Trước khi Giang Ngộ Tuyết xuống xe thì đã có một dàn vệ sĩ áo đen xuống trước. Dàn vệ sĩ đơn giản mà thô bạo đem toàn bộ cánh phóng viên đều áp đảo và mở đường cho Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết nắm tay Tần Chiêu bước xuống xe. Tần Chiêu vừa xuất hiện, đám phóng viên lại lần nữa nhao nhao cả lên. Đỗ Nhị Nương cũng lao tới, lại bị vệ sĩ chặn lại, bà ta nằm bò ra đất, vật vã khóc lóc.
" Tần Chiêu à Tần Chiêu, xem như mẹ cầu xin con đó có được không? Con hãy cứu cha con và em gái con đi. Con không được nhìn thấy chết mà không cứu được chứ. Mẹ mang thai con chín tháng mười ngày, sinh ra con không dễ dàng gì, con bây giờ lớn rồi thì đừng có lật mặt như vậy chứ. Mẹ vẫn là mẹ ruột của con mà. "
Tần Chiêu nhìn người phụ nữ trước mắt, một chút tiếc thương trong lòng cũng đã cạn sạch. Anh lạnh giọng nói, " Đỗ Nhị Nương, tôi đã từng nói qua, bà là người sinh ra tôi, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng mà bà vĩnh viễn cũng không phải là mẹ của tôi. Mà điều này trước kia cũng là bà tự mình nói đấy, bà còn nhớ không, ngày 13 tháng 6 năm xxxx, tại trung tâm thương mại Viên Á, chính miệng bà đã nói rằng tôi không phải là con trai của bà, nguyên văn câu nói của bà là: Đứa nhỏ này không phải là con trai của tôi, nó chỉ là con của mấy người họ hàng từ quê lên để học đại học mà thôi. "
" Đỗ Nhị Nương, lời mà bà nói, từng chữ từng chữ đều đâm sâu vào trong tim tôi, khiến cho tôi vĩnh viễn cũng không thể quên. Và cũng từ lúc đó, tôi cũng đã hiểu rằng, không phải là cứ cùng huyết thống thì nhất định sẽ là mẹ con. Bởi vì chẳng có người mẹ nào mà đối xử với con của mình như vậy cả. Hai mươi năm trước, bà tham phú phụ bần, rời bỏ cha tôi, rời bỏ tôi, bỏ mặc sự sống chết của tôi thì bây giờ bà có tư cách gì để đòi tôi phải cứu bà chứ? "
Bỗng, một phóng viên chen vào, nói, " Nè, chàng trai trẻ, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao? Đó là mẹ ruột của cậu cậu đấy, làm người mà bất hiếu như vậy, không sợ sau này chết rồi sẽ xuống địa ngục sao? "
Tần Chiêu mỉm cười, " Tôi đương nhiên là không sợ. Bởi vì tôi là từ trong địa ngục bò ra đấy. "
" Ê, cậu.... Cậu ăn nói kiểu gì vậy? "
Giang Ngộ Tuyết nghe mà nhức nhức cái đầu, hắn kéo Tần Chiêu ra sau lưng và nói, " Được rồi, bớt bớt ăn no rửng mỡ dùm tôi một cái. Các người là ai vậy? Các người có thể biết bao nhiêu phần trong câu chuyện này không mà ngồi ở đó phán xét như đúng rồi vậy? " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay sang Đỗ Nhị Nương, ngồi xổm xuống trước mặt bà ta và nói, " Đỗ Nhị Nương nè, bà nói bà là mẹ ruột của Tần Chiêu đúng chứ? Vậy tôi hỏi bà vài câu nhé. Xin hỏi, sinh nhật của Tần Chiêu là ngày nào? "
Đỗ Nhị Nương tự tin trả lời, " Ngày 8 tháng 1 năm xxxx "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Không tồi, vẫn nhớ cơ đấy. Vậy thì tôi tiếp tục hỏi bà, màu sắc mà Tần Chiêu thích nhất là màu gì? Món ăn mà em ấy thích nhất và ghét nhất là món gì? Việc mà lúc rảnh rỗi em ấy thích làm nhất là việc gì? Trò chơi mà em ấy thích chơi nhất là trò chơi chơi gì? Bản nhạc mà em ấy thích nghe nhất là bản nhạc nào? Bộ phim mà em ấy thích xem nhất là phim gì? Rồi bà có biết là em ấy sợ nước không? Rồi có biết là vì sao mà em ấy lại sợ nước không? Và bà có biết là trước khi gặp tôi, em ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào, và sau khi gặp tôi thì em ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào không? "
Đỗ Nhị Nương cứng họng. Những chuyện này, bà quả thật là không biết.
Giang Ngộ Tuyết bật cười, " Đỗ Nhị Nương, cái gì bà cũng không biết, vậy mà cũng dám vỗ ngực tự xưng là mẹ của Tần Chiêu sao? Tôi nói cho bà biết, bà không xứng! "
" Không phải.... " Đỗ Nhị Nương cố gắng giãy giụa, bà ta hướng mắt về phía Tần Chiêu và nói, " Tần Chiêu, sao con lại để cho người ngoài nói với mẹ như vậy chứ? Mẹ là mẹ của con mà. "
" Mẹ? " Tần Chiêu khẽ cười, " Mỉa mai thật đấy! Bà chẳng biết chút gì về tôi mà cũng dám vỗ ngực tự xưng là mẹ của tôi sao? Đỗ Nhị Nương, bà có biết không, năm tôi 5 tuổi, ông nội từng nhấn đầu tôi xuống nước và bảo tôi đi chết đi bởi vì khi tôi cười lên sẽ có má lúm giống hệt bà. Năm tôi 6 tuổi, tôi từng bị bà nội đánh một trận thừa sống thiếu chết chỉ vì tôi không làm xong việc nhà bà giao. Mỗi năm vào mùa đông luôn là ác mộng của tôi, thời tiết chỉ có 6°C, nước lạnh cóng nhưng mà tôi thì phải ngồi giặt một thau áo quần lớn dưới thời tiết đó, hai tay tôi bị lạnh đến đỏ bừng và nứt toác cả ra, nhưng mà tôi vẫn phải làm, bởi vì nếu như không làm thì tôi sẽ không có cơm để ăn. Chỗ của tôi ngủ là một góc nhỏ bên trong chuồng heo, vừa hôi thối vừa ẩm thấp, mùa đông thì lạnh đến run người, mùa hè thì nóng đổ mỡ, mùa xuân thì sẽ có vô số côn trùng, rắn rết bò vào. "
" Rồi có cả những ngày ông bà nội tức giận, bọn họ không cho tôi ăn cơm. Tôi đói đến mức phải đi bới móc thùng rác để tìm đồ ăn thừa mà người khác vứt bỏ để lấp đầy dạ dày. Đỗ Nhị Nương, bà có biết mùi vị của những đồ ăn ấy như thế nào không, bà có biết là cái mùi đó tôi chỉ cần ngửi thôi là đã thấy buồn nôn nhưng mà tôi vì sinh tồn mà đã hàng trăm lần phải cắn răng đem những đồ ăn đó nuốt xuống bụng không? "
" Năm 9 tuổi, có một lần, ngày hôm ấy vẫn như thường lệ là ông bà nội không cho tôi ăn cơm, tôi vì quá đói nên lại đi lục thùng rác để tìm một ít đồ ăn thừa để ăn lót dạ. Và ngày hôm ấy tôi đã tìm được một phần cơm hộp trông còn khá nguyên vẹn ở trong thùng rác. Bên trong hộp cơm còn có một cái đùi gà to. Chỉ là, hộp cơm đó đã có vài phần ôi thiu rồi. Nhưng lúc đó tôi đã đói đến hoa mắt nên đâu có để ý đến việc đồ ăn có ôi thiu hay không, hơn nữa, tôi đã ăn nhiều đến mức quen thuộc luôn cái vị buồn nôn của đồ ăn ôi thiu rồi. "
" Có điều thật không may mắn rằng, ngay đêm hôm đó hậu quả đã ập đến, tôi bị đau bụng và nôn ói dữ dội, vừa đau bụng vừa đau đầu, đau đến nỗi ngất đi luôn. Nhưng mà dù vậy thì cũng không ai đưa tôi đến bệnh viện, lúc tôi ngất đi như thế nào thì khi tỉnh dậy vẫn y chang thế ấy, cô đơn, lạnh lẽo và đau đớn. Cũng may là lần đó tôi không chết, thời gian sau đó cũng trộm vía là không có xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng sau đó tôi đã trở nên cực kì ám ảnh với món đùi gà. Chỉ cần nhìn thấy đùi gà là tôi sẽ tự động cảm thấy buồn nôn, thậm chí là chỉ cần nhìn thấy đùi gà là nhiều ngày sau đó tôi sẽ ăn không ăn nổi cái gì cả. Vấn đề này tôi đã từng phải điều trị tâm lý rất lâu mới đỡ hơn được một chút, bây giờ mặc dù đã đỡ hơn rồi, nhưng mà điều này không đồng nghĩa rằng tôi có thể ăn được món đùi gà, nói thật thì tôi cạch luôn cả thịt gà đấy. Mà điều này tôi đã từng nói cho bà nghe rồi, ấy vậy mà bà lại không hề nhớ. Lúc trước, mỗi lần cùng nhau đi ăn cơm, bà luôn vô tình hoặc cố ý gắp gà cho tôi. "
" Còn nữa, năm tôi 10 tuổi, tôi lại suýt chút nữa bị bạn học cùng lớp dìm chết. May mắn là lần đó Giang Ngộ Tuyết đã kịp thời xuất hiện và cứu tôi. Nhưng mà lần đó cơ thể của tôi đã đến cực hạn, đã đặt một chân vào quỷ môn quan và suýt tí nữa là vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được nữa. Vậy nên, Tần Chiêu mà bà sinh ra, đã sớm chết ở năm 10 tuổi rồi. Mà bà có biết không, tất cả những bi kịch mà tôi phải gánh chịu trong suốt 10 năm đó đều là vì bà. Vì bà ngoại tình, vì bà bỏ đi theo người đàn ông giàu có khác trong lúc cha tôi khó khăn nhất mới khiến cho cha tôi uất nghẹn đến tự vẫn. Ông bà nội nói không sai, là bà đã giết chết cha tôi. Cha tôi chết rồi, bà thì đi mất rồi, thành ra tất cả mọi tội nghệt đều đổ hết lên đầu tôi. Mười năm, tôi thay bà gánh chịu tội nghiệt suốt 10 năm, còn suýt nữa táng mạng, thế nên tôi xem như là đã tận hiếu với bà rồi. "
" Nhưng mà bà có biết không, dù cho đã xảy ra nhiều chuyện đến như vậy, tôi cũng từng không nỡ rời xa bà. 4 năm trước, lúc gặp mặt nhau, tôi từng nghĩ là sẽ gạt bỏ hết tất cả mọi quá khứ và cùng bà xây dựng lại mối quan hệ mẹ con, cho dù tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú thì tôi cũng chỉ đơn giản là muốn có một người mẹ mà thôi. Chỉ không ngờ, là tôi tự mình đa tình rồi. Bà đâu có cần đến tôi chứ. Nói thật, lúc đó tôi đã rất buồn. "
" Nhưng mà sau đó tôi cũng đã nghĩ thông rồi, kỳ thực từ khi đến Giang gia, tôi đã luôn có một người mẹ, một người mẹ luôn yêu thương tôi và che chở cho tôi lúc tôi cần. Lúc tôi bị bệnh, nàng ấy sẽ đưa thuốc cho tôi uống, sẽ thức canh tôi cả đêm, lúc tôi bị ngã trầy chân, nàng ấy sẽ nhẹ nhàng giúp tôi làm sạch vết thương và băng bó cho tôi, khi tôi chỉ vô tình nói rằng tôi muốn ăn Chocolate thì ngay ngày hôm sau trong nhà sẽ đầy ắp Chocolate, trong tủ lạnh, trên kệ bếp, trên bàn học, trong phòng khách, chỗ nào cũng đều có một vài thanh Chocolate. Còn nhớ năm tôi học lớp 8, có một lần trong lớp bị mất tiền quỹ lớp, rồi chẳng biết tại sao mà rất nhiều bạn học đều chĩa mũi nhọn về phía tôi, vu khống rằng tôi ăn cắp. Lần đó, tiền thật sự được tìm thấy ở trong cặp của tôi, tôi có trăm cái miệng cũng không thể biện giải. Nhưng mà khi bị mời phụ huynh, nàng ấy vừa đến đã lập tức tin tưởng tôi và đem mọi chuyện đều vạch trần ra rằng tôi là bị người khác hãm hại và trả lại sự trong sạch cho tôi. Trải qua nhiều chuyện như vậy mà tôi vẫn không thể nhận ra được rằng chính nàng ấy mới là mẹ của tôi, tất cả chỉ vì hai chữ huyết thống. Bất quá từ sau chuyện giữa tôi và bà thì bây giờ tôi đã không còn cắn chặt hai chữ huyết thống không buông nữa rồi. Có cùng huyết thống hay không cũng không quan trọng nữa, ai yêu thương tôi thì người đó chính là mẹ của tôi. "
" Đỗ Nhị Nương, Giang Ngộ Tuyết nói đúng, bà không xứng làm mẹ của tôi. Bởi vì lúc tôi bị người khác hành hạ đến sống không bằng chết thì bà chưa từng xuất hiện để cứu tôi. Lúc tôi đói đến ngất xỉu thì bà cũng không đem cơm đến cho tôi ăn, lúc tôi bị bệnh thì bà chưa từng cho tôi uống thuốc, lúc tôi cô đơn và tuyệt vọng thì bà cũng chưa từng xuất hiện để cho tôi một lời an ủi nào cả. Thậm chí là khi tôi mấy lần suýt nữa bị dìm chết thì cũng không phải là bà đã cứu tôi. Sau này, khi tôi đậu đại học, bà chưa từng chúc mừng, khi tôi tìm được việc làm, bà không hề hay biết, lúc tôi thất bại, lúc tôi thành công cũng chưa từng có được một lời động viên hay chúc phúc nào từ bà. Hơn hai mươi năm qua, tất cả những nỗi buồn lẫn những niềm vui của tôi đều không có sự góp mặt của bà. Vậy nên, bà lấy tư cách gì để đòi làm mẹ của tôi? Lấy tư cách gì để kêu tôi đi giúp đỡ Đoàn Thiên Đức? Năm đó, chính là ông ta đã câu dẫn bà, là ông ta đã phá nát gia đình tôi, bi kịch của tôi gần một nửa cũng vì ông ta mà ra. Tôi hận ông ta đến tận xương tủy, vậy mà bà kêu tôi đi giúp ông ta? Ha, tôi còn chưa trù ông ta chết sớm thì đã là có lương tâm dữ lắm rồi đấy. "
" Đỗ Nhị Nương, số tiền mà trước kia bà từng cho tôi, 5 vạn 7225 tệ, tôi chưa từng tiêu pha một đồng nào cả, kể cả những món đồ bà từng mua cho tôi, những bữa ăn mà bà mời tôi thì tôi cũng đã đều quy thành tiền và cộng hết vào đây rồi. Bây giờ tôi trả lại tất cả cho bà, mật khẩu của thẻ là ngày sinh nhật của bà và mời bà hãy biến khỏi cuộc đời của tôi đi. Nếu như bà còn dám đến công ty làm loạn nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát gô cổ bà đấy. " Tần Chiêu đặt một chiếc thẻ ngân hàng xuống trước mặt Đỗ Nhị Nương, nói rồi liền quay đầu rời đi.
Giang Ngộ Tuyết và dàn vệ sĩ cũng rời đi theo. Cánh phóng viên đã lấy được tin tức sốt dẻo cũng vội vàng quay về công ty của họ để nhanh chóng lên bài viết.
Mọi người đều đã tản đi, chỉ còn lại một mình Đỗ Nhị Nương ngồi thẫn thờ ở đó cùng tấm thẻ ngân hàng.
Lại qua một lúc sau, bà ta bị bảo vệ của tòa nhà đuổi đi. Bỗng, bà ta phá lên cười như điên rồi cầm lấy thẻ ngân hàng bỏ chạy.
Buổi sáng vừa xảy ra chuyện, buổi chiều đã đầy rẫy tin tức trên khắp các nền tảng mạng xã hội. Ban đầu, Tần Chiêu bị cư dân mạng mắng đến không ngóc đầu lên nổi, nhưng mà sau khi tin tức này ra lò thì đã có rất nhiều người đã quay xe, quay sang bảo vệ Tần Chiêu.
Cả quá trình Tần Chiêu vạch trần quá khứ đau khổ anh đều nói với ngữ điệu rất bình tĩnh, nét mặt cũng không biểu lộ bất kỳ sự giận dữ hay oán hận nào. Và đó chính là mấu chốt để khiến cho nhiều người quay xe và quay sang cảm thương và bảo vệ anh.
Thêm đó nữa là Giang Ngộ Tuyết cũng tham gia vào trận phong ba này, hắn đem tất cả những giấy tờ xét nghiệm thương tích năm ấy đều tung hết lên mạng. Tin tức từ Giang Ngộ Tuyết vừa tung ra, người đứng về phía Tần Chiêu càng nhiều và càng lúc càng áp đảo những kẻ công kích anh.
Dưới áp lực của dư luận, công ty của Đoàn Thiên Đức từ sắp phá sản đã trở thành phá sản chỉ trong một đêm. Đoàn Thiên Đức và Đỗ Nhị Nương cũng bị cư dân mạng bế lên tế sống, mắng chửi không ngớt lời.
Nhưng mà, mặc kệ trên mạng có phong ba như thế nào thì cũng chẳng còn ảnh hưởng đến Tần Chiêu nữa. Anh bây giờ đang cùng Giang Ngộ Tuyết, Giang Duật Hành, Dung Nguyệt, Giang Cẩm Thư, Ôn Tịch Lam và cả bé Đào cùng nhau nấu ăn rất vui vẻ.
Khi anh vừa xảy ra chuyện, bọn họ đều đang đi du lịch ở nước ngoài, nhưng mà sau khi biết tin, bọn họ đã vội vã bay về ngay. Điều này thật sự là khiến cho Tần Chiêu cảm động đến phát khóc.
Hôm nay, mọi người có mặt gần như là đông đủ, chỉ thiếu mỗi Giang Hạc Hiên, ông tướng này thì vẫn còn đang ở trong quân doanh và chịu sự huấn luyện hà khắc của quân đội, hây~ nói ra thì cũng thấy có chút tội nghiệp cho y, nhưng mà cũng đành chịu thôi.
Bởi vì có nhiều người, nhiều sức lao động nên mọi người quyết định nấu một bữa cơm cho thật ra gì và này nọ. Nhưng mà, khẩu vị của người trong nhà mỗi người mỗi khác, Giang Ngộ Tuyết thì đòi ăn mì, Giang Cẩm Thư đòi ăn sủi cảo, Dung Nguyệt thì muốn ăn bò bít tết, mọi người cãi qua cãi lại, cãi hăng nhất chính là Giang Ngộ Tuyết và Giang Cẩm Thư, hai anh em này cứ như mèo với chuột, đụng cái là cắn nhau thôi. Cãi một hồi, cuối cùng liền quyết định làm một bữa tiệc BBQ ngoài trời, ai muốn ăn thêm gì thì tự chuẩn bị thêm.
Đang lúc mọi người đang vui vẻ nấu ăn thì bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa, hôm nay bà giúp việc đã được Tần Chiêu cho tan làm sớm rồi, vậy nên Tần Chiêu đành phải tự chạy ra mở cửa.
Người đến chính là Kiều Tiểu Mạnh và Nhậm An Ly.
" Tần Tiểu Chiêu! Chuyện trên mạng tớ đều nhìn thấy hết rồi, cậu không sao chứ? " - Kiều Tiểu Mạnh lo lắng hỏi.
Tần Chiêu mỉm cười, " Nhìn tớ thấy giống có sao không? Mà... cậu cố ý đến thăm tớ đó hả? "
" Tất nhiên rồi. Tớ vừa đi công tác về là lập tức bay đến đây luôn. Hầy, tớ thấy ở trên mạng người ta tấn công cậu dữ quá, tớ sợ cậu chịu không nổi mà nghĩ quẩn.... "
Tần Chiêu phì cười, " Làm sao mà có thể chứ. Nếu như tớ mà bị những chuyện như vậy làm cho gục ngã thì 4 năm đại học không phải là đã uổng phí hết cả rồi sao. Đừng quên, tớ là học chuyên ngành tâm lý học đấy, vậy nên hàng rào tâm lý của tớ mạnh mẽ lắm, không dễ bị gục ngã đâu. Thôi, đừng nói nữa, mau vào nhà đi, hôm nay đông vui lắm đấy. Đồ ăn ngon cũng rất nhiều! "
" Ò~ tớ còn đem theo 2 quả dưa hấu nè. "
" Wow~ tuyệt luôn! Mấy ngày trước tớ vừa mua một lô Soju, Soju mà phối với dưa hấu là chỉ có đỉnh. "
" Há há há! Đúng, đúng, đúng!! Soju phối với dưa hấu, đó chính là hương vị của mùa hè. "
" Chiêu à! Ai đến vậy? " - Giang Ngộ Tuyết ló đầu ra, hỏi.
Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết thì mặt mày hớn hở, " Giang đại thần, là tớ nè~ "
" Ô~ Kiều Tiểu Mạnh!!! Aaaaa, cậu đến quá đúng lúc luôn. Nào nào nào, vào đây, mau giúp tớ làm mì sợi đi. Mì sợi của nhà cậu là ngon nhất đấy! " - Giang lập tức kéo Kiều Tiểu Mạnh vào bếp.
Kiều Tiểu Mạnh cũng không câu nệ, lễ phép chào mọi người rồi xắn tay áo lên đi nhào bột, làm mì. Nhậm An Ly cũng ở bên cạnh giúp đỡ, mọi người vui vẻ hòa thuận.
Lại qua chừng nửa tiếng nửa, bên ngoài lại có tiếng chuông cửa. Tần Chiêu tiếp tục chạy ra mở cửa. Và lần này người đến chính là Lý Dật và Cao Việt.
Tần Chiêu bất giác phì cười, " Để tớ đoán xem, các cậu là vì lo lắng cho tớ nên mới cố ý đến đây đúng không? "
Lý Dật, " Không thì sao chứ? Tớ vừa nhìn thấy tin tức liền hốt hoảng, gọi mấy chục cuộc điện thoại cậu lại không bắt máy, làm cho tớ căng thẳng muốn chết. Tớ còn tưởng cậu đã nghĩ quẩn rồi đấy! Vậy nên tớ bỏ hết công việc để chạy qua đây xem xem cậu có còn sống hay không đấy. Nhưng mà bây giờ thấy cậu còn sống nhăn răng ra là tớ liền yên tâm rồi~"
Cao Việt, " Tiểu Chiêu tử, không sao chứ? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Không sao cả. Ai da~ các cậu làm tớ cảm động ghê. A, mau vào nhà đi, mau vào nhà đi, hôm nay Mạnh tử cũng đến rồi, còn có cả gia đình của Tiểu Tuyết nữa, đông vui lắm đấy. Mọi người còn mở party BBQ nữa, vui lắm luôn đó. "
Lý Dật, " A~ bọn tớ đi gấp gáp quá nên chỉ đi tay không, bây giờ mà vào ăn thì có kỳ quá không? "
Tần Chiêu, " Không sao, không sao! Đều là bạn bè với nhau cả, ai mà lại đi tính toán vài bữa cơm chứ! "
" Ò~ hehe, vậy thì tớ sẽ không khách sáo nữa nhé! "
Lý Dật và Cao Việt vừa đến, đông vui liền lại càng thêm đông vui. Mọi người cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, làm xong thì đi ra sau vườn và bắt đầu mở tiệc.
Hoàng hôn chầm chậm buông xuống, một góc vườn nhỏ đầy ắp tiếng cười nói cùng mùi thịt nướng thơm lừng.
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)