• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu ở nhà Kiều Tiểu Mạnh chơi với cu cậu cả một ngày trời, đến khi sập tối mới tạm biệt và ra về. Rời khỏi Kiều gia, Tần Chiêu liền bon bon chạy đến công ty để đón Giang Ngộ Tuyết tan làm.

Trên đường đi, lúc ngừng đèn đỏ, Tần Chiêu bỗng phát hiện ra một xe hàng rong bán bánh đúc mặn. Anh nhớ rất kỹ, Giang Ngộ Tuyết thích món này. Vì thế, anh liền kêu tài xế tấp vào và mua hai phần. Anh không tính là sẽ ăn, cả hai phần đều là mua cho Giang Ngộ Tuyết cả, sức ăn của hắn khá lớn, mua một phần thôi thì anh sợ không đủ để nhét kẽ răng hắn.

Mua xong, anh đang tính trở về thì bỗng nhìn thấy một thanh niên trẻ trâu phóng nhanh trên đường phố, còn làm một người phụ nữ trung niên ngã sõng soài ra đất. Nhìn thấy rồi thì tuyệt đối không thể làm ngơ, anh vội chạy đến đỡ người phụ nữ lên, ân cần hỏi, " Dì ơi, dì không sao chứ? "

Người phụ nữ xua tay, " Không sao, không sao. Không bị đụng trúng. "

" Nhưng mà tay của dì chảy máu rồi kìa. Hay là để cháu đưa dì đi bệnh viện nhé? "

" Không cần đâu, không cần đâu. Vết thương nhỏ thôi, về nhà bôi chút thuốc đỏ là được ấy mà. "

" Ò~ Vậy để cháu đưa dì về nhà nhé? Nhà của dì ở đâu vậy? "

Người phụ nữ vốn định từ chối, nhưng bà bỗng phát hiện ra chân bà rất đau, có vẻ như là bị trẹo rồi, nhấc không lên nổi. Vậy nên, bà đành nói, " Vậy thì xin làm phiền cháu rồi. Nhà dì ở tiểu khu Lạc Lâm Viên. Chính là tiểu khu ở phía trước đó đó. "- Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ sang khu chung cư cũ kỹ ở gần đó.

" Được, để cháu dìu dì về. " Tần Chiêu nói rồi liền dìu người phụ nữ ấy về nhà.

Vốn dĩ, đây là một chuyện khá bình thường, cho đến khi Tần Chiêu bước vào nhà và hoảng hốt khi nhìn thấy thần đồng nổi tiếng khắp trường Tiêu An An đang quỳ ở một góc nhà, trên tay cầm một bài kiểm tra nhàu nhĩ, xung quanh còn có một vài vụn gỗ và ở một góc khác là một chiếc roi đã gãy làm đôi. Ánh mắt của cậu nhóc khi nhìn thấy Tần Chiêu, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là xấu hổ và cuối cùng là trốn tránh. Tần Chiêu bất giác rùng mình, anh dường như nhìn thấy lại hình ảnh của bản thân hồi 6 năm về trước.

" Dì ơi.... Đây.... Là chuyện gì thế? " Tần Chiêu run rẩy hỏi.

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, đáp, " Cháu cứ kệ nó. Nuôi ăn nuôi học bao nhiêu năm trời, vậy mà đi thi đến hạng nhất cũng không đạt được. Đúng là không biết phải giấu mặt đi đâu mới hết xấu hổ với nó. "

" Dì ơi, lời này có phải là hơi nghiêm trọng rồi không? Cháu và em ấy học cùng một trường, cháu biết em ấy, em ấy còn nhỏ như vậy, thành tích như vậy là đã rất xuất sắc rồi. Dì đừng chỉ trích mà tội em ấy. "

" Cháu đừng có mà nói đỡ cho nó. Nó gần đây cũng không biết ham chơi cái gì mà thành tích tụt dốc không phanh. Cái đó... Cái lớp tiếng anh nâng cao, 500 tệ một buổi, một tháng cả 2000 tệ, một năm là hơn 2 vạn, bỏ tiền ra cho nó học, vậy mà bây giờ thi tiếng anh chỉ có 75 điểm. Nói có tức không cơ chứ. Dì cũng đến khổ với nó. Học hành như vậy thì sau này ra đời làm được cái gì chứ? "

" Dì à, em ấy còn nhỏ mà. Hơn nữa lớp 12 rất áp lực, dì có gì thì cũng từ từ nói, đừng phạt em ấy như vậy. " Tần Chiêu nói rồi liền chủ động đi đến đỡ Tiêu An An dậy.

Lý Cầm Nương ngại Tần Chiêu là người ngoài, dáng vẻ sạch sẽ tươm tất, lại ngồi xe sang, cảm giác là một quý công tử con nhà có quyền thế, vì thế bà ta không dám tùy tiện mắng chửi, đành để cho anh đỡ Tiêu An An dậy.

Bà ta không mắng được Tần Chiêu, liền quay sang mắng Tiêu An An, " Còn không mau cút về phòng làm bài tập! "

Tiêu An An hoảng sợ, vội vàng rời đi.



Tần Chiêu nhìn theo bóng lưng của Tiêu An An mà trong lòng nổi lên một trận chua xót. Anh quay sang Lý Cầm Nương, nói, " Dì à, Tiêu An An em ấy còn nhỏ, nhảy lớp vốn dĩ đã là một chuyện rất khó khăn với em ấy rồi, vì thế nếu như em ấy có chỗ nào làm không tốt thì dì cũng nên răn dạy nhẹ nhàng thôi, đừng khắt khe với em ấy quá. "

" Cháu nói thế là do không hiểu nó đó thôi. Cái thằng nhóc này cứ phải là đánh vài cái, mắng vài câu thì mới chịu ngoan ngoãn học hành. Hơn nữa, nó là thần đồng, 2 tuổi đã biết đọc biết viết rồi nên việc nhảy lớp với nó có là gì đâu cơ chứ! Được rồi, được rồi, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều, nhưng mà nhà còn bao việc, dì liền không giữ cháu lại ăn cơm được. Ra về cẩn thận nhé. "

" Vâng. " Tần Chiêu khẽ gật đầu rồi rời đi ngay. Câu này chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì ai cũng nghe ra được là anh đang bị đuổi khéo.

Về đến công ty, Tần Chiêu vừa lên đến nơi thì vừa hay Giang Ngộ Tuyết cũng vừa họp xong, hai người chạm mặt nhau ở thang máy, Giang Ngộ Tuyết thấy Tần Chiêu đến thì rất vui mừng, tíu tít nói, " Tần Tiểu Chiêu~ Cậu đây là đến đón mình tan làm đó sao? "

Tần Chiêu gượng cười, khẽ gật đầu, " Ừm. Mình còn mua cho cậu bánh đúc mà cậu thích nữa nè. Nhưng mà nguội mất rồi, phải bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một chút rồi hẵng ăn. "

" Chiêu à. Cậu sao thế? Cảm giác như là tâm trạng của cậu không được tốt lắm. "

Tần Chiêu lắc đầu, anh còn chưa tiêu hóa được chuyện ban nãy, thế nên cũng không biết phải giải thích cho Giang Ngộ Tuyết thế nào. Giang Ngộ Tuyết thấy anh không muốn nói thì cũng không ép anh phải nói. Hắn dẫn anh về văn phòng của mình.

Bỗng, Tần Chiêu như nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi Giang Ngộ Tuyết, " Tuyết à, chú Giang đang có ở nhà không? "

Giang Ngộ Tuyết hơi ngạc nhiên, bình thường Tần Chiêu rất hiếm khi dám chủ động tìm đến lão cha của hắn, nhưng hắn vẫn đáp, " Không, ông ấy ở công ty. Trên tầng 37 đó. Mà có chuyện gì thế? Cậu cần gặp ngay bây giờ luôn sao? "

" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu.

" Vậy thì cậu chờ chút, để mình gọi Dương thư ký xuống dẫn cậu lên đó. Tầng 37 không thể tùy tiện đi lên, đến mình cũng không được nữa là. Chờ chút nhé! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền gọi điện thoại lên cho Dương thư ký.

Và khoảng 10 phút sau, một người đàn ông chừng 40 tuổi, ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, đây chính là Dương thư ký. Tần Chiêu đi theo Dương thư ký đi lên đến tầng 37, sau đó thì được sắp xếp ngồi chờ ở một khu vực sô pha tiếp khách. Dương thư ký nói rằng Giang Duật Hành vẫn đang bận họp, khoảng 10 phút nữa là về rồi.

Tần Chiêu ngoan ngoãn ngồi uống trà và chờ đợi. Nhưng thời gian chờ lâu hơn dự kiến, khoảng nửa giờ đồng hồ sau Giang Duật Hành mới trở về.

" Chú Giang. " Tần Chiêu nhỏ giọng gọi.

" Hửm? Sao thế? Có chuyện gì mà lại gấp gáp tìm ta đến vậy? "

" Chú Giang, cái đó.... Quyển sách mà lần trước chú đọc, quyển sách: [Bí Mật Của Một Gia Đình Hạnh Phúc] ấy, chú có thể cho con mượn xem một chút không? "

Giang Duật Hành hơi ngạc nhiên, bởi vì cuốn sách đó không phải là tiểu thuyết mà đó là sách dạy kỹ năng mềm cho các bậc làm cha mẹ, đa phần thì trẻ con tầm tuổi như Tần Chiêu sẽ không bao giờ hứng thú với kiểu sách như vậy. Ông nhẹ nhàng nói, " Tiểu Chiêu à, đó không phải là tiểu thuyết, có khả năng là sẽ không thích hợp với con đâu. "

" Con biết đó là sách gì. Trước kia... Con có lén xem qua một lần. Chỉ là lần đó xem không nhiều nên không hiểu hết được. Vì thế bây giờ muốn đường đường chính chính mượn từ chú để về xem cho kỹ. "

" Ồ? Con hứng thú với loại sách như vậy sao? "

Tần Chiêu lắc đầu, " Con cũng không biết. "

" Vậy thì tại sao lại còn muốn đọc? "

" Bởi vì...... " Tần Chiêu ngập ngừng một chút rồi kể chuyện lúc nãy nhìn thấy cho Giang Duật Hành nghe, sau đó anh nói tiếp, " Chú Giang, một khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu An An quỳ ở đó, con đột nhiên cảm thấy giống như là nhìn thấy bản thân của 6 năm về trước vậy. Nhỏ yếu và bất lực, trừ cắn răng cam chịu ra thì chẳng biết phải nên làm gì. Nhưng mà khác ở chỗ là, con có thể cảm nhận được mẹ của Tiêu An An không hề ghét em ấy như cách ông bà nội ghét con, trái lại dì ấy còn rất thương em ấy. Nhưng hình như là cách yêu thương của dì ấy đang làm đau em ấy rồi. Vì thế con muốn làm một chút gì đó để cứu vãn tình hình này. "

Giang Duật Hành khẽ phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Được. Việc con muốn làm, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì ta đều sẽ ủng hộ. Đi thôi, về nhà ta lấy sách cho con. "

Tần Chiêu nở nụ cười, lần này là một nụ cười từ tận đáy lòng, anh gật đầu, nói, " Vâng. Chúng ta đi thôi. "

Hai người cùng nhau đi thang máy lên trên nhà. Về nhà rồi, Giang Duật Hành liền soạn ra cho Tần Chiêu tận 4 cuốn sách và nói, " Muốn đọc thì phải đọc cho đủ, một quyển [Bí Mật Của Một Gia Đình Hạnh Phúc] thôi là chưa đủ. Cháu phải xem thêm vài quyển sách về tâm lý học cho đủ kiến thức để lý giải được tâm lý và hành vi của người mẹ đang có hành vi bạo lực lẫn đứa con đang bị bạo lực. Có thể hiểu được tâm lý và hành vi của bọn họ thì xem như đã thành công bước đầu của việc tháo gỡ mâu thuẫn rồi. Còn nữa, nếu như muốn có năng lực để giải quyết vấn đề thì xem sách thôi vẫn là chưa đủ, ta đây có vài lớp học kỹ năng, đều là những nơi mà ta đã từng theo học và áp dụng rất thành công, lát nữa ta sẽ giúp con báo danh, con tự sắp xếp lịch học. Cái này thì phải trực tiếp học tập thì mới có thể đủ năng lực để giải quyết vấn đề. "

" Vậy..... Học phí.... "

" Không cần phải lo lắng. Trước khi con tốt nghiệp đại học, tất cả chi phí ăn và học của con ta đều bao trọn, muốn học cái gì ta đều chiều tất, miễn là con nghiêm túc học hành là ta vui rồi. "

Tần Chiêu hơi khựng lại một chút. Chú Giang vừa nói, là trước khi tốt nghiệp đại học chứ không phải là trước khi tròn 18 tuổi..... Như vậy có nghĩa là Giang gia vẫn lo cho anh chi phí học đại học sao?



Tần Chiêu muốn xác nhận lại thông tin này, liền hỏi, " Chú Giang, không phải là Giang gia chỉ nuôi con đến năm 18 tuổi thôi sao? "

Giang Duật Hành bật cười, " Trên phương diện pháp lý thì đúng là vậy. Nhưng mà ta không cho rằng là vậy. 18 tuổi thì mới bao lớn chứ? Ra đời thì làm được gì để nuôi sống bản thân chứ? Trên đời này những đứa trẻ giống như Tiểu Tuyết có thể tự lập từ khi còn bé thật sự là rất hiếm, IQ của nó không được bình thường cho lắm, từ bé đã quá thông minh, đã vậy còn gan lì và liều lĩnh đến kinh người, vì thế việc gì nó cũng làm được, từ bé đã biết kiếm tiền. Nhưng đa số mọi đứa trẻ đều rất bình thường, chỉ có thể nỗ lực học tập thật tốt rồi sau này ra đời tìm một công việc đàng hoàng để nuôi sống bản thân. Con cũng là một đứa trẻ bình thường như thế, vì vậy ta hi vọng con có thể ăn học đàng hoàng, sau này có thể tìm được một công việc với mức thu nhập đủ sống. Sống một cuộc sống bình thường và vui vẻ hạnh phúc. Hơn nữa, con không phải là đã đậu một suất tuyển thẳng của trường Đại học Giao Thông Thượng Hải rồi đó sao? Trường đó học phí cao, tổng chi phí một năm cũng hơn 2 vạn rưỡi, cho dù con có vừa đi học vừa đi làm thêm thì cũng khó mà kiếm đủ tiền đóng học phí. Vì thế, chuyện tiền nong cứ để ta lo. Việc của con là hãy học tập và rèn luyện cho thật tốt rồi sau này ra đời có thể tìm được một công việc đàng hoàng, kiếm đồng tiền chân chính, làm người ngay thẳng, là ta đã rất vui rồi. "

Tần Chiêu nghe vậy thì đột nhiên vô cùng muốn khóc. Rõ ràng là một người xa lạ không cùng huyết thống nhưng lại luôn đối xử tốt và dịu dàng với anh như vậy. Đời này, món nợ mà anh nợ Giang gia chắc có lẽ là cả đời cũng không thể trả hết được.

" Chú Giang, con..... Có thể ôm chú một cái không? " Tần Chiêu ngập ngừng nói. Anh rất sợ Giang Duật Hành sẽ từ chối yêu cầu có phần hơi vượt quá giới hạn này.

Nhưng mà Giang Duật Hành không hề từ chối, ông mỉm cười và dang rộng vòng tay, " Được thôi. Nào, ôm một cái! "

Ánh mắt Tần Chiêu sáng lên, anh mỉm cười, sà vào lòng Giang Duật Hành, ôm chặt lấy ông và nhỏ giọng nói, " Chú Giang, cảm ơn chú. Cảm ơn vì tất cả. "

Giang Duật Hành phì cười, xoa xoa đầu anh, " Tiểu Chiêu gần đây hình như đã cao lên rồi nhỉ? "

" Ừm. Vừa nãy ở nhà Kiều Tiểu Mạnh, con có đo lại chiều cao, đã 1m70 rồi, cao hơn hồi hè tận 4cm luôn á. "

" Ưm~ thiếu niên đúng là tốt nhỉ. Lớn nhanh quá. Được rồi, con về phòng đọc sách đi, ta cũng phải quay lại công ty làm việc rồi. "

" Vâng ạ. "

Giang Duật Hành đi rồi, Tần Chiêu liền thật sự trở về phòng và ngồi đọc sách, hoàn toàn quên bén đi bản thân đến đây là để đón Giang Ngộ Tuyết tan làm.

Giang Ngộ Tuyết cũng tăng ca đến tối muộn, lúc chuẩn bị về thì mới phát hiện ra là không thấy Tần Chiêu đâu. Hắn nghĩ, Tần Chiêu có thể là đã lên trên nhà rồi, vì thế liền chạy lên tìm. Và đúng vậy, hắn nhìn thấy anh đang ngồi ở trong phòng và đọc sách. Tập trung đến mức hắn vào phòng mà cũng không phát hiện. Hắn vốn dĩ cũng không muốn làm phiền anh, nhưng mà nếu như bây giờ mà còn không đi là sẽ không kịp về trường trước giờ giới nghiêm.

" Chiêu à, cậu đang xem cái gì thế? "

Tần Chiêu hơi giật mình, " Cậu.... Cậu về lúc nào vậy? "

" Mình đứng ở đây nhìn cậu rất lâu rồi đấy. Chỉ là cậu không có phát hiện ra mình mà thôi. "

" Xin lỗi~ " Tần Chiêu áy náy nói.

" Không sao! Đi thôi, về trường thôi, bây giờ mà còn không đi là sẽ không về kịp giờ giới nghiêm đâu. "

" Ừm. " Tần Chiêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cùng Giang Ngộ Tuyết xuống lầu, lên xe đi về trường.

Về tới ký túc xá, Kiều Tiểu Mạnh vừa nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết là liền Kiều Tiểu Mạnh liền lao đến ôm chầm lấy hắn, khóc lóc ăn vạ, " Giang đại thần! Cậu tàn nhẫn quá! Sao mà lại đột nhiên chuyển ra ngoài rồi? Không có các cậu, tớ sống phải sống thế nào đây~ "

Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đầu Kiều Tiểu Mạnh, hùa theo nhóc mập, nói, " Ai dô~ khổ thân cậu ghê! Được rồi, được rồi, bọn tớ chỉ chuyển ra ngoài thôi mà, đâu có chuyển trường luôn đâu. "

" Đó là vấn đề sao? Không! Cố Hữu Đạt đó chỉ sợ cậu, không sợ tớ. Không có cậu ở đây là bệnh ở dơ của cậu ta liền lập tức tái phát. Tớ làm sao mà ở chung được với loại người như vậy cơ chứ~ "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Thật ra thì tớ cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Không sao, cậu cũng dọn ra ngoài cùng bọn tớ đi. "

" Thôi, không có chỗ để ở. "

" Tớ có nha. "

" Ồ? Cậu chơ tớ ở chung với cậu hả? " Hai mắt Kiều Tiểu Mạnh sáng rực lên. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

" Mơ đi! Trừ nơi tớ đang ở hiện tại thì tớ còn có một căn chung cư cũng ở rất gần đó. Đó là của hồi môn của trưởng công chúa, nhưng mà nàng chưa từng ở đó, bình thường toàn là cho thuê. Hai tháng trước khách thuê đã dọn đi rồi, bây giờ còn trống ra đó. Tớ đã hỏi qua trưởng công chúa rồi, cậu có thể dọn qua đó ở. Tiền thuê nhà thì lấy theo giá ký túc xá thôi. "

" Đệt!!! Còn có chuyện tốt đến như vậy luôn hả? "



" Tất nhiên rồi! Chúng ta là bạn bè mà. "

" Ỏ~ aaaa~ Giang đại thần à, sao mà cậu lại tốt như vậy chứ! Tớ yêu cậu chết mất!! "

" Yêu tớ thật không? "

" Tất nhiên rồi! "

" Vậy thì giúp tớ một chuyện đi. "

" Chuyện gì? "

" Giáng Sinh này nhớ hãy đi xem [Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay.] "

" Đệt. Tớ lúc sáng mới nói với Tần Chiêu sẽ cùng nhau đi xem đó. Ể, nhưng mà tại sao cậu lại nói đến chuyện này? Bộ phim này đối với cậu có ý nghĩa đặc biệt gì sao? "

" Hì hì, nói không phải khoe chứ tớ là người trong đội ngũ chế tác đó. "

" Cái gì? Bộ phim đó là cậu làm á hả? "

Giang Ngộ Tuyết lắc đầu, " Không phải cả bộ phim, mà là chỉ có một vài phân đoạn nhỏ thôi. Hơn nữa, tớ còn được tham gia lồng tiếng Trung cho phiên bản công chiếu ở Trung Quốc nữa. "

" Đệt..... Giang đại thần! Cậu thật trâu bò! Không hổ là đại thần! " Kiều Tiểu Mạnh giơ ngón tay cái, vẻ mặt khâm phục sát đất.

" Hì hì, quá khen quá khen rồi! "

" Mà nè, cậu vừa đi học vừa đi làm như vậy chắc vất vả lắm nhỉ? "

" Ban đầu quả thật là vất vả đến suýt mấy lần thì sụp đổ luôn. Nhưng mà sau đó thì tập mãi cũng thành quen, bây giờ thì cảm thấy bình thường. "

" Hầy, trước kia Tần Chiêu nói cậu bận rộn, tớ còn không hiểu cậu bận rộn cái gì. Nhưng mà bây giờ đã hiểu rồi! Aaaa~ bây giờ tớ lại càng thêm trông chờ bộ phim này rồi. Nè cậu có biết không, lúc tớ xem trailer của phim lần đầu tiên thôi là đã bị ấn tượng sâu sắc luôn á. Kiểu đồ họa mới lạ thật sự, màu sắc lên hình cảm giác rất sáng tạo, hầy, tớ cũng không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng mà nói chung là đẹp và tớ thích! Hơn nữa nội dung cũng rất mới lạ, mèo thật sự có thể dạy cho chim bay sao? "

" Cái này a, tớ không được phép nói. Đợi cậu xem xong bộ phim rồi thì tất sẽ có đáp án. "

" Ò~ "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK