" Mày chạy đi đâu hả? Thằng súc sinh! " Sùng Văn Đức nói rồi liền muốn giáng một bạt tai lên mặt Tần Chiêu.
Nhưng, cú tát đó chưa chưa hạ xuống thì cửa lớp học đã bị mở ra. Lý Dật chạy vào, hét lên, " Mả mẹ lũ chó tụi mày! Dám ức hiếp bạn học mới hả? ", vừa nói, Lý Dật vừa nhanh tay đấm cho Sùng Văn Đức một cú đến xiểng niểng.
Đám Lý Ngữ Linh thấy Lý Dật đến thì liền bỏ chạy tán loạn. Cho dù bọn họ ngang ngược đến cỡ nào thì cũng không ngang ngược được bằng Lý Dật, Lý Dật tuy nhỏ con nhưng mà lại giống như là một con chó Pit Bull vậy, vừa khỏe vừa dữ, đã cắn ai là sẽ cắn chặt không buông. Hơn nữa, cha của cậu ta là chánh thanh tra của cục Cảnh sát thành phố, mẹ của cậu ta cũng là một công tố viên có tiếng. Thế nên, dù cho có là bố mẹ của Lý Ngữ Linh có giàu có và ngang ngược đến đâu thì cũng không dám hó hé trước mặt Lý Dật.
Cao Việt và Kiều Tiểu Mạnh cũng nhanh chóng chạy đến, Kiều Tiểu Mạnh chạy đến bên cạnh Tần Chiêu, lo lắng hỏi, " Cậu không sao chứ? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Không sao. May mà các cậu đến kịp chứ không là tớ đã bị đánh rồi. Cảm ơn nhé! "
Kiều Tiểu Mạnh thở phào nhẹ nhõm, " Không sao là tốt rồi. Nè, về sau cậu phải né né cái đám đó ra nhé. Cái tụi đó là cái đám đầu gấu chuyên bắt nạt bạn bè đó, đã có không ít bạn học vì không chịu nổi mà phải chuyển trường rồi đó. "
" Ừm. Tớ biết rồi. "
Chuỗi ngày đi học tiếp theo sau đó của Tần Chiêu rất bình yên. Mặc dù đám Lý Ngữ Linh vẫn luôn tìm cách bắt nạt nó, nhưng mà nó đã trải qua khóa học đặc biệt của Giang Ngộ Tuyết rồi, thế nên nó miễn nhiễm với bất kì thể loại bắt nạt nào. Hơn nữa, đám Lý Dật và Kiều Tiểu Mạnh, Cao Việt cũng rất chiếu cố cho nó. Dần dần, đám Lý Ngữ Linh thấy không thể bắt nạt được Tần Chiêu thì cũng không thèm để ý đến nó nữa.
Thời gian chầm chậm trôi. Xuân qua hè sắp đến, thu đi đông về. Thoáng một cái, đã hơn 6 năm trôi qua. Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết cũng đã từ hai củ cải nhỏ mọc thành hai thiếu niên choai choai.
Buổi chiều hoàng hôn cuối tháng 7, sắc trời trong trẻo với những dải mây màu tím và hồng vắt ngang qua bầu trời, mặt trời cuối ngày tựa như một quả cầu lửa nhỏ, treo lơ lửng trên nền trời trong veo. Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xinh đẹp và thơ mộng tựa như là một bức tranh sơn dầu xinh đẹp vậy.
Tần Chiêu đang ngồi trong ký túc xá làm bài tập thì Kiều Tiểu Mạnh từ đâu chạy về, xô cửa cái rầm, cái miệng oang oang lớn tiếng nói, " Tần Chiêu! Tần Tiểu Chiêu! Tin tức lớn! Tin tức lớn! Cậu nói xem, vừa nãy tớ đã nhìn thấy cái gì? "
Tần Chiêu bị làm phiền trong lúc làm bài tập thì liền nổi giận, cầm sách giáo khoa ném thẳng vào mặt Kiều Tiểu Mạnh, " Cậu phiền quá đó! "
Kiều Tiểu Mạnh chụp lấy quyển sách, điếc không sợ súng mà xáp đến ngồi cạnh Tần Chiêu, " Đừng mà~Tớ nói cho cậu nghe, vừa nãy tớ đã nhìn thấy thần tượng thuở ấu thơ của tớ rồi đó. "
" Thần tượng thuở ấu thơ? "
" Chậc, cậu quên rồi hả? Hồi tiểu học tớ từng nói cho cậu biết rồi mà. Là Samoyed Giang Ngộ Tuyết đó! "
Động tác của Tần Chiêu khựng lại một chút, " Là cậu ấy? "
" Đúng! Tớ không nhìn nhầm đâu. Mái tóc trắng đó cực kỳ nổi bật, còn nữa, cậu ấy càng lớn càng đẹp.... "
" Cậu nhìn thấy cậu ấy ở đâu? " Tần Chiêu ngắt lời của Kiều Tiểu Mạnh.
" Haha, tớ đảm bảo là cậu sẽ không tin. Nhưng mà tớ nhìn thấy cậu ấy ở trên hành lang của văn phòng giáo viên trường mình đó. Hê hê, có khi nào là cậu ấy định chuyển đến đây học không nhỉ?"
" Đi! " Tần Chiêu đứng dậy, dọn dẹp sách vở qua một bên.
" Đi đâu? "
" Đi xem mỹ nam tử! " Tần Chiêu nói rồi liền quay đầu đi thẳng.
" Hở?..... Ê ê, đợi tớ với!!!! " Kiều Tiểu Mạnh nhanh chóng chạy theo.
Hai người không dám đi đến văn phòng của giáo viên, vì thế nên cả hai liền đi đến tòa dạy học ở phía đối diện. Từ chỗ này là có thể quan sát được những việc xảy ra ở tòa văn phòng giáo viên.
Hai người đứng chờ một lúc lâu thì nhìn thấy Giang Duật Hành và thầy hiệu trưởng từ trong văn phòng hiệu trưởng bước ra, đi theo sau còn có Giang Ngộ Tuyết.
Kiều Tiểu Mạnh kích động đến mức liên tục đánh lên bả vai của Tần Chiêu, " Tiểu Tần tử, cậu nhìn đi. Là Giang Ngộ Tuyết, là Giang Ngộ Tuyết đó! "
" Biết rồi! Biết rồi! Tớ cũng không có mù! Nhìn thấy rồi! "
" Ui ui~ cậu ấy càng lớn càng đẹp ~ tớ cảm giác như tớ sắp cong rồi! "
Bỗng, Giang Duật Hành nhìn thấy Tần Chiêu ở tòa nhà phía đối diện, ông liền chọt chọt Giang Ngộ Tuyết rồi cả hai cùng nhìn sang và mỉm cười, vẫy vẫy tay với Tần Chiêu. Tần Chiêu lúc này không nhịn được nữa, co giò lên một mạch chạy sang bên kia để gặp Giang Ngộ Tuyết.
Lúc Tần Chiêu đến, Giang Duật Hành đã rời đi cùng thầy hiệu trưởng, chỉ còn lại Giang Ngộ Tuyết là vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Hắn đứng yên ở đó, dang rộng hai tay, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp. Tần Chiêu không nhịn được mà lao ngay vào vòng tay ấy, ôm hắn thật chặt, lại tham lam mà hít ngửi mùi hương thảo mộc đặc trưng trên cơ thể của hắn. Cả mùa hè vừa qua hắn đều ở nước ngoài công tác, hơn 1 tháng trời không gặp, anh đã nhớ hắn đến muốn điên rồi.
" Tuyết, cậu về khi nào thế? " Tần Chiêu nhỏ giọng hỏi.
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nói, " Vừa xuống máy bay liền trực tiếp qua đây luôn. "
" Mà nè, cậu xách luôn cả hành lý đến đây để làm gì thế? Mấy thứ cồng kềnh này sao không để ngoài xe mà xách theo chi cho mệt vậy? "
" Phải xách theo chứ! Không xách theo thì lát nữa đi tắm thì lấy áo quần đâu mà mặc. "
" Hả.... Đừng nói với mình.... là cậu muốn chuyển trường qua đây học luôn đấy nhé! "
" Sao thế? Không muốn học chung với mình đến vậy luôn sao? "
" Đương nhiên là không phải. Nhưng mà lịch học ở đây rất nặng, hơn nữa còn rất xa nhà, cả tuần mới được về nhà một lần, cậu cũng đâu phải là không biết. Cậu qua đây rồi thì còn thời gian đâu nữa để mà đi làm? Công ty của cậu ai đến quản lý? Còn có sự nghiệp người mẫu, sự nghiệp võng hồng của cậu nữa. Cậu qua đây học rồi thì còn thời gian đâu nữa mà đi diễn, đi quay video? "
" Ỏ~ quan tâm tới sự nghiệp của mình đến thế luôn sao? "
" Đương nhiên rồi! Cậu đi được tới ngày hôm nay cũng không phải là dễ dàng gì đâu~ " Tần Chiêu bĩu môi nói. Ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết 6 năm, anh là người hiểu rõ nhất về những khó khăn mà Giang Ngộ Tuyết phải trải qua. Người khác chỉ có thể nhìn thấy một Giang Ngộ Tuyết tỏa sáng rực rỡ trên sàn catwalk, hoặc là một Giang Ngộ Tuyết năng động hoạt bát ở trên mạng, và một Giang Ngộ Tuyết tài năng hơn người, 14 tuổi đã trở thành CEO của một công ty lớn. Nhưng mà, đâu có ai nhìn thấy những ngày Giang Ngộ Tuyết vì chịu áp lực từ công việc quá lớn mà suy sụp tinh thần, một mình trốn ở trong chăn mà khóc đâu cơ chứ.
Giang Ngộ Tuyết phì cười, vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, nói, " Yên tâm, công ty của mình đã đi vào quỹ đạo, bây giờ mình có thể chỉ đạo từ xa được rồi, không cần phải ngày nào cũng phải lên công ty nữa. Hơn nữa, có lão cha giúp mình quản lý, dù sao thì ông ấy cũng là nhà đồng sáng lập, ông giúp mình quản lý là lẽ đương nhiên mà. Còn việc làm người mẫu và võng hồng thì từ từ rồi tính. Bây giờ mình chỉ muốn tập trung học tập, mình còn muốn thi vào Bắc Ảnh* nữa đó! " (* là Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh đó.)
" Hả? Cậu không thi Harvard nữa hả? " Tần Chiêu có chút kinh ngạc. Ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết lâu như vậy, anh thừa biết là hắn vẫn luôn muốn đỗ vào trường Đại học Harvard - ngôi trường danh giá bậc nhất thế giới ấy. Và anh chưa từng nghe hắn nói về việc sẽ thi Bắc Ảnh, thậm chí là chưa từng nghe hắn đề cập đến việc sẽ học đại học ở trong nước. Vì thế, anh thật sự kinh ngạc khi nghe hắn nói về việc sẽ thi Bắc Ảnh.
" Không! Hồi còn nhỏ, mình luôn cảm thấy Harvard là lựa chọn tốt nhất, bởi vì cha mình và cả trưởng công chúa đều tốt nghiệp từ đó ra. Nhưng mà bây giờ mình lớn rồi, bắt đầu suy nghĩ được thấu đáo hơn rồi, thế nên so với Harvard, mình cảm thấy Bắc Ảnh thích hợp với mình hơn. Cậu biết đó, ước mơ của mình là trở thành một nhà sản xuất phim hoạt hình. Lúc nhỏ, mình từng nghĩ là sẽ đến Nhật Bản hoặc Mỹ để phát triển, bởi vì nền công nghiệp hoạt hình ở bên đó mạnh ở Trung Quốc rất nhiều. Nhưng mà thời gian gần đây mình đã bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, quan sát nhiều hơn và đột nhiên phát hiện ra rằng thị trường phim hoạt hình ở Trung Quốc chưa thật sự phát triển thì tại sao mình lại không làm cho nó phát triển lên cơ chứ? Hơn nữa, mình còn phát hiện ra được rất nhiều nét đẹp văn hóa của người Trung Quốc và mình muốn đem những tinh hoa văn hóa đó ra cho toàn thế giới đều nhìn thấy. Vì thế, mình muốn ở lại trong nước, cẩn thận học tập và nghiên cứu sâu hơn về văn hóa và lịch sử của Trung Quốc. Hơn nữa Harvard cũng đâu có chuyên ngành phim hoạt hình. "
" Ò~ "
" Samoyed! Tiểu Chiêu! Hai đứa qua đây một chút! " Giang Duật Hành nãy giờ đứng nói chuyện với hiệu trưởng ở đằng xa bỗng lên tiếng gọi.
" Được! Đến ngay đây! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền kéo Tần Chiêu đi đến chỗ của Giang Duật Hành.
" Samoyed, con ở lại ngoan ngoãn học hành nghe chưa? Còn có Tiểu Chiêu, con học ở đây lâu hơn nó, có gì nhớ giúp đỡ cho nó một chút. Nó từ nhỏ học ở trường quốc tế nên nhàn nhã quen rồi, bây giờ chuyển sang đây chắc chắn là sẽ hơi khó thích ứng, có gì thì cháu hãy giúp đỡ nó một chút nhé! " Giang Duật Hành cha già căn dặn con nhỏ, nói.
" Vâng. Chú Giang yên tâm đi. " Tần Chiêu mỉm cười đáp.
" Đúng rồi Tiểu Chiêu, gần đây sinh hoạt phí của con có đủ tiêu không? "
" Đủ ạ. Chú Giang không cần phải lo lắng đâu ạ. "
" Thôi, vẫn là cầm lấy cái này đi. " Giang Duật Hành rút ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Tần Chiêu, " Các con đều lớn cả rồi, gần đây lại sắp thi đại học. Cầm tiền này mà ăn uống cho đầy đủ vào, đừng để bệnh ra đấy thì mệt lắm. "
" A.... Không cần đâu chú Giang, tiền của con đủ để tiêu mà. Gần đây con có nhận viết content cho một vài trang web, có thể nhận được tiền thù lao. Tất cả đều đủ để trang trải rồi. Chú không cần cho thêm đâu ạ. " Tần Chiêu đẩy tấm thẻ trở về lại, một mực không dám nhận.
" Hầy, lão cha cho thì cậu cứ nhận đi. Cậu không tiêu, thì để mình tiêu dùm cho! " Giang Ngộ Tuyết không chút khách khí mà cầm lấy tấm thẻ, còn mặt dày quay sang hỏi Giang Duật Hành mật khẩu là gì.
" Tiểu tử thối! Gan to rồi nhỉ! " Giang Duật Hành bất lực gõ đầu Giang Ngộ Tuyết một cái, " Được rồi, mật khẩu thì lát nữa ta gửi qua tin nhắn cho con. Nhưng mà cũng đừng có mà giấu tiền mà tiêu một mình đấy. Cái này là cho Tần Chiêu đó, không phải cho con! "
" Vâng~ cảm ơn lão cha~ con biết rồi! "
" Cảm ơn chú Giang. "
" Được rồi, hai đứa về ký túc xá đi, học hành cho ngoan đấy nhé! Ta cũng phải về đây. Công ty còn bao nhiêu là việc! "
" Vâng~ lão cha đi thong thả ~ thượng lộ bình an! "
Đợi cho Giang Duật Hành lên xe, đi khuất bóng rồi thì Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu mới cùng nhau đi về ký túc xá.
Vừa về đến ký túc xá, Tần Chiêu liền đối diện với một đôi mắt bừng bừng lửa giận của nhóc mập Kiều Tiểu Mạnh. Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy Tần Chiêu liền lập tức kéo anh tách ra khỏi Giang Ngộ Tuyết rồi hùng hổ chất vấn, " Nói! Cậu với cậu ấy có quan hệ gì? "
Tần Chiêu nhịn cười, nói, " Bạn thân. Từ nhỏ đã quen biết. "
" Ôi đệt! " Kiều Tiểu Mạnh tức đến mức nện một đấm lên tường, gằn giọng uy hiếp, " Tần, Tiểu, Chiêu!!!!! Chúng ta quen biết nhau đã 6 năm!!! Là 6 năm đó!!! Vậy mà cậu lại dám giấu giếm tớ tận 6 năm! Tớ có còn là bạn tốt của cậu nữa không vậy? "
" Tớ với cậu vẫn là bạn tốt mà! Hơn nữa, tớ cũng đâu có giấu, là cậu chưa từng hỏi đến mà thôi! Còn nữa, tớ cũng rất hay kể về cậu ấy cho cậu nghe mà, chính là cái người bạn thần bí Tiểu Vũ đấy." Tần Chiêu nhún vai, tỏ vẻ vô tội, nói.
" Cậu cậu cậu.... Đáng ghét! Như vậy mà còn không phải giấu giếm là gì? Giang Ngộ Tuyết thì gọi là Giang Ngộ Tuyết đi, còn Tiểu Vũ!!! Ai mà ngờ được là cậu với thần tượng của tớ lại có quan hệ như thế cơ chứ!!! Aaaa..... Hóa ra bấy lâu nay tớ cách thần tượng của tớ gần đến như vậy mà tớ lại chẳng biết gì hết! "
" Ờm.... Ngại quá, nhưng mà bạn gì đó ơi, cậu có thể đem Chiêu trả lại cho tớ được chưa? " Giang Ngộ Tuyết đi đến, rụt rè lên tiếng.
Kiều Tiểu Mạnh nghe thấy gì giật mình, vội vàng né qua một bên, đẩy Tần Chiêu ra, " A.... Ngại quá! Xin lỗi nhé! Nhưng... Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, tớ không có bắt nạt cậu ấy. Bọn tớ.... Chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Haha.... Có phải không Tần Chiêu? "
" Ờ! Nói chuyện rất bình thường! Tường cũng sắp bị cậu đấm nứt rồi kìa. " Tần Chiêu nhàn nhạt bổ một đao.
Kiều Tiểu Mạnh xấu hổ, chỉ biết cười ngốc cho qua chuyện.
Giang Ngộ Tuyết cũng không thật sự để bụng chuyện này. Bởi vì hắn biết, đây là Kiều Tiểu Mạnh, là một trong những người bạn thân của Tần Chiêu, năm xưa còn từng che chở cho Tần Chiêu vượt qua cái ải Lý Ngữ Linh.
" Được rồi, chúng ta về phòng thôi. " Giang Ngộ Tuyết nói.
" A... Đúng đúng đúng! Cái đó... Bạn học Giang, cậu ở phòng nào? Tớ giúp cậu xách hành lý đến đó cho. " Kiều Tiểu Mạnh lập tức bật mood siêu cấp nhiệt tình.
" Tớ ở cùng với Chiêu và cậu đó. Phòng của các cậu không phải là chỉ có 2 người thôi đó sao! " Giang Ngộ Tuyết đáp.
" A? " Kiều Tiểu Mạnh cảm giác bản thân sắp bay lên luôn rồi. Ngày hôm nay thật sự là quá nhiều việc khiến cho hắn cảm thấy kinh hỉ. Thần tượng của hắn chuyển về học cùng một trường với hắn thì đã thôi đi, lại còn được ở chung một phòng ký túc xá. Aaaaaa!!!!! Điên mất thôi.
Mặc kệ Kiều Tiểu Mạnh phát ngốc ra đó, Giang Ngộ Tuyết vẫn vui vẻ cùng Tần Chiêu trở về phòng.
" Ôi trời ơi! Cái giường này nhỏ như vậy luôn á? Cái này làm sao mà nằm a!!! " Giang Ngộ Tuyết nhìn cái giường chỉ bé bằng 1/3 cái giường của hắn ở nhà thì không nhịn được mà than thở.
" Không sao! Đoạn thời gian đầu cậu sẽ cảm thấy không quen, nhưng mà quen rồi thì sẽ cảm thấy cũng rất không tồi đó. " Tần Chiêu nói, vừa nói vừa giúp Giang Ngộ Tuyết sắp xếp hành lý vào trong tủ đồ.
" Ò~ Được rồi! Bổn thiếu gia cũng đành miễn cưỡng chấp nhận vậy! "
Kiều Tiểu Mạnh lon ton chạy về sau, lúc trở về còn mang theo một túi lớn đồ ăn vặt. Nhóc mập đem túi đồ ăn vặt đưa cho Giang Ngộ Tuyết, bộ dạng giống y như là hiến lễ vật cho thần linh mà nói, " Giang đại thần! Hoan nghênh cậu đến Tam trung Đồng Hoa, hoan nghênh cậu đến phòng ký túc xá 307! Đây là một chút tâm ý của tớ! Hi vọng cậu không chê! "
Giang Ngộ Tuyết vui vẻ nhận lấy túi đồ ăn vặt, nói, " Không chê, không chê! Sao mà có thể chê được cơ chứ! Cảm ơn cậu nhé! "
Kiều Tiểu Mạnh nghe vậy mà sướng rơn, thiếu điều phụt cả máu mũi luôn.
" À đúng rồi, tớ cũng có chuẩn bị cho cậu một phần quà nhỏ đó. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền mở balo, lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho Kiều Tiểu Mạnh, " Đây xem như là quà gặp mặt, cũng xem như là quà cảm ơn cậu đã chiếu cố cho Chiêu nhiều năm như thế. "
" A? " Kiều Tiểu Mạnh ngây ra. Bây giờ trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất một câu: thần tượng của hắn tặng quà cho hắn!!!
" Ê! Kiểu Tiểu Mạnh! Cậu có lấy không thì bảo một tiếng! Đừng đứng đực ra đó chứ! " Tần Chiêu đạp cho Kiều Tiểu Mạnh một cái.
Kiều Tiểu Mạnh lúc này mới hoàn hồn, cười hề hề nhận lấy hộp quà, " Ngại quá, vậy thì cho tớ xin nhé! "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười gật đầu, bộ dáng xã giao chuẩn mực.
" Nè, tớ có thể mở ra xem xem không? " Kiều Tiểu Mạnh hỏi.
Giang Ngộ Tuyết gật đầu. Nhóc mập liền vội vã mở ra xem. Bên trong là một chiếc đồng hồ, hãng Casio, chính là chiếc đồng hồ mà Kiều Tiểu Mạnh đã tăm tia rất lâu rồi nhưng vẫn chưa tích đủ tiền để mua. Giá của chiếc đồng hồ này cũng hơn 3 ngàn tệ, đối với Kiều Tiểu Mạnh mà nói thì không tính là đắt, nhưng cũng không phải rẻ. Mỗi tháng, cậu sẽ được ba mẹ cho 1000 tệ tiền tiêu vặt, nếu như là trước đây thì chỉ cần tiết kiệm tầm khoảng 4 tháng là đã mua được rồi. Nhưng bây giờ tiền tiêu vặt của cậu dạo này đa phần đều đã dùng để mua trà sữa, mua đồ ăn vặt với quà cho nữ thần của cậu rồi, căn bản là không tiết kiệm được bao nhiêu cả.
" Oa~ Thật sự tặng cho tớ hả? " Kiều Tiểu Mạnh vui mừng, ngẩng đầu hỏi Giang Ngộ Tuyết.
" Ừm hửm. Tớ nghe Chiêu nói là cậu thích cái đồng hồ đó rất lâu rồi mà không nỡ mua. Vì thế tớ liền mua luôn. Thế nào, có phải là tớ rất dụng tâm đúng không? "
" Ừm! Ây da~ Giang đại thần cậu không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết nữa!!! Tớ yêu cậu chết mất!!! "
" Ê ê ê! Đừng! Tớ không muốn nói chuyện yêu đương với cậu! Ok? "
" Không phải là yêu theo kiểu đó! Tớ đối với cậu là tình yêu mà fan dành cho thần tượng thôi. Chứ tớ đã có cô gái mà tớ thích rồi đấy nhé! Tớ cũng không có ý định yêu đương con trai đâu! Tớ mà yêu đương với con trai là cha tớ sẽ đánh gãy chân tớ mất thôi. "
" Fan? Cậu là fan của tớ á? "
" Đúng đó! Tớ từ hồi 8 tuổi đã bắt đầu xem video của cậu rồi! Tớ thích cậu lắm luôn đó! "
" Oa~ thật sao? "
" Thật đó..... "
Kiều Tiểu Mạnh đu idol thành công, thế là liền bám lấy Giang Ngộ Tuyết trò chuyện rất lâu. Giang Ngộ Tuyết cũng không từ chối, luôn vui vẻ trả lời câu hỏi của Kiều Tiểu Mạnh. Hai người tưởng chừng như xa lạ mà lại hợp cạ nhau đến bất ngờ.