• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một buổi tối trời trong, gió mát, trăng tròn, Tần Chiêu vừa tan học về nhà thì liền ngạc nhiên và có chút lo lo bởi sự im ắng đến bất thường ở trong nhà. Bình thường, mỗi khi anh đi đâu về thì y như rằng sẽ có cả một biệt đội lắm lông vồ ra, vẫy đuôi đòi bế, còn sủa nhặng cả lên. Nhưng mà hôm nay lại chẳng thấy đứa nào cả, đến cả lũ mèo cũng chẳng thấy đâu, cả căn nhà yên tĩnh đến lạ.

" Em về rồi hả! " Giang Ngộ Tuyết từ trong bếp đi ra, mỉm cười nói.

" Ưm~ " Tần Chiêu gật gật đầu, " Tuyết à, thú cưng nhà mình đâu hết rồi? Sao mà lại yên tĩnh đến vậy? "

" Anh đem tụi nó đưa hết về chỗ lão cha bên biệt thự Holly rồi. "

" Hở? Tại sao? "

" Bí mật, lát nữa em sẽ biết. Đi. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền kẹp cổ Tần Chiêu, kéo anh về phòng.

" A~ chuyện gì thế? Sao mà lại thần bí vậy? "

" Suỵt! Nói ra thì còn gì là vui nữa chứ. Nào, thay bộ y phục này vào xem. " Giang Ngộ Tuyết vừa nói vừa lôi trong tủ quần áo ra một chiếc hộp gấm đưa cho Tần Chiêu.

" Cái này lại là cái gì nữa thế? " - Tần Chiêu vừa tò mò vừa háo hức mà mở hộp ra, bên trong là một bộ y phục được xếp gọn gàng và ngay ngắn. Đó là một chiếc váy Mã Diện màu xanh rêu sậm, điểm họa tiết màu vàng kim cùng một chiếc áo sơ mi màu đen thêu hình một đôi chim trĩ ngũ sắc ở sau lưng. Tần Chiêu nhận ra bộ y phục này, đây là bộ y phục mang tên Dữ Quân Đồng Hành trong bộ sưu tập mùa thu được ra mắt hồi tháng 9 vừa rồi của một thương hiệu Hán Phục cao cấp nổi tiếng- Trích Tinh Các.

Bộ sưu tập này là mang một chút hơi hướng cách tân, không hoàn toàn là Hán Phục cổ bởi có những bộ y phục đã được biến tấu để mặc cùng áo vest, áo sơ mi hiện đại. Đây cũng chính là phong cách ăn mặc thịnh hành nhất trong vài năm trở lại đây. Khoảng 3 năm trở lại đây, váy Mã Diện mặc cùng áo sơ mi gần như đã trở thành một trào lưu thời trang mới của giới trẻ, đây cũng là một phong cách khá Unixes bởi nam hay nữ đều có thể mặc. Tính ra thì Tần Chiêu cũng có vài bộ như vậy ở trong tủ đồ, chỉ là thứ anh mua đều là hàng giá rẻ, cái váy Mã Diện đắt nhất mà anh từng mua cũng chỉ khoảng 500 tệ. Mà bộ y phục này...... Nếu như anh không nhớ nhầm thì phải hơn 1 vạn tệ.....

( 500 RMT = khoảng 1 triệu VNĐ. 1 vạn RMB = khoảng 35 triệu VNĐ. Sự chênh lệch không hề nhẹ giữa hàng hiệu và hàng giá rẻ. 🙄)

Giang Ngộ Tuyết và chủ thương hiệu là bạn bè cũ, mặc dù hắn từ chối tham gia trình diễn nhưng vẫn là đến xem show, còn dẫn Tần Chiêu đi chung. Lúc xem show, Tần Chiêu chỉ ấn tượng duy nhất với bộ y phục Dữ Quân Đồng Hành này. Đúng kiểu là bị yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn, đáng tiếc là không có tiền để mua. À, là có tiền cũng không dám mua.

" Thế nào, thích không? " Giang Ngộ Tuyết ôm lấy Tần Chiêu từ phía sau, thủ thỉ hỏi.

" Không thể nói là không thích. Nhưng mà như thế này thì quá lãng phí rồi. Bộ y phục này cũng hơn 1 vạn, nhưng lại chẳng có mấy dịp để mặc. "

" Kệ. Bạn trai của em không thiếu nhất chính là tiền. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì vậy nên mặc áo quần long trọng hơn một chút cũng không sao. "

" Rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế? "

" Nói rồi, là bí mật. Mau đi thay đồ đi. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đẩy Tần Chiêu vào phòng thay đồ.

Tần Chiêu không chống cự nổi, đành miễn cưỡng nghe theo. Bất quá khi được mặc lên người bộ y phục yêu thích, anh vẫn cực kì vui vẻ và hưng phấn. Anh không nhịn được mà đứng ngắm bản thân trong gương thêm vài phút, còn lấy điện thoại ra để chụp ảnh tự sướng trong gương. Bộ y phục này thật sự rất đẹp và rất vừa vặn, chất vải thì khỏi phải bàn, mặc vào không bị cọ da và ngứa như hàng Tabao.

Sau một hồi chụp ảnh chán chê, Tần Chiêu mới sực nhớ ra là Giang Ngộ Tuyết vẫn đang còn đợi anh ở bên ngoài. Anh vội vàng ném điện thoại qua một bên và chạy ra ngoài.

Giang Ngộ Tuyết đã đứng ở trước cửa phòng đợi anh từ bao giờ, Tần Chiêu vừa mở cửa ra là liền lập tức nhìn thấy hắn. Anh nhìn thấy hắn, liền sững sờ mất mấy giây. Hắn..... Cũng đang mặc một bộ y phục giống hệt với bộ y phục trên người anh. Này là..... Đồ đôi chăng?

Cửa vừa mở, ánh mắt của Giang Ngộ Tuyết thoáng cái liền sáng lên, trong vô thức, hắn đã hơi chồm người lên phía trước, ánh mắt quét một lượt toàn thân Tần Chiêu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Và trên gương mặt hắn đã lộ ra sự kinh hỉ cùng nhu tình mềm mại như nước.

Tần Chiêu nhìn thấy biểu cảm của Giang Ngộ Tuyết thì không hiểu sao lại phì cười, anh tiến đến và ôm lấy eo của hắn, rướn người và đặt lên môi hắn một nụ hôn. Giang Ngộ Tuyết cũng không từ chối, hắn nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Tần Chiêu.

Khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của Giang Ngộ Tuyết đã có chút dồn dập, hắn ôm eo Tần Chiêu, nhẹ nhàng thủ thỉ, " Chiêu à, em đẹp quá. "

Trong lòng Tần Chiêu sướng rơn, tay quấn lấy cổ Giang Ngộ Tuyết, mỉm cười nói, " Anh cũng rất đẹp. "

" À~ cái đó thì anh biết. Nhan sắc của anh mà vào showbiz thì không biết là sẽ đè chết bao nhiêu tiểu thịt tươi đâu. Chẳng qua là anh không thích tham gia showbiz thôi đấy. "

Tần Chiêu phì cười, " Cái đồ tự luyến! "

" Anh chỉ nói sự thật thôi. Được rồi, đừng ở đây nói nhảm nữa, đi, đi làm thêm cái tóc nữa rồi ra chụp ảnh. Y phục lồng lộn như vậy, không chụp ảnh thì tiếc lắm. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền kéo tay Tần Chiêu vào phòng thay đồ của hắn.

Tuy rằng đã yêu nhau được một thời gian, đến ngủ cũng đã ngủ chung nhưng mà riêng khoản thay đồ là Giang Ngộ Tuyết vẫn chia phòng, phòng thay đồ của hắn và phòng thay đồ của Tần Chiêu là 2 phòng riêng biệt. Lý do cho chuyện này rất đơn giản, Giang Ngộ Tuyết giữ thân còn hơn giữ ngọc, cho dù Tần Chiêu có là người yêu thì cũng không được phép nhìn hắn thay đồ. Tần Chiêu đối với việc này cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao thì mối quan hệ giữa anh và hắn vẫn chưa đủ sâu sắc để có thể lộ da thịt ra trước mắt nhau.

Bất quá đây không phải là lần đầu tiên Tần Chiêu được bước vào căn phòng này, bình thường anh vẫn hay ra vào để giúp Giang Ngộ Tuyết sắp xếp lại y phục và đồ đạc. Ở chung với hắn lâu ngày, anh cũng đã phát hiện ra rằng gia hỏa này thật sự có tính bừa bộn không nhẹ. Áo quần thay ra xong là cứ mỗi nơi vứt một thứ, mà ở nhà này không có bảo mẫu túc trực, bảo mẫu phải cả tuần mới đến một lần để giúp hai người dọn dẹp nhà cửa thôi. Nhưng đồ đạc Giang Ngộ Tuyết vứt lung tung ấy mà đợi cả tuần mới dọn thì có mà cái nhà thành cái ổ chuột ngay, chưa kể là còn bị đám thú cưng làm hỏng nữa, vì vậy mỗi lần đều là Tần Chiêu dọn dẹp, có nhiều lúc anh đi theo dọn dẹp cho hắn đến điên cả đầu. Chỉ là..... Gần đây hắn hình như đã ít bày bừa hơn rồi. Đây vốn dĩ phải là một chuyện đáng mừng, nhưng ẩn sâu trong lòng Tần Chiêu vẫn cảm thấy có gì đó sai sai và cảm giác trống trải khó tả.

Mà thôi, cái gì khó quá thì bỏ qua. Tần Chiêu vui vẻ ngắm nghía mái tóc vừa được tạo hình kỹ càng cùng gương mặt đã được trang điểm nhẹ, ưm, đẹp! Môi chỉ cần tô lên một tí son là trông có sức sống hơn hẳn luôn. Hầy, chả trách tại sao các cô gái lại rât thích tô son. Còn có cả tóc nữa, ừm, tuy rằng không thể so sánh được với thợ làm tóc chuyên nghiệp, nhưng mà vẫn rất đẹp, tay nghề của Giang Ngộ Tuyết thật sự không hề tệ tí nào.

" Ây dô ~ con trai nhà ai mà lại bảnh bao thế nhỉ? " Giang Ngộ Tuyết một tay ôm eo Tần Chiêu, một tay vuốt vuốt tóc anh và nở nụ cười đầy khiêu khích.

Tần Chiêu cũng không ngại cùng hắn chơi đùa, anh ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói, " Bí mật nói cho anh biết nhé. Em là do Giang nhị công tử, Giang Ngộ Tuyết nuôi lớn đó. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, hôn cái chụt lên má Tần Chiêu, " Em dễ thương thật đấy. "

" Hì hì~ Mà nè, chúng ta đi đâu chụp ảnh? "

Giang Ngộ Tuyết không đáp, hắn trực tiếp kéo tay Tần Chiêu và dẫn anh đi.

Ừm.... Thực ra thì cũng chẳng đâu xa xôi cả, là ở trên sân thượng. Nói là sân thượng thế thôi chứ đây thực chất giống như là một phần ban công bằng phẳng nhô ra từ tầng gác mái thì đúng hơn. Mái của căn nhà này được xây theo kiểu mái nhọn, vì vậy căn bản là không thể có sân thượng rộng rãi như những căn nhà mái bằng. Và phần bằng phẳng nhô ra này cũng là do Giang Ngộ Tuyết cố ý thiết kế lại để buổi sáng thỉnh thoảng sẽ lên đây phơi nắng, nhưng cuối cùng thì lại chưa từng sử dụng đến. Nói thật thì góc nhỏ này bình thường rất đơn điệu, à không, là trống trải luôn, bởi vì nơi này chẳng có bất kì đồ nội thất hay là đồ trang trí gì cả, đến một cái cây nhỏ cũng không có.

Bất quá hôm nay chỗ này cuối cùng cũng đã có đất dụng võ. Góc nhỏ đơn điệu thường ngày nay đã được trang trí và setup tỉ mỉ. Concept trang trí hơi thiên về phong cách cổ trang, nhưng mà lại không hoàn toàn tao nhã và trang trọng như phong cách thuần cổ trang, nơi này được setup thêm rất nhiều hoa Hướng Dương, vì vậy đó chính là một điểm nhấn khiến cho không gian trở nên rực rỡ và ấm áp hơn rất nhiều. Không gian này cũng không setup quá nhiều đèn, chủ yếu vẫn là nương vào ánh trăng nên bầu không khí vừa huyền ảo vừa ấm áp đến lạ. Còn có cả một chiếc bàn nhỏ, hai cái đệm ngồi, trên bàn còn bày biện một vài món đồ trang trí cùng vài món ngọt. Nhìn qua có vẻ giống như là một bữa tiệc ngắm trăng nho nhỏ.

Tần Chiêu nhìn thấy khung cảnh này thì sững người mất mấy giây, sau đó thì vỡ òa kinh hỉ, " Oa~ Tuyết à, đây đều là anh làm hết đó hả? "

" Không hẳn. Thật ra thì anh có thuê thêm người làm phụ anh nữa. Chứ một mình anh thì không thể kham nổi khối lượng công việc lớn đến như vậy. Bất quá em có thích không? "

" Thích, siêu thích luôn. Mà nè, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà anh lại chuẩn bị kỳ công vậy. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vươn tay kéo Tần Chiêu vào lòng, giữ chặt eo và gáy của anh, sau đó thì dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn lần này rất sâu, đầu lưỡi của Giang Ngộ Tuyết không ngừng cuốn lấy đầu lưỡi của Tần Chiêu, giao triền và liếm mút. Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng môi lưỡi giao nhau như thế thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Tần Chiêu bị Giang Ngộ Tuyết hôn đến nhũn cả người, khi nụ hôn kết thúc, anh đã suýt không đứng vững, chỉ có thể tựa lên vai Giang Ngộ Tuyết mà thở dốc. Giang Ngộ Tuyết ôm chặt lấy Tần Chiêu, tuy hơi thở của hắn cũng không ổn định, nhưng hắn vẫn nói, " Chiêu à, em biết không, hôm nay là ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch, cũng là ngày thứ 99 chúng ta ở bên nhau, em nói xem, có phải là cực kỳ trùng hợp? "

" A.... Thật vậy luôn hả? " Tần Chiêu ngạc nhiên.

" Ừm. Thật ra thì từ sau hôm chúng ta nói chuyện hòa giải với nhau đó, anh đã nhen nhóm ý định cho một buổi tối như thế này. Anh muốn chính thức tỏ tình với em, muốn làm một chút gì đó thật nghiêm túc để em không nghĩ rằng anh đang đùa giỡn với mối quan hệ này nữa. Và trong quá trình lên ý tưởng và lập kế hoạch, anh đã thật sự bất ngờ khi nhận ra điều này. Nó thật sự rất đặc biệt, có đúng không em? "

Tần Chiêu nhìn sâu vào ánh mắt của Giang Ngộ Tuyết, ngay giờ phút này, anh cũng không biết phải nên trả lời như thế nào nữa. Đầu óc của anh bây giờ hoàn toàn bị cảm xúc chiếm lấy. Anh không ngờ rằng Giang Ngộ Tuyết để tâm đến lời nói và cảm xúc của anh nhiều đến thế. Và anh càng hối hận hơn vì lúc trước đã không suy xét đúng sai mà đã tùy tiện nói ra những lời kinh khủng đến thế.

Nghĩ đến đây, Tần Chiêu liền khẽ mỉm cười, anh hôn nhẹ một cái lên môi Giang Ngộ Tuyết và nói, " Thật may mắn vì đó là anh. "

" Hửm? " Giang Ngộ Tuyết có chút không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tần Chiêu.

" Những ngày qua em luôn nghĩ đến một việc rằng, nếu như ngày đó anh không đủ bình tĩnh, vậy thì mối quan hệ của chúng ta bây giờ sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ anh sẽ hận em và dày vò em đến chết, cũng có thể anh sẽ thật sự đem em biến thành một món đồ chơi. Thời gian trước em cũng có đọc không ít tiểu thuyết, ngọt có ngược có, và em nhận ra rằng, ở trong những bộ tiểu thuyết ngược văn, đa phần bi kịch đều khởi nguồn từ những hiểu lầm như vậy. Một người thì không cố ý nhưng lại không thể khống chế được bản thân mà làm tổn thương đối phương, còn một người thì không đủ bình tĩnh, sau khi bị tổn thương thì liền nổi điên lên và điên cuồng đánh trả. Em đã từng rất lo sợ rằng anh sẽ trả thù em. Nhưng mà cuối cùng anh đã không làm như vậy. Tuyết à, cảm ơn anh, cũng thật may mắn vì đó là anh. " - Tần Chiêu nói mà nước mắt đã không kìm được mag trào ra.

Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má của Tần Chiêu, nhẹ giọng nói, " Em biết không, anh là một người không dễ mở lòng với bất kì ai. Em chỉ biết rằng là đêm hôm đó anh hôn em một cái, em đáp lại và chúng ta đã ở bên nhau. Nhưng mà em lại không biết, trước khi anh quyết định trao đi nụ hôn đầu tiên ấy, anh đã từng suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều. Anh cũng không biết rõ được rằng bản thân bắt đầu thích em từ lúc nào, nhưng mà anh biết rằng anh có thể vì em mà có thể từ bỏ môi trường giáo dục quốc tế để chuyển về cùng trường với em, anh cũng biết rằng bản thân dù không thích thi đấu tranh biện tiếng anh nhưng vẫn đến tham gia vì nơi đó có em, bất tri bất giác, anh đã tiến đến rất gần em và cũng vô thức cho phép em tiến vào lãnh thổ của anh. "

" Thật ra, khi anh nhận ra rằng bản thân thích em thì anh thật sự có chút hoang mang. Sự hoang mang này không đến từ việc em là con trai, mà nó đến từ việc anh không thể xác định rõ được rằng liệu đó có phải là do anh đã thực sự là thích em, hay là đó chỉ là rung động nhất thời hoặc là tệ hơn nữa là do chúng ta ở bên cạnh nhau quá lâu và anh đang nhầm lẫn giữa cảm giác thích và cảm giác ỷ lại. Em biết đó, con người anh chả có ưu điểm gì ngoài ham học hỏi, cái gì không biết thì phải học. Anh đã từng rất nghiêm túc học hỏi kinh nghiệm yêu đương từ ca ca, trưởng công chúa, lão cha, ông ngoại, ông nội, còn có cả thầy giáo cũ của anh, thầy David. Và từ những kinh nghiệm và bài học mà bọn họ chia sẻ, anh đã dần dần nhìn nhận rõ hơn về cảm xúc của bản thân, cũng là nhìn nhận rõ hơn về con người của em. "

" Hạc Hiên ca đã từng nói với anh rằng, nếu như muốn biết được rằng bản thân có thật sự thích một người hay không thì hãy gạt họ ra khỏi mối quan hệ với mình và nhìn nhận họ như một con người độc lập. Và sau đó thì hãy nghĩ kỹ xem, nếu như không có mối quan hệ ban đầu kẹp ở giữa thì liệu rằng bản thân có thật sự cảm thấy thích và muốn ở bên cạnh một người như thế hay không. Em biết không, anh đã thật sự làm theo những lời này. Anh đã mất hơn 4 tháng để quan sát và đánh giá về em một cách khách quan nhất, và cuối cùng anh đã kết luận được rằng, anh muốn gắn bó lâu dài với một người như em. Và tất nhiên, trừ những điểm tốt, anh cũng thẳng thắn nhìn vào những điểm chưa được tốt lắm của em. "

" Và điểm khiến cho anh lo sợ nhất chính là những tổn thương tâm lý quá lớn mà em đã từng phải chịu đựng lúc nhỏ, còn có cả việc em từng mắc bệnh trầm cảm. Anh từng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, bởi vì anh biết là trước sau gì những tổn thương đó vẫn sẽ có dịp để quay lại và khiến cho em làm tổn thương anh, làm tổn thương những người xung quanh. Anh biết rõ điều đó, nhưng anh đã lựa chọn bao dung cho điều đó. Bởi vì những chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, bản thân em cũng đâu có muốn nó xảy ra đâu, hơn nữa, từ đầu đến cuối, em mới là nạn nhân đáng thương nhất. Tuổi thơ của anh là vô lo vô nghĩ, ngày ngày đều là hết trèo cây lội suối thì đi du lịch đó đây. Lúc 5 tuổi, anh chưa từng phải lo nghĩ đến cơm ăn áo mặc, thậm chí là dư dả tiền bạc để sưu tập đồ chơi, sưu tập truyện tranh. Trong khi đó, em lại mỗi ngày phải làm vô số công việc nặng nhọc để đổi lấy một ít cơm thừa canh cặn, nhiều hôm hai ông bà kia không cho em ăn thì em lại còn phải đi lục thùng rác để kiếm ăn. Chiêu à, lúc anh nghĩ đến chuyện này, anh đã không còn suy nghĩ nữa, mà anh quyết định rằng, anh sẽ dùng tuổi thơ hạnh phúc của bản thân để ôm ấp và vỗ về cho tuổi thơ bất hạnh của em. "

" Bảy năm trước, cũng không biết là em có nghe thấy hay không, nhưng mà lúc em hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh, anh đã nói với em rằng, Chiêu à, cậu hãy tỉnh lại đi, người khác không cần cậu thì mình cần cậu, có được không? Mình sẽ đối xử thật tốt với cậu, làm bạn với cậu, che chở cho cậu, có được không? Em có biết không, anh vừa nói xong thì em đã tỉnh lại thật rồi. Có lẽ, đây cũng là một lý do để anh có thể liên tục che chở cho em và bao dung cho em vô điều kiện. "

" Khi em quay ra đâm cho anh một đao, anh thật sự là đau lắm. Nhưng mà anh chưa từng có suy nghĩ rằng sẽ hận em hay là chia tay với em, bởi vì trước khi quyết định bắt đầu mối quan hệ này, anh đã lường trước được rằng đây là điều có thể xảy ra và xác suất xảy ra là rất lớn. Nhưng lúc đó chính anh là người đã kiên trì lựa chọn em, và trước khi lựa chọn em anh cũng đã từng cẩn thận nhìn nhận bản chất con người của em và anh nhận thấy rằng em không phải là một người có thể làm ra việc như là chơi đùa tình cảm. Vì vậy, anh đã lập tức có thể nghĩ đến rằng có thể là sự tổn thương nào đó còn tồn đọng bên trong em đã bị Chu Đồng Đồng kích hoạt lại, thế nên mới khiến cho em hành xử như vậy. "

" Em xem, anh thông minh như vậy, lại cẩn thận như vậy thì làm sao mà có thể vì một chuyện như vậy mà hận em và trả thù em cơ chứ. Em rõ ràng là người mà anh yêu, là người mà anh muốn nâng niu và bảo vệ, vì vậy anh làm sao mà nỡ vì một chuyện như vậy mà làm tổn thương em cơ chứ. Hơn nữa, đó không phải là một mối thù, đó chỉ là một chút hiểu lầm, một chút mâu thuẫn và tuy hơi nhiều tổn thương một chút nhưng nó không phải là một mối thù vậy nên không cần phải trả thù. Ai mà xem những lời nói như vậy thành một mối thù thì kẻ đó thật sự là không được thông minh cho lắm và rất có khả năng là tâm lý cũng có vấn đề. Em nói đúng, thật may mắn vì đó là anh, anh vừa thông minh, lại vừa có tâm lý khỏe mạnh, va va chạm chạm một xíu cũng không tạo thành vấn đề lớn gì cả. "

Tần Chiêu đang khóc ngon lành mà nghe Giang Ngộ Tuyết tự luyến thì bỗng bật cười, nhưng có lẽ nhiều hơn hết vẫn là vì cảm thấy cực kì hạnh phúc. Ở một nơi mà anh không biết, vị thần của anh đã âm thầm làm cho anh rất nhiều việc, và sự nghiêm túc của hắn đối với mối quan hệ này và cả sự bao dung mà hắn dành cho anh cũng đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của anh. Bây giờ anh thật sự không biết nên hận Chu Đồng Đồng hay là nên cảm ơn cô ta, bởi vì nếu như cô ta không xuất hiện thì có lẽ là vĩnh viễn anh cũng không thể biết được những chuyện này, cũng không thể biết được rằng vị thần của anh đã yêu anh nhiều đến mức nào.

" Tuyết à, cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả. Còn có, em yêu anh. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ mỉm cười, " Anh cũng yêu em. Chiêu à, trước kia cứ xem như là yêu thử, còn bây giờ là yêu thật nhé. Em, đồng ý làm bạn trai của anh không? "

" Em đồng ý. "

Giang Ngộ Tuyết với tay lấy một chiếc hộp gấm đã được đặt trước ở vị trí gần đó và đưa cho Tần Chiêu, " Cái này cho em, tỏ tình thì không thể thiếu quà được nhỉ. Trên mạng nói thế đấy. "

Tần Chiêu phì cười, " Đây lại là cái gì nữa thế? Không phải lại cho em một mảnh ngọc rồi bắt em đoán nữa đấy chứ? "

" Vậy thì em đã đoán ra chưa? "

Tần Chiêu lắc đầu, " Chưa. Em không đủ thông minh, đoán không ra. "

" Vậy thì mở cái này ra đi, biết đâu sẽ đoán được đấy. "

" Ò~ " Tần Chiêu nghe lời, nhanh chóng mở hộp gấm ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ hình khóa Trường Mệnh bằng vàng. Rồi, lại không hiểu nữa rồi. " Tuyết à.... Sao mà em lại cảm thấy rằng mỗi lần anh tặng quà cho em thì đều đang khinh bỉ IQ của em vậy? "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Em thật sự không đoán ra sao? "

" Anh nói xem! "

" Cái khóa này là kim, mảnh ngọc kia là ngọc. Kim và ngọc là kim ngọc..... "

"...... Lương duyên? Là kim ngọc lương duyên, đúng không? "

" Đúng. Anh hi vọng rằng, nhân duyên giữa chúng ta là một mối kim ngọc lương duyên. Còn nữa, cái khóa vàng này là một món quà thôi nôi của anh, là thứ mà lúc nhỏ anh đã từng đeo qua. Bây giờ anh tặng nó cho em, là hi vọng rằng có thể đem một phần nhỏ hạnh phúc trong tuổi thơ của anh tặng cho em. Tuy rằng tuổi thơ là không thể quay lại, nhưng mà sau này có anh ở bên em, anh sẽ cùng em chữa lành những tổn thương trong quá khứ ấy, cũng sẽ cùng em nuôi dưỡng những hạnh phúc mới. Chiêu à, bộ y phục mà chúng ta đang mặc đây có tên là Dữ Quân Đồng Hành đó. Chấp tử chi thủ, dữ quân đồng hành. Đây chính là ý nghĩa nguyên bản của bộ y phục này, cũng là tâm tư của anh hiện tại. Nếu như nói chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão thì thật sự là quá xa vời, chúng ta đều chỉ mới 16, 17 tuổi, nhân sinh vẫn còn quá dài để có thể nói đến giai lão. Vì vậy, đồng hành vẫn là lời hứa hẹn tốt nhất. Chiêu à, anh không hứa với em rằng sẽ yêu em cả đời, cũng không hứa với em rằng sẽ cùng em bạc đầu giai lão. Nhưng mà ở anh có thể hứa với em rằng, chỉ cần là thời gian chúng ta còn ở bên nhau thì anh sẽ đồng hành với em trên mọi mặt trận. Khi em gặp phải khó khăn, anh có thể cùng em chiến đấu, khi em buồn bã, anh có thể ôm ấp vỗ về em, khi em vui vẻ, anh có thể cùng em uống rượu ăn mừng, và cả khi em suy sụp, anh vẫn đủ sức để cùng em vực dậy. Những ngày trời nắng, anh có thể cùng em nằm dài trên ban công để phơi nắng hoặc là cùng em đi leo núi. Còn những ngày trời mưa, anh có thể che ô cho em, cũng có thể cùng em làm ổ ở trong nhà, cùng em xem phim, ăn mì ăn liền, uống cocacola. Vì vậy, Chiêu à, làm bạn trai của anh nhé? "

Nước mắt của Tần Chiêu lại tiếp tục lăn dài trên má, nhưng mà anh không khóc vì buồn, anh khóc vì quá đỗi hạnh phúc. Anh gật đầu, nói, " Em đồng ý. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Tần Chiêu và nói, " Hôm nay, dương lịch ngày 17 tháng 10 năm xxxx, âm lịch là ngày 9 tháng 9 năm xxxx, trời trong, trăng tròn, tôi, Giang Ngộ Tuyết, ở bên dưới ánh trăng này, chính thức tỏ tình với người con trai tên là Tần Chiêu mà tôi thích nhất. Tiểu Tần công tử, em có muốn chấp nhận lời tỏ tình này và cam kết cùng tôi thiết lập một mối quan hệ yêu đương thật sự nghiêm túc và lâu dài không? "

Tần Chiêu nghe mà hơi ngạc nhiên, anh không hiểu vì sao Giang Ngộ Tuyết lại lặp đi lặp lại câu hỏi này nhiều lần, nhưng mà anh vẫn gật đầu đáp, " Em đồng ý. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, lại hôn thêm một cái nữa lên trán Tần Chiêu và nói, " Lời quan trọng phải nói 3 lần. Vừa nãy anh đã tỏ tình với em 3 lần và cả 3 lần em đều đồng ý, vì vậy, về sau đừng tùy tiện nói ra lời chia tay nữa nhé! "

" A..... "

" Chiêu à, lời chia tay không phải là một lời nói có thể treo ở trên cửa miệng. Lúc em không thể khống chế được cảm xúc của bản thân và nói ra những lời tổn thương anh thì anh đều sẽ có thể tùy trường hợp mà bao dung cho em, nhưng mà nhớ là anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bao dung cho lời nói chia tay. Anh biết, không có mối quan hệ nào là có thể tồn tại mãi mãi, cũng có thể là qua một thời gian nữa chúng ta cũng sẽ vì một vài vấn đề mà chia tay nhau. Nhưng mà trước khi nói ra lời chia tay, anh hi vọng em có thể dành ra ít nhất là 7 ngày để nghiêm túc suy nghĩ và cân nhắc kỹ quyết định này và anh nhất định cũng sẽ làm điều tương tự. Chiêu à, tình yêu mà anh dành cho em là hoàn toàn là vô điều kiện, nhưng mà để duy trì mối quan hệ giữa chúng ta thì nhất định là phải có điều kiện, có quy tắc và bắt buộc mỗi người đều phải tuân thủ theo. Em hiểu ý của anh không? "

Tần Chiêu gật đầu, " Em hiểu. Tuyết à, em thật sự rất yêu anh, vì vậy em sẽ nỗ lực hết mình để giữ gìn mối quan hệ này. Về sau, nếu như em có làm gì sai thì anh hãy nhắc nhở em nhé, vẫn là câu nói đó, chúng ta cùng nhau nỗ lực. "

" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, hôn nhẹ một cái lên môi Tần Chiêu và khẽ hỏi, " Có muốn ăn khuya không? "

" Hả.... " Tần Chiêu thoáng cái liền đỏ mặt. Giang Ngộ Tuyết.... Muốn " ăn " anh rồi à?

Nhưng mà không, hắn gõ đầu anh một cái, nói, " Lại đang suy nghĩ cái gì thế? Anh nói trước luôn nhé, trước khi anh đủ 18 tuổi thì em đừng hòng đụng vào anh. Trong sáng lên nào! "

" Ò~ " Tần Chiêu tiu nghỉu đáp. Có bạn trai giữ thân dữ quá thì phải làm sao? Online chờ, gấp.

" Được rồi mà~ ngồi xuống đây! " Giang Ngộ Tuyết kéo Tần Chiêu ngồi xuống.

" Ê ê ê, khoan đã, chụp ảnh cái đã rồi ăn. Đã mất công mặc y phục lồng lộn và setup bối cảnh cầu kỳ như vậy mà không chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm là không được đâu. Đợi đó nha, em đi lấy máy ảnh. "

" Đừng. " Giang Ngộ Tuyết kéo tay Tần Chiêu lại.

" Hở? "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, ôm eo Tần Chiêu, nói, " So với việc dùng công nghệ để lưu giữ khoảnh khắc này, anh càng hi vọng em sẽ dùng trái tim để giữ gìn nó. Về sau chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội để chụp ảnh cùng nhau, nhưng mà chắc chắn là không phải là bây giờ. "

Tần Chiêu hơi ngạc nhiên một xíu, sau đó anh dường như đã hiểu ý của hắn, ánh mắt vô thức trở nên rất dịu dàng, anh khẽ hôn nhẹ lên trán hắn, thủ thỉ đáp, " Được, em nghe lời anh. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ phì cười và đặt lên môi Tần Chiêu một nụ hôn. Một nụ hôn rất sâu và rất ngọt ngào.

Mặt trăng mùa thu tròn vành vạnh, ánh trăng thanh lãnh hòa quyện cùng ánh đèn màu ấm mờ mờ ảo ảo, còn có cả tiếng côn trùng kêu rả rích ở trong những bụi cỏ sau vườn, tạo nên bầu không khí ngọt ngào và lãng mạn đến khó tả. Và mãi đến nhiều năm về sau, cho đến tận lúc đã gần đất xa trời thì Tần Chiêu vẫn luôn nhớ đến đêm hôm nay. Một buổi tối trời trong, trăng sáng, và người mà anh yêu nhất đã tỏ tình với anh, cam kết đồng hành với anh bằng tất cả tấm lòng chân thành nhất và tình yêu thuần khiết nhất.

Đêm nay, tuy chẳng uống rượu, nhưng Tần Chiêu cảm thấy bản thân đang ngà ngà say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK