vậy không dễ chìm đâu. "
" Chậc, cũng phải nhỉ. À mà...... " - Kiều Tiểu Mạnh còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng nghe thấy tiếng người gọi tên mình ở đằng xa. Quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Nhậm An Ly.
Giang Ngộ Tuyết nhìn thấy Nhậm An Ly thì ngoắc ngoắc tay, " Nhậm An Ly cô đến đúng lúc lắm, qua đây! "
Nhậm An Ly nghe giọng điệu đó của Giang Ngộ Tuyết là biết ngay sắp có dealine đè đầu rồi. Dù không muốn lắm nhưng ai bảo hắn là ông chủ của cô chứ, không nghe lời là mất bát cơm như chơi, thế nên cô te te chạy tới, tươi cười thân thiện như hoa hậu, nói, " Lão đại, cậu gọi tớ? "
" Trong tuần này có buổi nào rảnh rỗi không? "
" Không có, trừ lịch học ở trên trường ra thì còn có lịch học thêm và lịch đi làm ở công ty nữa. "
" Ờ.... Việc ở công ty cứ gác qua một bên đi, giúp tôi sửa cái này, hoàn thành trước ngày chủ nhật tuần này. Sáng chủ nhật tôi sẽ nghiệm thu sản phẩm và xem xem có gì cần sửa nữa không. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đưa cho Nhậm An Ly một bản nhạc phổ.
" A~ sao gấp gáp thế? "
" Cô có làm không? "
Nhậm An Ly rén liền, " Làm! Tôi làm mà. "
" Ừm. Vậy nhé, đừng có trễ dealine đấy! Trễ 1 tiếng đồng hồ là trừ 10 tệ nhé! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay lưng rời đi.
Nhậm An Ly quay sang Kiều Tiểu Mạnh, cười hì hì nói, " Cậu thấy chưa, tớ đã nói là Giang lão đại rất hung dữ mà cậu cứ không tin. "
Kiều Tiểu Mạnh phì cười, " Đúng nhỉ. Nếu như không tận mắt chứng kiến, tớ cũng không nghĩ là Giang đại thần lại hung dữ đến vậy. Mà nè, bình thường ở công ty cậu ấy đều như vậy sao? "
Nhậm An Ly lắc đầu, " Ở công ty thì còn dữ hơn như vậy nhiều. Bất quá được cái là tuy cậu ấy rất hung dữ nhưng mà cậu cũng là một lãnh đạo tốt, việc gì mà do chính tay cậu ấy chỉ huy thì hiệu suất công việc sẽ cực cao, thành quả cũng vô cùng tốt. "
" Ừm~ Giang đại thần đúng là tài giỏi thật đấy. Rõ ràng là bằng tuổi với nhau, vậy mà tớ thì vẫn còn ngày ngày ăn bám cha mẹ, còn cậu ấy thì đã tự mở công ty, tự kinh doanh luôn rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thua kém quá nhiều. "
" Kiều Tiểu Mạnh à, cậu đừng nghĩ như vậy, Giang Ngộ Tuyết cậu ấy và chúng ta không giống nhau, cậu ấy từ nhỏ đã được tiếp cận nền giáo dục cao cấp hơn chúng ta, sau lưng thì có lão cha chống lưng, trước mặt thì có một đống nhân tài dẫn dắt, vì vậy nên cậu ấy trưởng thành sớm hơn chúng ta, thành công sớm hơn chúng ta cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Chúng ta tuy không có xuất phát điểm như cậu ấy, nhưng mà cũng không thua kém gì cậu ấy cả, mỗi người đều có mỗi hoàn cảnh ra đời và môi trường phát triển riêng. Cũng giống như là lúa gạo không thể so độ cao cùng xoan đào, nhưng mà xoan đào cũng không thể so được giá trị thực phẩm với lúa gạo. Và con người cũng thế, mỗi người đều có một quỹ đạo của riêng mình. Cậu ấy đi đường của cậu ấy, cậu đi đường của cậu, mỗi con đường đều không giống nhau đâu, vì vậy cậu chỉ cần phấn đấu hết mình trong hiện tại là được rồi nha, cần gì phải so sánh bản thân với người khác làm gì chứ! So sánh như vậy chỉ tổ khiến cho bản thân thêm đố kị và nhụt chí thôi, chả được ích lợi gì cả. Mạnh à, cậu hãy nhớ kỹ là cậu không hề thua kém bất kỳ ai cả, thành công của người khác không nên trở thành tiêu chuẩn để cậu đánh giá bản thân, cậu cứ tập trung hết sức vào bản thân là đủ rồi. "
" Ưm~ cậu nói cũng đúng nhỉ! Được rồi, tớ nhớ kỹ rồi! " Kiều Tiểu Mạnh híp mắt cười, nói.
" Hì hì. Đúng rồi, hôm qua ông bà ở dưới quê gửi lên cho nhà tớ rất nhiều rau củ nhà trồng, trong đó có cả dứa nữa. Tớ nhớ là cậu thích bánh dứa nên làm cho cậu một ít nè. Hi vọng cậu không chê. " Nhậm An Ly nói rồi liền lấy từ trong cặp ra một hộp bánh, đưa cho Kiều Tiểu Mạnh.
" Oa~ mấy bông hoa này làm sao để dán lên vậy, đẹp quá đi!!! "
Nhậm An Ly mỉm cười, " Thì đặt lên trước khi đem bánh đi nướng á. Nướng xong thì tự nó sẽ dính lên luôn. À không, vẫn là phải dùng cái khuôn ép cho nó dính vô chứ không thì nướng xong nó cũng dễ bị rớt ra. "
" Oa~ nói ra thì cũng rất kỳ công đấy chứ! Làm cái này chắc là phải tốn nhiều thời gian lắm nhỉ. "
" Hì, chỉ cần cậu thích thì tốn chút thời gian cũng có là gì đâu. "
Kiều Tiểu Mạnh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười đáp, " Ừm, tớ rất thích. Cảm ơn cậu. "
" Hì hì, cậu thích là tốt rồi. Mà nè, mấy ngày nay lá phong đã chuyển sang màu đỏ rồi, là thời điểm thích hợp để đi leo núi và picnic đó. Cuối tuần này tớ bị lão đại với công việc trói chặt rồi, vì vậy cuối tuần sau chúng ta cùng nhau đi nhé? "
" Được á. Mùa này mà đi leo núi với picnic là hết sẩy luôn. Để lát nữa tớ gọi thêm Giang đại thần với Tần Chiêu đi cùng luôn cho vui. "
" A.... Đừng mà! Chỗ có Giang lão đại thì thần kinh của tớ lúc nào cũng phải căng lên, không thả lỏng nổi, hơn nữa đi chơi mà đem theo sếp tổng.... A~ nghĩ thôi là đã thấy đáng sợ, hết muốn đi luôn. "
" Ò~ cũng phải nhỉ. Vậy thì gọi một mình Tần Chiêu theo là được rồi nhỉ. "
" Vẫn là thôi đi. Tớ.... Tớ và Tần Chiêu không thân, đi chung như vậy khó tránh khỏi gượng gạo. "
" Hưmmm, cậu nói cũng đúng. Bất quá nói đến cũng phải nói đi, nếu như không có Giang đại thần thì thật sự rất khó để rủ Tần Chiêu ra ngoài. Dạo này cậu ấy lại đang bật mood điên cuồng học tập nên khó càng thêm khó. Cao Việt cũng vậy, lịch học ở Nhất Trung rất nặng, khó mà có thời gian để ra ngoài chơi. Lý Dật thì đã đi công tác ở Tô Châu rồi. Nhìn qua nhìn lại, hình như cũng chỉ có hai người chúng ta là rảnh rỗi thôi. "
" Chỉ hai người chúng ta...... Không tốt sao? "
Kiều Tiểu Mạnh ngạc nhiên, cậu hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó nên cười rộ lên, nói, " Không có. Chỉ có hai người, rất tốt đó. Như thế này đi, tối thứ 7 sau khi tan học tớ sang nhà cậu, chúng ta cùng nhau chuẩn bị cơm hộp với đồ ăn nhẹ, thế nào? "
Hai mắt Nhậm An Ly sáng lên, cô gật đầu cái rụp, cười tươi như hoa, " Được! "
" Mà nè, tớ có thể đem theo Mì Sợi không? Nó quá lười vận động, ăn xong thì cứ nằm ườn ra, tớ sợ sẽ nuôi nó thành heo mất thôi. "
Nhậm An Ly phì cười, " Vậy thì nhất định phải dắt nó theo, ép nó vận động nhiều một chút. "
" Hì hì~ "
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái là đã đến ngày hẹn.
Ngày hôm ấy là một ngày nắng rất đẹp, Nhậm An Ly và Kiều Tiểu Mạnh đã dậy rất sớm, hai người mang theo hành trang đầy đủ và bắt chuyến xe buýt sớm nhất đi ra ngoại ô. Ra đến ngoại ô thì đã thấy núi rồi, hai người một chó vui vẻ cùng nhau đi leo núi.
Đến khoảng giữa trưa, hai người một chó đã leo lên được đến đỉnh núi. Ngọn núi này không cao lắm, lại gần thành phố nên nơi này có rất nhiều người lui tới, vì vậy nên ở trên đỉnh núi cũng có không ít cơ sở kinh doanh, nhưng mà nhìn chung thì môi trường hoang dã vẫn được bảo vệ cực kỳ tốt.
Nhậm An Ly và Kiều Tiểu Mạnh tìm một vị trí khá vắng người ở bên cạnh bờ suối và ngồi xuống cùng nhau ăn trưa, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.
Kiều Tiểu Mạnh, " A~ tớ đã rất lâu rồi không có leo núi, bây giờ đi leo núi trở lại, cảm giác thật sự rất sướng luôn á. "
Nhậm An Ly mỉm cười, " Ừm. Bầu không khí ở trên núi trong sạch và dễ thở hơn ở trong thành phố rất nhiều luôn á. "
" Công nhận nha! "
" Kiều Tiểu Mạnh. "
" Hửm? "
" Tớ có một chuyện muốn hỏi cậu. "
" Ừm, cậu hỏi đi. "
" Chuyện này tớ là thật sự không biết đó, vì vậy nếu như tớ có lỡ nói sai cái gì thì cậu cũng đừng giận nhé. "
" Ừm. "
" Chuyện là.... Cậu và Trần Diễm và mối quan hệ như thế nào vậy? "
" Quan hệ gì cũng không có. "
" Nhưng mà trước kia tớ có nghe nói là cậu theo đuổi cô ấy? "
" Ừm. Cái này thì đúng rồi. Trước kia tớ có theo đuổi cô ấy, nhưng mà bây giờ đã không theo đuổi nữa. "
" Tại sao? "
" Tại vì cô ấy không thích tớ á. Tớ là từ hồi đầu năm lớp 10 đã bắt đầu thích và theo đuổi cô ấy rồi. Nhưng mà bởi vì sợ là tỏ tình quá sớm sẽ khiến cô ấy thấy phản cảm nên đến năm lớp 11 tớ mới tỏ tình. Nhưng lúc đó cô ấy không đồng ý, nói là cần có thời gian để suy nghĩ thêm. Lúc đó tớ cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà sau đó tớ có tỏ tình thêm vài lần nữa, nhưng mà câu trả lời của cô ấy vẫn như cũ. Đến bây giờ thì tớ đã hiểu rõ rồi. Cô ấy chính là không muốn ở bên cạnh tớ nên mới mãi vẫn không chịu đồng ý. Hầy, nói ra thì cũng khá buồn đó, nhưng mà Kiều Tiểu Mạnh tớ là một người cầm lên được thì sẽ buông xuống được. Trần Diễm nếu đã không thích tớ thì tớ cũng chả buồn mặt nóng dán mông lạnh để làm gì nữa. "
" Ò~ tớ hiểu rồi. "
" Cậu hiểu cái gì? " Kiều Tiểu Mạnh khẽ nhướng mày, giọng điệu có vài phần khiêu khích.
Nhậm An Ly đỏ bừng mặt, cô cúi đầu, giả vờ mân mê vạt áo, " Không... Không có gì. "
Kiều Tiểu Mạnh phì cười, " Được rồi, không chọc cậu nữa. Nhậm An Ly nè, cậu cũng là con gái, vì vậy cậu có thể giải thích cho tớ hiểu là vì sao Trần Diễm cô ấy không thích tớ mà vẫn không thẳng thắn từ chối không? Tớ nghĩ mãi vẫn là không thể nghĩ ra được. "
" Cái này thì thường thì có 2 trường hợp, một là cô ấy quá nhu nhược, là kiểu người rất lo sợ người khác bị tổn thương nên không bao giờ dám thẳng thắn từ chối bất kỳ ai. Loại thứ 2 thì rất đáng ghét, chính là cô ấy không thích cậu, nhưng mà vẫn giữ mối quan hệ mập mờ với cậu, nói thẳng ra thì chính là xem cậu như một cái lốp dự phòng, cô ấy vừa không muốn yêu đương với cậu nhưng mà vẫn muốn có được sự quan tâm và theo đuổi của cậu. "
" Shhh, bỏ qua trường hợp đầu tiên nha, nhưng mà trường hợp thứ hai thì tại sao lại như vậy nhỉ? Đã không thích, không muốn yêu đương thì tại sao vẫn muốn có được sự quan tâm và theo đuổi? "
" Cái này thì rất khó nói. Có người thì vì cảm giác thành tựu khi có người kiên trì theo đuổi dù đã bị họ từ chối nhiều lần. Có người thì là vì không thể dứt được những lợi ích mà cậu đem lại cho họ. Cũng có người thì vì đơn thuần là sợ yêu đương hoặc không muốn yêu đương, nhưng mà lại không muốn rời xa cậu nên cứ dây dưa mãi không dứt. Nhưng mà bất luận là vì lý do gì đi chăng nữa thì kiểu dây dưa như thế này thật sự rất đáng ghét. "
" Ừm. Cái này thì công nhận nhé. Suy nghĩ của tớ rất đơn giản, thích thì ở bên nhau, cùng nhau yêu đương, cùng nhau phấn đấu, còn nếu như không thích thì phải dứt khoát từ chối. Chứ mà cứ dây dưa kiểu đó thì làm cho tớ có cảm giác bản thân đang bị chơi đùa vậy, thật sự rất không thoải mái. "
" Ừm. "
" Hầy~ không nói cái này nữa, càng nói càng cảm thấy nặng nề, nói cái khác đi. Nè, Nhậm An Ly, bình thường lúc rảnh rỗi thì cậu thích làm gì? "
" Tớ thích nấu ăn với làm bánh ngọt, thỉnh thoảng có thời gian thì còn thích đi leo núi với đi picnic nữa. Còn cậu thì sao? Lúc rảnh rỗi cậu sẽ thích làm gì? "
" Trước kia thì lúc rảnh rỗi tớ thường thích chơi game, đọc truyện tranh và xem phim các kiểu, nhưng mà bây giờ hình như là do bị thói quen của Giang đại thần ảnh hưởng nên bắt đầu thích luyện võ. "
" Ồh~ ra là thế. Tập võ.... Chắc là rất vất vả nhỉ? "
" Cũng bình thường thôi. Tớ từ nhỏ đã hay cùng Lý Dật đi khắp đầu trên xóm dưới đánh nhau, vậy nên gân cốt dẻo dai lắm. "
" Ò~ mà nè, có bao giờ cậu từng cảm thấy tự ti về ngoại hình mũm mĩm này chưa? "
" Không có. Lần cuối cùng tớ tự ti về ngoại hình là năm 6 tuổi. Lúc đó tớ gầy lắm, tay chân cứ như que củi vậy, mà tớ bẩm sinh đầu to, thành ra là trông y hệt như một cây kẹo mút vậy. Vừa vào lớp 1 là tớ đã bị bắt nạt vì ngoại hình như vậy. Thế là từ đó tớ liền quyết tâm ăn cho mập lên. Và sau khi mập lên thì trông cân đối hơn nhiều rồi. Vì vậy nên tớ làm gì mà phải tự ti vì thân hình mũm mĩm chứ? Tớ còn cầu cho nó đừng gầy xuống nữa là. "
" Oa~ đây là lần đầu tiên tớ biết đến việc này đó. "
" Chuyện mà cậu chưa biết vẫn còn nhiều lắm. Sau này tớ sẽ chầm chậm kể cho cậu nghe. "
Nhậm An Ly ngẩn người mất mấy giây, dường như cô đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Kiều Tiểu Mạnh rồi, cô bẽn lẽn cúi đầu, nhỏ giọng nói, " Tớ cũng vậy. Vẫn còn rất nhiều chuyện về tớ mà cậu chưa biết, về sau tớ sẽ chầm chậm kể cho cậu nghe. "
Kiều Tiểu Mạnh nghe xong thì phì cười, cậu vỗ vỗ đầu cô và nói, " Được. Tớ sẽ nghiêm túc lắng nghe. "
Nhậm An Ly đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhưng khóe môi đã cong lên thấy rõ.
Sau đó, hai người ngồi chơi ngắm cảnh thêm một hồi nữa rồi mới xuống núi và bắt xe buýt để về nhà. Chuyến xe buýt lúc hoàng hôn không chỉ chở khách trở về thành phố, mà nó còn chở theo những rung cảm chớm nở.