Trong trường cũng nổ ra một hồi drama.
Lâm gia vì đơn kiện của Nhậm An Ly mà nháo nhào cả lên. Lâm Dĩnh và Lâm Tú đều bị gô cổ vào đồn cảnh sát. Người nhà họ Lâm thì chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu con, nhưng mà Nhậm gia sừng sững ở đó, ai cứu nổi bọn họ. Thế là họ lại quay sang cầu xin Nhậm An Ly. Nhưng mà Nhậm An Ly chỉ cười khẩy và đuổi cổ tất cả bọn họ đi. Thấy cầu xin không được, thế là bọn họ bắt đầu quay sang chỉ trích cô. Đến trường học quậy phá, tung tin đồn thất thiệt về cô.
Nhưng Nhậm An Ly cũng đâu có hiền, cô căn bản không phải là một cô gái ngây thơ và dịu dàng gì cho cam, ngày nhỏ, khi nhà còn chưa giàu, hồi đó ở trong xóm nhỏ, cô thường xuyên cùng đám bạn đi đánh nhau khắp làng trên xóm dưới, chưa từng chịu thiệt bao giờ. Bọn họ dám tung tin đồn về cô thì cô cũng dám tung ra sự thật và triệt để hủy hoại thanh danh của hai anh em Lâm Dĩnh và Lâm Tú. Ban đầu, cô cũng không muốn làm vậy, suy cho cùng thì cô vẫn muốn giữ thể diện cho người bạn trai mà cô từng yêu, nhưng mà Lâm gia đã làm đến mức đó thì cô cũng buộc phải tự vệ.
Drama này kéo dài hơn một tháng, kết quả cuối cùng là hai anh em Lâm Dĩnh và Lâm Tú bị đưa vào trại cải tạo giáo dưỡng trẻ vị thành niên. Mà đã bị đưa vào đó rồi thì là đã lưu lại một vết nhơ cực lớn, tương lai xem như cũng mịt mù tăm tối. Lâm gia ức chế lắm, nhưng cũng chẳng làm được gì. Gia đình Nhậm An Ly rất giàu có, có tiền có quyền, muốn động đến một sợi tóc của cô cũng không dễ chút nào. Sau đó, bọn họ còn muốn lên mạng kể khổ, hòng gây sức ép cho cô. Nhưng mà ở bên này lại có Giang Ngộ Tuyết chặn đầu, hắn triệt tiêu tất cả mọi nước cờ của Lâm gia, khiến cho tất cả mọi kênh truyền thông lớn đều không dám đưa tin, thành ra cho dù bọn họ có lên mạng khóc lóc kể lể thế nào cũng không gây được tiếng vang, cuối cùng thì cũng không đạt được ý đồ, chán nản mà buông xuôi.
Đầu tháng 11, tất cả mọi chuyện drama dần lắng xuống, nhường chỗ cho kỳ thi giữa học kỳ.
Kỳ thi này, đối với những người không quá quan trọng về vấn đề thành tích như Tần Chiêu, Giang Ngộ Tuyết và Kiều Tiểu Mạnh thì mọi việc khá nhẹ nhàng. Sau khi thi xong, liền có được nửa ngày nghỉ, thế nên vừa thi xong, Kiều Tiểu Mạnh liền kéo cả đám đi chơi. Chỉ là Giang Ngộ Tuyết lại không đi cùng được. Không sai, hắn lại bận. Chỉ là lần này không phải là công việc.
Rời khỏi trường học, Giang Ngộ Tuyết liền chạy tới sân bay. Hắn ngồi ở trong phòng chờ chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ được lão cha hắn đến.
" Cha! Ngài về rồi! " Giang Ngộ Tuyết cười rộ lên, chạy tới chỗ Giang Duật Hành, cùng ông bước đi, vừa đi vừa nói, " Lão cha à, ngài nói xem, Phương gia lần này mời chúng ta đến là có mục đích gì vậy? "
" Xem mắt đấy! "
" Xem mắt? Trời ạ, con chỉ mới 16 tuổi thôi đấy! Còn chưa thành niên đâu đấy! "
" Con gái nhà bọn họ cũng là tầm tuổi này. Hơn nữa, độ tuổi kết hôn là 22, nhưng mà độ tuổi đính hôn thì đâu ai quy định là bao lớn đâu! "
" Cha! Đừng mà! Con không đồng ý đâu nhé! Con không muốn liên hôn thương mại đâu đấy. "
Giang Duật Hành quay sang gõ đầu Giang Ngộ Tuyết một cái, " Cha của con giống loại người đó sao? "
" Vậy tại sao ngài còn muốn đem con đến cái chỗ như vậy chứ? "
" Từ chối không nổi. Phương lão gia tử đối với ta có ân, bây giờ ông ấy đích thân mời, ta không đi là không nể mặt ông ấy. Con ấy à, cũng đừng căng thẳng, cứ xem như là đi xã giao một chút thôi. Nếu như con không thích thì ta sẽ không bao giờ ép con kết hôn. Hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng khác nào tai họa. "
" Ò~ Nhưng mà..... Lão cha nè, tình yêu là gì thế? "
" Tình yêu ấy hả? Thực ra, tình yêu không có định nghĩa, con cảm thấy nó là cái gì thì nó chính là cái đó. Nhưng con cũng có thể tham khảo định nghĩa của ta. Ở trong mắt ta, tình yêu là gia vị của cuộc sống, tuy chiếm một phần rất nhỏ, nhưng lại đóng một vai trò rất quan trọng. Một món ăn ngon là một món ăn đầy đủ gia vị, cũng giống như một cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc là một cuộc sống không thể thiếu tình yêu. Tình yêu ấy mà, nó rất rộng đấy. Không phải là cứ phải yêu đương với một người, kết hôn với người đó thì mới được gọi là tình yêu. Con có thể yêu rất nhiều thứ, ví dụ như tiểu Vân Đóa mà con đang nuôi, chậu hoa mà con đang trồng, hoặc là con đường đi học mà con hằng quen thuộc. Như thế thôi thì cũng đủ lắm rồi. "
" Ò~ con hiểu rồi! Nhưng mà nếu như nhất định phải cùng một người nào đó yêu đương thì ngài nghĩ con nên chọn một người như thế nào? "
" Điều kiện tiên quyết nhất định phải là một người tử tế và xuất thân trong sạch. Nếu như con mà dám dẫn về một người mà xuất thân từ gia tộc hắc bang hoặc thì đừng trách tại sao ta cầm gậy đánh uyên ương. "
" Tại sao vậy? Tại sao những người có xuất thân như vậy thì không được? "
" Bởi vì tam quan khác biệt. Con nói xem, tác phong làm người của gia tộc chúng ta là gì? "
" Công bằng, công chính, liêm minh, tuân thủ pháp luật, không trộm cắp, không lừa đảo, không hại người. "
" Vậy con cảm thấy, những tác phong này là có đúng hay không? "
" Đương nhiên là đúng rồi nha. Những tác phong đó nhìn thì có vẻ cứng nhắc và tự làm khó chính mình, nhưng mà đó lại là lớp phòng vệ tốt nhất để tự bảo vệ bản thân. Mình không hại người thì chưa chắc người sẽ không hại mình, nhưng mình hại người thì chắc chắn sẽ bị hại ngược lại. Nhân quả báo ứng tuần hoàn, đây đều là ngài dạy cho con cả cả đấy. "
" Không sai. Đó cũng là giáo huấn tổ truyền hàng trăm năm qua của gia tộc chúng ta. Được rồi, bây giờ quay lại vấn đề ban nãy, ta không cho phép con qua lại với những người có xuất thân từ gia tộc hắc bang là bởi vì tam quan của họ quá khác biệt với chúng ta. Với bọn họ, pháp luật căn bản chẳng là cái đinh gì cả, bọn họ sẵn sàng vì lợi ích của bản thân mà đi buôn hàng cấm, sẵn sàng vì lợi ích bản thân mà giết người phóng hỏa. Ta không phán xét những hành vi đó là đúng hay là sai, bởi vì ta không đủ hiểu bọn họ. Nhưng mà xét trên những hành vi của bọn họ thì ta tin chắc chắn rằng, nếu như con ở cạnh những người như vậy, một khi có mâu thuẫn xảy ra thì họ sẽ chĩa súng vào đầu con ngay lập tức. Đây không phải là ta dọa con, mà chuyện này đã từng thật sự xảy ra rồi. "
" Hơn 50 năm về trước, lúc đó ta vẫn còn trẻ, chắc là cũng tầm tuổi con bây giờ. Năm đó, dì cả trong tộc yêu đương với một thiếu gia hắc bang. Người trong tộc ai cũng ngăn cản, nhưng mà dì cả lại cố chấp yêu, thậm chí là thoát ly khỏi gia tộc để chạy theo người đàn ông đó. Năm đó chuyện đó náo rất lớn. Rồi bẵng đi chừng 7 năm, khi mọi chuyện đã dần chìm vào quên lãng thì bỗng nhận được tin dì cả đã mất. Nguyên nhân là người đàn ông đó nghi ngờ dì cả ngoại tình, trong cơn ghen đã mất kiểm soát mà rút súng bắn dì ấy. Dì ấy.... mất máu quá nhiều, cuối cùng cũng không qua khỏi. Còn về phần người đàn ông đó thì vẫn tiêu dao như cũ, bọn họ là hắc bang, là loại tồn tại mà đến pháp luật cũng không chế ngự được, vì thế người bình thường như chúng ta còn có thể làm được gì cơ chứ? Chúng ta chỉ có thể ôm một cục tức và nhận một bài học nhớ đời mà thôi. Câu chuyện này, ta không bịa ra để hù con đâu Tiểu Tuyết à, nếu như con không tin thì trở về lật lại sử ký của gia tộc đi, bên trong vẫn còn ghi lại rõ ràng việc xảy ra năm đó đấy. "
" Tuyết à, mẹ của con sinh con ra không dễ dàng, ta nuôi con lớn đến bằng này cũng không dễ dàng. Vì thế, ta không hi vọng con sẽ vì một người nào đó mà bất chấp tất cả, cho phép người đó hủy hoại bản thân, thậm chí là đoạt cả tính mạng của con. Tình yêu vốn dĩ là một chuyện rất tốt đẹp, nhưng mà nó cũng giống như gia vị vậy, chỉ có thể thêm vào món chính một chút chứ không thể dùng để thay thế món chính. Con người chúng ta khi sinh ra không được phép lựa chọn sẽ sinh ra trong một gia đình như thế nào, người thân như thế nào, vì thế, khi con yêu đương và kết hôn, đó sẽ là cơ hội duy nhất để lựa chọn người thân, lựa gia đình nhỏ của con, và cũng là lựa chọn cho con của con một gia đình. "
" Tiểu Tuyết à, trong kinh doanh, con có bốc đồng đến mấy ta cũng không cản, bởi vì bản chất của kinh doanh là phải biết liều. Nhưng mà tình yêu và hôn nhân lại không như thế. Con đừng vì sợ vuột mất mà nhắm mắt chọn bừa. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi lựa chọn cam kết đi đến một mối quan hệ thân mật với một ai đó. Điều mà con cần phải cân nhắc không đơn thuần chỉ là con người của họ mà còn có hoàn cảnh xuất thân của họ. "
" Nếu như là thuộc diện hắc bang thì lập tức cắt đứt quan hệ ngay, ta không cho phép con tiếp xúc với dạng người đó. Còn nếu như người đó xuất thân trong sạch, vậy thì con phải cân nhắc thêm những vấn đề khác. Ví dụ như điều kiện kinh tế của họ và văn hóa ứng xử của họ và gia đình họ. Ta lấy cho con một ví dụ thực tế nhé, ví dụ như con yêu đương với một cô gái có xuất thân từ gia đình nghèo khó, cách biệt giữa hai người các con là vô cùng lớn, đối với con mà nói, hai nghìn tệ chỉ là một số tiền nhỏ, con hoàn toàn có thể không do dự dùng số tiền đó để mua một bộ mô hình mà con thích. Nhưng mà số tiền đó đối với đối phương lại là cả tháng sinh hoạt phí, và đối phương sẽ cảm thấy con rất lãng phí, không cho con mua, và con sẽ cảm thấy đối phương thật vô lý khi ngăn cản sở thích của con. Con xem, chỉ như thế thôi là đã xuất hiện mâu thuẫn rồi. Mỗi người một ý, con không sai, đối phương cũng không sai, chỉ là quan điểm của các con bất đồng, thậm chí là đối lập chan chát với nhau, đụng cái là tóe lửa. "
" Điều kiện kinh tế cách biệt càng lớn thì mâu thuẫn sẽ càng nhiều. Nếu như con cảm thấy bản thân đủ bản lĩnh để giải quyết tất cả những mâu thuẫn ấy thì cứ việc lựa chọn, còn không thì đừng làm khổ mình khổ người. Trước khi con muốn yêu đương với một người có điều kiện kinh tế như thế nào thì ta khuyên con hãy kết bạn với một vài người bạn có điều kiện kinh tế ngang ngang thế ấy. Và con hãy từ những người bạn đó mà tìm hiểu xem rằng từ góc độ của những người có thu nhập ngang tầm ấy sẽ có những quan điểm và suy nghĩ như thế nào, hãy nỗ lực tìm ra những mâu thuẫn cơ bản và nghĩ xem bản thân có thể giải quyết được mâu thuẫn đó hay không. Nếu như ngay từ đầu câu trả lời đã là không thì về sau càng cố gắng sẽ càng đau khổ. Chấm dứt sớm sẽ là lựa chọn tốt nhất. "
" Vâng ạ. Con nhớ rồi. " Giang Ngộ Tuyết gật gù. Hôm nay lại tiếp thu thêm một lượng thông tin và kiến thức rất lớn nha. Xem ra là muốn tìm vợ cũng không dễ dàng đến thế.
Hai cha con lại trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì xe đã chạy đến chỗ Phương gia.
Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Phương lão gia tử. Yến tiệc tổ chức linh đình như thế, còn mời cả các tiểu công tử các tiểu công chúa đến dự nữa thì đây thật sự không đơn thuần là mừng thọ, đó giống như lời Giang Duật Hành nói vậy, là hiện trường của một cuộc xem mắt quy mô lớn của giới thượng lưu.
Giang Ngộ Tuyết không hứng thú với con gái, lại càng không có hứng thú đi tìm hiểu người khác, vì thế, suốt cả bữa tiệc, hắn đều vùi đầu vào ăn. Giang Duật Hành cũng không có ý định tìm mối liên hôn cho Giang Ngộ Tuyết, vì thế ông cũng thờ ơ với lời mời chào của người khác. Hai người hờ hững tham gia cho xong bữa tiệc, ăn uống no say rồi phủi mông đi về.
Lúc Giang Ngộ Tuyết về đến trường thì đã qua giờ giới nghiêm, may mắn là có lão cha của hắn xin bác bảo vệ cho hắn vào thì hắn mới được vào, chứ không là phải ra ngoài ngủ rồi.
Về đến ký túc xá, trong phòng đã tắt đèn tối om, chỉ còn lại một ánh sáng nhỏ ở bàn học của Kiều Tiểu Mạnh, cu cậu vẫn còn thức để làm cái gì đó không biết.
Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết thì hết hồn, " Úi! Giang đại thần? Cậu vào đây bằng cách nào thế? "
" Thì đi vào như bình thường thôi. "
" Hả? Giờ giới nghiêm đã qua hơn 2 tiếng đồng hồ rồi, này căn bản là không vào được mới đúng chứ nhỉ.... "
" Thì cha tớ xin bác bảo vệ cả nửa ngày trời mới được đấy. Ông ấy thường hay đi làm ăn xa, lâu lắm mới về và đưa tớ đi chơi được một lần nên hơi lố thời gian, nói là mong bác bảo vệ thông cảm. Bác bảo vệ nghe thế cũng mủi lòng, liền cho tớ vào luôn. "
" Ôi đệt! Ra là có lão cha chống lưng à! Ể? Nhưng mà cậu không phải là đi công việc sao? Sao lại thành đi chơi với cha rồi? "
" Thì tớ làm việc xong, tính về nhà lấy vài món đồ rồi về trường, không ngờ gặp ngay lão cha cũng vừa về nhà, thế là ông ấy liền rủ tớ đi ăn. Tớ cũng khá lâu rồi không gặp ông ấy, nên đâu có từ chối được. "
" À~ ra thế. Cha của cậu cũng xem như là một người rất bận rộn nhỉ. "
" Ừm. Rất bận. Bây giờ thì ông ấy đã sắp về hưu rồi nên đỡ bận hơn nhiều rồi, chứ nhớ cái hồi tớ tầm 6-7 tuổi á, lúc đó có khi là cả tháng trời cũng không thấy ông ấy ở nhà, cứ đi công tác xa liên tục thôi. "
" Ai dô~ Tần Chiêu nói cậu là một tên cuồng công việc. Lúc đầu bọn tớ cũng không hiểu tại sao cậu lại vì công việc mà bán mạng đến mức đó. Nhưng mà bây giờ tớ hiểu rồi. Là di truyền! Cái gen cuồng công việc của cha cậu đã truyền xuống cho cậu rồi. "
" Haha, trưởng công chúa nhà tớ cũng nói như vậy. Tính cách của tớ thì rất giống cha tớ. Lúc nhỏ, tuy rằng tớ không ở cạnh cha nhiều, nhưng mà trong nhà ông ấy là người đảm nhận vai trò quan trọng trong việc giáo dục bọn tớ. Trưởng công chúa tính tình mềm mỏng, lúc dạy con luôn không nỡ mắng, không nỡ đánh, cũng không nỡ phạt. Thế nên, vai ác luôn là cha tớ diễn, là một tay ông ấy uốn nắn bọn tớ nên người, còn trưởng công chúa thì luôn đóng vai sứ giả hòa bình, lúc mà cha con bọn tớ cãi nhau kịch liệt quá hay là chiến tranh lạnh với nhau là nàng ấy mới đứng ra hòa giải. Vì vậy càng lớn tính cách của tớ càng giống cha nhiều hơn là giống mẹ. "
" Haha, nhà tớ cũng giống vậy, nhưng mà ngược lại. Vai ác là mẹ tớ, còn sứ giả hòa bình là cha tớ. Cha tớ hiền lắm luôn, vợ quát một tiếng là im re, bình thường ông ấy đối với bọn tớ cũng là không nỡ mắng, không nỡ phạt. Còn mẹ tớ thì thôi rồi, lúc tớ còn nhỏ, bà ấy thường xuyên xách roi rượt đánh tớ, chạy khắp cả cái xóm. Nói thật thì hồi nhỏ cảm thấy đáng sợ lắm, nhưng mà bây giờ lớn rồi, nhớ lại lại thấy cũng vui vui. "
" Ừm. Tiểu Mạnh nè, cậu nói xem, ở trong mắt cậu, tớ là một người như thế nào? "
" Cậu hả? Là một người vui vẻ, hoạt bát, dù sao thì so với trên mạng cũng không khác biệt nhiều. Nhưng mà khi tiếp xúc lâu ngày, tớ còn phát hiện ra được cậu là một người cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ có kỷ luật. Nói thật, nhiều lúc tớ cảm thấy cậu rất trưởng thành, không giống lắm với một nam sinh 16 tuổi. "
" Ò~ vậy thì cậu cảm thấy Tần Chiêu là một người như thế nào? "
" Cậu ấy sao? Hầy gia hỏa này thật sự là có chút khó đoán. Bình thường, cậu ấy khá trầm tĩnh, rất tập trung học tập, muốn kéo cậu ấy đi chơi cũng rất khó. Bất quá từ khi quen biết cậu, tớ lại cảm thấy không có khó như vậy nữa, chỗ nào mà có cậu là cậu ấy đều sẽ đến. Cậu ấy thiên vị cậu đến mức bọn tớ cũng thấy ghen tị luôn á. Nhưng mà nếu như trừ chuyện này ra thì con người của Tần Chiêu là rất tốt đó. Lúc nhỏ, cậu ấy là người duy nhất có thể kiên nhẫn kèm cho Lý Dật học. Thằng nhóc Lý Dật ấy đầu óc của nó sinh ra không phải là để học tập, vì thế nghe giảng là cứ tai này lọt qua khỏi tai kia, chưa đầy 3 giây đã bay mất. Đến tớ và Cao Việt cũng phải chào thua, không cách nào dạy cho cậu ta học được, hay nói đúng hơn là không kiên nhẫn nổi với cậu ta. "
" Nhưng mà Tần Chiêu thì lại không như thế, cậu ấy cực kỳ kiên nhẫn. Những năm đó, cũng may là có Tần Chiêu nên Lý Dật mới tốt nghiệp được cấp 2 đấy. Tần Chiêu ấy mà, cậu ấy có một điểm cực kỳ dễ thương, chính là luôn luôn ghi nhớ rằng ai là người đã từng giúp đỡ mình và nếu như có cơ hội, cậu ấy sẽ trả ơn gấp đôi, gấp ba, gấp nhiều lần hơn như vậy. Đúng nghĩa là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo luôn á. Năm đó Lý Dật chỉ giúp cậu ấy đấm Sùng Văn Đức một lần thôi mà suốt những năm sau đó cậu ấy vẫn luôn giúp Lý Dật học tập. "
Giang Ngộ Tuyết, " Vậy cậu có cảm nhận được cậu ấy có những khuyết điểm gì không? "
" Nói đến khuyết điểm, vậy thì phải nói đến việc cậu ấy rất dễ bị mất bình tĩnh. Con người của cậu ấy, bình thường thì sẽ rất trầm, trông có vẻ hiền lành vô hại, nhưng mà cậu ấy lại có rất điểm bùng nổ, nó giống như là quả bom được chôn dưới lòng đất vậy, không thể nhìn thấy, và chỉ cần vô tình dẫm phải thì quả bom ấy sẽ lập tức nổ tung. Khoảng thời gian còn học cấp 1 chính là khoảng thời gian phải nói là thử thách tình bạn nhất luôn. Bởi vì lúc đó cậu ấy có rất nhiều điểm nổ, nhiều lúc bước trước vừa dẫm phải bom, bước sau đã dẫm tiếp vậy. Mà mỗi lần cậu ấy nổi giận đều sẽ rất đáng sợ, lời nói ra cũng có sức sát thương rất mạnh. "
" Nhưng mà cậu ấy cũng có một ưu điểm chính là luôn nhận thức được vấn đề của bản thân và nỗ lực sửa đổi. Dần dần rồi thì cậu ấy cũng đã không còn dễ bùng nổ như hồi cấp 1 nữa. Cậu ấy dường như đã dần học được cách bình tĩnh hơn và lúc nổi giận cũng ít nói ra những lời gây sát thương hơn. Nói chung thì so với hồi nhỏ, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Nói tóm lại, Tần Chiêu cậu ấy không hẳn là một người hoàn hảo, nhưng mà cậu ấy là một người bạn cực kỳ tốt. Bất quá, Giang đại thần nè, cậu tại sao lại hỏi cái này? "
Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, " Không có gì. Tớ chỉ là đột nhiên muốn biết ở trong mắt các cậu, Chiêu là một người như thế nào mà thôi. "
" Ò~ vậy.... Ở trong mắt cậu, cậu ấy là một người như thế nào? "
" Chiêu ấy à, trong mắt tớ, cậu ấy là một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta đau lòng. Lúc mới đến nhà tớ, cậu ấy luôn tự cho rằng bản thân là kẻ ăn nhờ ở đậu, vì thế chưa từng đòi hỏi thứ gì, thậm chí là không dám ăn cơm khi nhà bọn tớ chưa ăn, trời nóng không dám bật điều hòa, trời lạnh cũng không dám mở máy sưởi. Cậu ấy nói, cậu ấy sợ rằng nếu bản thân đòi hỏi quá nhiều thì nhà bọn tớ sẽ cho rằng cậu ấy phiền phức và không nuôi cậu ấy nữa. Và đến tận bây giờ cậu ấy vẫn thế, chỉ là không có cực đoan như hồi nhỏ nữa, bây giờ cậu ấy đã học được cách tự lo cho bản thân, tự kiếm tiền, tự chi tiêu, căn bản là chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì, khi cha tớ cho cậu ấy tiền, cậu ấy cũng không dám nhận, trừ phi là tớ nhận rồi sau đó đưa lại cho cậu ấy thì cậu ấy mới dám dùng. Nhà tớ tuy không phải là đại phú đại quý, nhưng mà với thu nhập bình quân của gia đình thì cũng không phải là không nuôi nổi cậu ấy, nếu như mà nuôi không nổi thì ngay từ đầu sẽ không đón cậu ấy về đây đâu. "
" Nói thật là tớ chẳng thích cậu ấy hiểu chuyện đến vậy tí nào. Có lúc tớ cũng hi vọng cậu ấy có thể giống như mấy đứa em họ của tớ vậy, cứ thấy tớ là lao đến đòi tớ dẫn đi ăn, dẫn đi chơi, đòi mua cái này, đòi mua cái kia. Có điều khi nghĩ kỹ lại thì, tính cách của cậu ấy vốn dĩ đã như thế rồi thì cứ để như thế đi, đây cũng không tính là thói hư tật xấu gì cả, vì vậy không nhất thiết phải sửa, càng không cần phải sửa đổi cậu ấy thành bộ dạng mà tớ mong muốn được. Tần Chiêu là Tần Chiêu, cậu ấy là bạn của tớ, không phải là em họ của tớ. "
Kiều Tiểu Mạnh gật gù, " Ừm. Mỗi người đều có mỗi bản sắc mà. "
" Được rồi, khuya rồi, đi ngủ thôi! Ngày mai còn phải đi học nữa đó. " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đi vào nhà vệ sinh, thay y phục rồi trèo lên giường ngủ.
Kiều Tiểu Mạnh cũng nhanh chóng tắt đèn.