Sau khi cùng mọi người ăn cơm Tất niên và đón Giao Thừa, Giang Ngộ Tuyết liền trở về tiểu viện của hắn, Tần Chiêu cũng lon ton đi theo.
Viện tử của Giang Ngộ Tuyết nằm ở phía đối diện với viện tử của Giang Hạc Hiên. Khuôn viên này có tên là Tuyết Mai Viên. Đúng như tên gọi của nó, khuôn viên này trồng rất nhiều cây hoa Mai, và nhiều nhất chính là hoa Mai đỏ. Những cây hoa Mai đỏ này đã mười mấy năm tuổi, cây nào cây nấy đều cao lớn chắc khỏe, hoa nở đỏ cả một mảnh vườn.
Mùi thơm thanh cao và ngọt ngào của hoa mai hòa quyện cùng mùi hương thanh lãnh, tinh khiết của băng tuyết, liền tạo nên không gian đầy huyễn hoặc, khiến cho người ta bất tri bất giác mà muốn đắm chìm.
" Chiêu à. "
" Hửm? "
" Muốn uống rượu không? "
" Bây giờ á? "
" Ừm. "
" Cũng được. Mà trong phòng của anh có giấu rượu hả? "
" Ừm. "
" Sao mà đột nhiên lại muốn uống rượu? Trong lòng có chuyện buồn sao? "
" Không có. Chỉ là anh đột nhiên nhớ ra là chúng ta đều thành niên cả rồi, nhưng lại chưa cùng nhau uống rượu với nhau lần nào. "
" Hưmmm, cũng phải. "
" Em đi ra sau chỗ bếp phụ lấy cái lò để hâm nóng rượu đi, anh đi lấy rượu. "
" Được. "
Hai người chia nhau ra làm việc, rất nhanh bàn tiệc rượu đã được bày lên tươm tất. Nơi mà hai người ngồi, ở phía bên trái là một mặt tường hoàn toàn bằng kính và nhìn thẳng ra vườn hoa mai đỏ ở bên ngoài.
" Nào, Chiêu tử, nếm thử một ngụm xem có ngon không. " Giang Ngộ Tuyết rót cho Tần Chiêu một chung rượu nhỏ.
Rượu ấm tỏa mùi hương mê người. Tần Chiêu nhấp một ngụm, hương vị cay nồng đặc trưng của đồ uống có cồn lan tỏa ở trong khoang miệng, tiếp đó là vị ngọt đặc trưng của rượu nếp và có cả mùi thơm ngào ngạt của hoa mai.
" Hưmmm, có mùi thơm của hoa mai. Samoyed, anh dùng hoa mai để ủ rượu hả? "
" Ừm hửm. " Giang Ngộ Tuyết cũng nhấp một ngụm rượu, " Rất thơm mà. "
" Đây là rượu do chính tay anh ủ ra hả? "
Giang Ngộ Tuyết lắc đầu, " Không phải, dì Niên ủ đấy. Anh thì làm gì mà biết làm những việc như này cơ chứ. "
Tần Chiêu phì cười, " Cũng phải. "
Im lặng một hồi, Tần Chiêu lại hỏi, " Mà nè, Samoyed, vườn Mai này có từ khi nào thế? "
" Bắt đầu trồng xuống cây đầu tiên là năm anh 5 tuổi. Lúc đó anh cảm thấy rất thích hoa Mai, liền xin lão cha trồng một cây. Nhưng mà chuyện trồng hoa Mai này cũng giống như việc anh mua mô hình vậy, có cái thứ nhất rồi sẽ có cái thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, rồi dần dần là không đếm nổi luôn. "
" Ồ~ ra là thế. Mà nè, tại sao anh lại thích hoa Mai đỏ thế? "
" Thích thì cần gì lý do chứ. Nhưng mà nếu như bắt buộc phải tìm lý do, vậy thì phải nói đến việc anh là người có thể chất thiên hàn, thế nên anh dễ bị thu hút bởi những thứ ấm áp, và những tông màu ấm cũng không phải là ngoại lệ. Mà hoa Mai đỏ mang sắc đỏ, là gam màu nóng nhất trong tất cả các gam màu, vậy nên anh dễ dàng bị thu hút bởi nó. Thêm nữa là hoa Mai đỏ chỉ nở vào dịp cuối năm, tự cổ chí kim, nhắc đến hoa Mai đỏ là người ta sẽ lập tức nhớ đến tuyết trắng. Đây có lẽ cũng là một lý do khiến cho anh cảm thấy thích loài hoa này. "
Bỗng, Tần Chiêu phì cười, " Nè, anh có cảm thấy chúng ta là một cặp trời sinh không? Sinh nhật của em là khi hoa Mai đỏ nở, còn sinh nhật của anh là ngày tuyết rơi, hoa mai đỏ và hoa tuyết trắng, hai thứ này thật khó để tách rời. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ mỉm cười, " Đúng vậy. Anh cũng thật sự hi vọng mối quan hệ giữa chúng ta cũng giống như hoa Mai đỏ và hoa tuyết trắng vậy, vĩnh viễn khó tách rời. Nhưng mà, ai mà nói trước được điều gì cơ chứ. Lúc anh 7 tuổi, anh vô cùng thích chơi mô hình, nhưng mà đến năm 17 tuổi, anh đã dần dần không còn thích nữa. Nói ra thì sợ em buồn, nhưng mà có lẽ em cũng vậy, có thể là sẽ đến một lúc nào đó anh đã thay đổi đủ nhiều để không còn cảm thấy thích em nữa. Và bản thân em cũng vậy, có thể cũng sẽ có một lúc nào đó em đã thay đổi đủ nhiều để không còn cảm thấy thích anh nữa. Chúng ta đều đang trưởng thành và đang thay đổi từng ngày, vậy nên anh nghĩ, đến một lúc nào đó chúng ta không còn phù hợp để ở bên cạnh nhau nữa cũng là chuyện rất bình thường. "
Tần Chiêu khẽ thở dài, " Em hiểu chứ. Nhưng mà đã sắp sang năm mới rồi mà anh lại nói chuyện buồn đến như vậy để làm gì chứ? Bây giờ chúng ta không phải là vẫn đang rất hạnh phúc đó sao? Anh thích em, em cũng thích anh, lại được gia đình ủng hộ. Vậy nên, đối với em đây chính là thời kỳ hoàng kim rồi, em chỉ muốn hưởng thụ, không muốn lo nghĩ quá nhiều về chuyện tương lai đâu. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, đưa tay xoa xoa đầu Tần Chiêu, " Thôi mà, là anh sai rồi. Anh xin lỗi mà. "
" Hứ~ Vậy thì còn tạm được đấy! Nhưng mà vẫn là đáng bị phạt! Nào, phạt anh ăn một hạt hạnh nhân, cái này đã được rang bơ rồi, ngon lắm á. "
" Ê ê ê, đừng, đừng, đừng, cái này lượng calories rất cao, anh sợ mập! Ăn Tết mấy ngày qua anh đã tăng gần 4kg rồi đó, em cho anh giữ dáng một chút đi mà có được không? Cầu xin em đó~ " - Giang Ngộ Tuyết hèn mọn nói.
" Hưmmm, cũng được. Như thế này đi, đại mỹ nhân, anh đàn một khúc nhạc cho em nghe đi. " Tần Chiêu chỉ chỉ sang chiếc đàn Tranh đặt ở gần đấy và nói.
" Được thôi~ Nói trước luôn nhé, anh chơi đàn Tranh không được tốt cho lắm đâu, vậy nên lỡ mà có khó nghe thì cũng phải cắn răng mà chịu đấy! " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đi đến chỗ cây đàn, ngồi xuống và bắt đầu chơi.
Tần Chiêu im lặng lắng nghe. Thật ra thì cũng không đến nỗi tệ, chỉ là không thật sự xuất sắc mà thôi. Anh từ nhỏ đã thích nghe đàn Tranh, cũng đã từng được Dung Nguyệt cho đi học chơi đàn, vậy nên khả năng thưởng thức âm nhạc vẫn là có đấy.
Còn Giang Ngộ Tuyết ấy mà, hắn không phải là người. Hắn là quái vật. Bởi vì những kỹ năng mà người bình thường phải mất hàng tháng, thậm chí là cả năm trời mới học được thì hắn chỉ cần vài ngày cho đến 1 tuần thôi là đã thành thạo rồi. Vậy nên, gần như là không có loại nhạc cụ nào là hắn không biết chơi. Chỉ là mức độ am hiểu thì lại có phần không sâu sắc lắm, bởi vì thế mạnh của hắn không nằm ở mảng âm nhạc mà là nằm ở mảng mỹ thuật và văn chương. ( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Sau khi bản nhạc kết thúc, Giang Ngộ Tuyết lại cùng Tần Chiêu uống rượu. Khi cả hai đều đã ngà ngà say thì bỗng nhìn thấy Vân Đóa đang lấp ló ở bên ngoài cửa phòng. Giang Ngộ Tuyết mỉm cười đi ra ôm nó vào phòng, vừa nựng nịu nó vừa nói, " Tiểu Vân Đóa à~ sao mà giờ này rồi mà còn chưa ngủ hả? Hay là không có tao là mi sẽ không ngủ được hử? "
Vân Đóa rên rỉ hai tiếng rồi cắn áo Giang Ngộ Tuyết, dường như muốn lôi hắn đi đâu đó. Giang Ngộ Tuyết cũng rất chiều chuộng nó, liền lập tức đi theo, Tần Chiêu cũng đi cùng.
Vân Đóa kéo Giang Ngộ Tuyết đi khắp nhà một lượt. Giang Ngộ Tuyết đi một vòng lớn như vậy, bị gió lạnh thổi cho tỉnh cả rượu từ khi nào rồi. Nhưng mà, càng tỉnh táo, hắn lại càng bất an.
" Chiêu à. "
" Hửm? "
" Đi gọi mọi người đến khách sảnh ở chủ viện đi. "
" A? Tại sao? "
" Anh nghĩ.... Vân Đóa chắc chắn là rất muốn gặp bọn họ ngay lúc này. "
Tần Chiêu ngây người mất mấy giây, sau đó thì dường như đã hiểu ra điều gì đó. Khóe mắt Tần Chiêu bỗng cay xè, anh vội vã quay đầu chạy đi.
Cuối cùng, đúng như dự đoán, Vân Đóa kéo Giang Ngộ Tuyết đến chỗ khách sảnh lớn ở chủ viện. Đến nơi, nó liền nằm xuống ở bên cạnh bàn trà và sô pha. Giang Ngộ Tuyết cũng nằm xuống và ôm lấy nó. Hắn nói, " Vân Đóa à, hóa ra là mi vẫn nhớ nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ. "
Vân Đóa rên rỉ hai tiếng, tựa như đáp lại lời của Giang Ngộ Tuyết.
Đúng vậy, 18 năm trước, lúc đó Giang Ngộ Tuyết 2 tuổi, Vân Đóa 3 tháng tuổi đã gặp gỡ nhau ở tại chỗ này. Vân Đóa là một món quà mà Giang Hạc Hiên mua cho Giang Ngộ Tuyết. Năm ấy, cái biệt danh Samoyed của Giang Ngộ Tuyết là do Giang Hạc Hiên khởi xướng nên. Nhưng mà lúc đó Giang Ngộ Tuyết có hiểu gì đâu, hắn chỉ biết là đột nhiên bản thân bị gọi là Samoyed, hắn thậm chí là còn chẳng biết Samoyed là gì. Thế là, Giang Hạc Hiên liền mua cho hắn một chú chó Samoyed. Khi bị so sánh với chó, Giang Ngộ Tuyết cũng bực mình lắm chứ. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Vân Đóa thì lửa giận của hắn đã tắt ngúm.
Bé con Giang Ngộ Tuyết 2 tuổi năm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy Vân Đóa đã lập tức có suy nghĩ rằng: Tại sao trên đời này lại có một sinh vật đáng yêu đến như vậy chứ? Bộ lông xù xù, trắng muốt, trông hệt như là một đám mây nhỏ vậy. Còn có đôi mắt thì to tròn và đen láy, cái lưỡi màu hồng hồng luôn thè ra trông hết sức là đáng yêu. Sau đó, bé con Giang Ngộ Tuyết liền đặt tên cho bé cún này là Vân Đóa, bởi vì trông nó thật sự rất giống một đám mây biết chạy.
Cứ như vậy, một người một chó cùng nhau trưởng thành. Vừa chớp mắt, đã mười tám năm. Bé con Giang Ngộ Tuyết 2 tuổi năm nào bây giờ đã thành một thanh niên 20 tuổi cao lớn, chững chạc rồi. Mà Vân Đóa thì lại càng ngày càng già đi. Cả cuộc đời của nó, gần như đều đã dùng để trưởng thành cùng Giang Ngộ Tuyết.
Giờ phút này, hơi thở của nó đã trở nên rất yếu ớt rồi. Có lẽ... đã sắp đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi nhỉ.
Giang Ngộ Tuyết hiểu điều đó, vậy nên hắn ôm Vân Đóa càng chặt hơn và nói, " Tiểu Vân Đóa à, cảm ơn em nhé. Cảm ơn em đã đồng hành cùng anh lâu đến như vậy. Anh biết, không có bữa tiệc nào là không tàn, đã đến lúc em phải quay về thiên đàng rồi nhỉ. Vân Đóa à, em cứ yên tâm mà đi đi. Anh đã trưởng thành rồi, lúc chạy nhanh đã không còn dễ bị ngã như lúc nhỏ nữa, cũng không còn thích trèo cây rồi té đến gãy chân như hồi bé nữa. Vân Đóa à, cảm ơn em vì nhiều năm qua vẫn luôn chăm sóc cho anh. "
Dường như Vân Đóa đã nghe hiểu lời Giang Ngộ Tuyết nói, khóe mắt của nó ướt sũng nước. Giang Ngộ Tuyết cũng không khá hơn, những giọt nước mắt và những tiếng nấc của hắn đã không còn có thể che giấu được nữa. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng tiếp tục nói, " Vân Đóa à, nếu như.... nếu như có kiếp sau, nếu như kiếp sau em vẫn là một chú cún thì nhớ hãy tìm cho mình một người chủ nhân thật tốt nhé. Người đó, nhất định phải cho em ăn no, nhất định phải ôm em vào lúc trời mưa và có sấm sét, nhất định phải dẫn em đi ngắm lá Ngân Hạnh mà em thích nhất, và người đó nhất định phải yêu thương em như anh đã từng nhé. Còn nếu như kẻ đó không làm được, vậy thì về đây. Về đây anh nuôi. Được không? "
Vân Đóa lại kêu lên hai tiếng, dường như nó đều hiểu hết tất cả những gì mà Giang Ngộ Tuyết nói. Và Giang Ngộ Tuyết xem tiếng kêu ấy giống như là một câu trả lời chắc chắn vậy. Hắn mỉm cười, xoa xoa đầu Vân Đóa, và nói, " Được. Vậy là hứa rồi nhé. Nếu như kiếp sau em không tìm được người đối xử tốt với em thì em nhất định phải về đây đấy nhé. Nơi này vĩnh viễn luôn là nhà của em. "
Vân Đóa lại kêu lên mấy tiếng. Nhưng mà tiếng kêu đã nhỏ hơn rất nhiều, hơi thở của nó cũng đã yếu hẳn đi. Giang Ngộ Tuyết cố gắng gạt nước mắt, bế nó lên và nhìn sang mọi người đã tập trung đông đủ, hắn nói, " Mọi người.... chào tạm biệt với Tiểu Vân Đóa lần cuối đi. "
Mọi người đều hiểu câu nói này là có ý nghĩa gì. Bọn họ đều không nỡ, nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác cả. Một sinh mệnh, có sinh thì ắt sẽ có tử. Đó là quy luật của tự nhiên, không gì có thể đối nghịch. Điều mà họ có thể làm đều đã làm hết rồi, mười mấy năm qua, bọn họ đã luôn hết mực yêu thương Vân Đóa và luôn xem nó như là một thành viên trong đại gia đình, còn bây giờ, điều duy nhất mà bọn họ còn có thể làm được nữa chính là ôm nó thật chặt và nói lời tạm biệt với nó.
Khi đến lượt Tần Chiêu, Vân Đóa đã mở mắt và nhìn Tần Chiêu thật lâu. Ánh mắt của nó dường như muốn nói với Tần Chiêu rằng: hãy thay nó chăm sóc cho chủ nhân nhỏ của nó nhé.
Dường như Tần Chiêu đã thấu hiểu được ánh mắt của nó, anh gật đầu và nói, " Yên tâm đi nhé. Anh sẽ thay em chăm sóc cho anh ấy mà. Anh vẫn luôn yêu anh ấy hệt như cách mà em đã yêu anh ấy vậy. Vì vậy, em yên tâm đi nhé. "
Vân Đóa dùng chút sức lực cuối cùng kêu lên hai tiếng rồi nó ngả vào lòng Giang Ngộ Tuyết, chầm chậm nhắm mắt lại, trút đi hơi thở cuối cùng.
Vân Đóa ra đi thật bình yên, không bệnh tật cũng không có sự cố ngoài ý muốn. Trước khi đi, nó còn biết chào tạm biệt với mọi người nữa. Thật sự là một bé cún hiểu chuyện và dễ thương vô cùng.
Có điều, Tết năm đó là một cái Tết buồn nhất trong lịch sử Giang gia.
Giang Ngộ Tuyết cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể ổn định lại tâm trạng.