• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Haizzz.... " Tần Chiêu nằm bò trên bàn, thở dài thườn thượt.

Kiều Tiểu Mạnh ngồi một bên vỗ vỗ đầu anh, nói, " Thôi nào Tiểu Chiêu tử, Giang đại thần chỉ mới nghỉ học có 1 buổi thôi mà sao trông cậu lại héo úa dữ vậy nè! "

" Cút! " Tần Chiêu hất tay Kiều Tiểu Mạnh ra, úp mặt vào khủy tay, từ chối nhìn thế giới.

Dạo thời gian gần đây, kể từ ngày Giang Ngộ Tuyết chuyển trường đến học cùng anh, lại còn tham gia đội tuyển tranh biện tiếng anh với anh thì gần như là một ngày 24/24 anh đều được ở cạnh hắn. Anh đã quen với việc đi đâu, làm gì cũng có hắn ở bên cạnh rồi. Bây giờ đột nhiên tách ra, cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào, giống như là đã bị ai đó rút đi mất một phần quan trọng của linh hồn vậy.

" Ây dô ~ Đừng ủ rũ không vui như thế nữa, không phải cậu ấy đã nói là buổi chiều sẽ đến trường sao? Đi thôi, ra ngoài chơi thôi, hết giờ ra chơi, lại học thêm hai tiết cuối nữa, đến giờ nghỉ trưa là chắc cậu ấy sẽ đến rồi. "

" Cậu quá ngây thơ rồi! Cậu cũng không đủ hiểu cậu ấy. Cậu ấy nói là khi nào xử lý xong công việc, nếu như kịp thời gian thì buổi chiều sẽ đến trường. Nhưng mà tớ biết chắc là cậu ấy sẽ không đến. Công việc của cậu ấy cứ chất như núi ấy, cảm giác như làm mãi, làm mãi cũng không hết. Hồi trước, khi còn học ở trường cũ, lịch học của cậu ấy nhẹ lắm, buổi sáng 8h30 mới vào học, buổi chiều 3h là đã được tan lớp rồi, một tuần cũng chỉ cần đi học 4 ngày. Hơn nữa, cách học ở trường cũ của cậu ấy giống như là chạy KPI vậy, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao thôi là ok rồi, không nhất thiết là ngày nào cũng phải vác mặt đến trường như tụi mình. Vì thế, khi còn học ở trường cũ, thời gian của cậu ấy thư thả lắm. Nhưng mà dù như thế thì tớ cũng chẳng mấy khi thấy mặt cậu ấy ở nhà. Cậu ấy cứ học xong là lại đi làm. Làm nhiều như vậy, cũng không thấy hết việc. Bây giờ thì hay rồi, cậu ấy chuyển qua đây rồi, một ngày từ 7h sáng tới 7h tối đều bị nhốt ở trong lớp học, cả tuần mới ra khỏi trường được một lần. Công việc vốn dĩ đã nhiều, bây giờ lại còn không có thời gian để xử lý nên cứ dồn nén xuống. Haizzz.... "

" Shhh.... Cậu ấy thật sự bận rộn đến vậy luôn hả? "

" Tất nhiên rồi! "

" Nhưng mà tớ vẫn là cảm thấy không hiểu lắm. Gần đây cậu ấy gần như chẳng còn đăng video nào mới nữa cả, cũng không thấy cậu ấy đi quay quảng cáo, chụp tạp chí hay đi diễn show thời trang như trước nữa. Tớ cảm giác như cậu ấy không muốn làm việc nữa mà chỉ muốn tập trung học hành. Nhưng mà bây giờ cậu lại nói cậu ấy rất bận rộn. Như vậy có nghĩa là sao hả? "

" Hưmmmm, nói như thế nào nhỉ.... Ừm... Gần đây có lẽ cậu ấy đang trong giai đoạn chuyển mình và đi theo đuổi con đường mà cậu ấy thực sự thích. Dù sao thì ngày nhỏ đi làm người mẫu và làm võng hồng cũng chỉ do cuộc đời đưa đẩy mà thôi. Lớn lên quá xinh đẹp, không nổi tiếng cũng không hợp lý tí nào. Và sau khi nổi tiếng, cậu ấy cảm thấy việc làm người nổi tiếng kiếm được tiền, có tiền thì lại mua được đồ chơi mà cậu ấy thích, nên cứ thế mà đi làm thôi. Nhưng mà bây giờ cậu ấy đã lớn rồi, đã có thứ để cậu ấy thực sự muốn theo đuổi rồi, vì thế cậu ấy gạt tất cả sang một bên để theo đuổi đam mê cũng là chuyện dễ hiểu thôi. "

" Con đường mà cậu ấy thực sự thích, là gì thế? "

" Cậu ấy thích phim hoạt hình và mong muốn trở thành một nhà sản xuất phim hoạt hình. Cũng giống như là cậu thích dẫn chương trình và mong muốn được trở thành một phiên dịch viên vậy đó. Khi cậu theo đuổi mục tiêu của bản thân, cậu sẽ luôn không ngừng đi học ngoại ngữ, nỗ lực nhận một vài job nho nhỏ để lấy kinh nghiệm làm việc lẫn cơ hội phát triển. Giang Ngộ Tuyết cũng vậy, bây giờ cậu ấy cũng đang nỗ lực tích lũy kiến thức, kinh nghiệm và tìm kiếm cơ hội để phát triển. "

" À~ tớ hiểu rồi! Mà Tần Chiêu nè, cậu có con đường mà cậu thật sự thích, muốn theo đuổi đến cùng không? "

Tần Chiêu lắc đầu, " Không có. Tớ nhiều lúc cũng hoang mang lắm. Tớ cảm thấy như bản thân cái gì cũng biết một chút, nhưng lại chẳng thật sự giỏi cái gì. Năm đó, sau khi tốt nghiệp cấp 2, Lý Dật không nói một lời thừa thãi đã quyết định nộp đơn vào trường nghề, quyết tâm học sửa xe dù cho ba mẹ của cậu ấy phản đối dữ dội. Nhưng mà bây giờ xem ra, lựa chọn của cậu ấy là đúng. Cậu ấy học đúng thứ mà cậu ấy thích, chỉ sau nửa năm học tập là đã xin đi thực tập được rồi, bây giờ thì không ngừng thăng tiến, tiền đồ rộng mở, đến mức mà bây giờ ba mẹ của cậu ấy chẳng còn phản đối nữa, ngược lại còn cảm thấy tự hào về cậu ấy. Nhiều lúc, tớ ngưỡng mộ cậu ấy lắm, cậu ấy biết được bản thích cái gì và rất dũng cảm theo đuổi đam mê. À không, không chỉ có Lý Dật, mà còn có cậu và cả Tiểu Tuyết nữa. Các cậu đều là những người có mục tiêu và có dũng khí để đi theo đuổi mục tiêu đó. Nhiều khi tớ cũng muốn được như các cậu lắm, nhưng mà tớ lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và đặt mục tiêu của mình ở chỗ nào. "

" Ây da, cậu đừng bi quan đến thế chứ! Mỗi người đều được ông trời ban cho một siêu năng lực, chỉ là có người có thể phát hiện ra được rất sớm, cũng có người phát hiện ra được rất muộn. Cậu cứ từ từ bình tĩnh mà suy nghĩ, từ bây giờ đến lúc thi đại học vẫn còn hơn 1 năm rưỡi nữa mà. Cứ từ từ mà đến, đừng quá gấp gáp. Càng gấp gáp sẽ càng không suy nghĩ được cái gì đâu. "

" Ừm. "

Hai người nói đến đây thì chuông vào học reo lên, lại phải miệt mài học tập. Và đúng như Tần Chiêu nói, cả buổi chiều và buổi tối hôm ấy Giang Ngộ Tuyết cũng không hề đến lớp. Phải mãi cho đến khi gần đến giờ giới nghiêm thì hắn mới lết xác về ký túc xá.

Tần Chiêu thấy hắn về, liền vui vẻ chào đón, " Tiểu Tuyết, cậu về rồi! "

Giang Ngộ Tuyết thở ra một hơi, gục đầu lên bả vai của Tần Chiêu, nhỏ giọng than thở, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có anh mới có thể nghe được, " Mình mệt quá! "

Tần Chiêu thoáng kinh ngạc, trái tim bỗng dưng đập nhanh vài nhịp. Giang Ngộ Tuyết.... Vừa mới than mệt với anh sao? Anh không có nghe nhầm đấy chứ? Từ trước đến giờ, quen biết nhau 6 năm, trong ấn tượng của anh thì Giang Ngộ Tuyết luôn là một người tràn đầy năng lượng, cho dù hắn tan làm về trễ đến mức nào thì cũng sẽ luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, hắn chưa từng than mệt, cũng chưa từng lộ ra sự yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng mà hôm nay, hắn đột nhiên gục lên vai anh, nhỏ giọng nói với anh rằng hắn rất mệt. Dù chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng mà lại khơi gợi lên một cảm xúc rất mãnh liệt bên trong Tần Chiêu. Anh không hiểu cảm xúc đó là gì, nhưng cảm xúc này rất giống với cảm xúc lúc mà hắn dẫn anh đến công ty của hắn lúc trước vậy. Là cái cảm giác mà như là vừa bước qua một ranh giới nào đó, lại không thể nhìn rõ được ranh giới ấy là gì. Một cảm giác thật mơ hồ.

Đôi tay lóng ngóng của Tần Chiêu vụng về vỗ vỗ lên lưng Giang Ngộ Tuyết, nhỏ giọng an ủi hắn, " Mình hiểu. Vậy bây giờ cậu cần gì không? Đi nghỉ ngơi hay là ăn cơm? Cậu ăn tối chưa? "

Giang Ngộ Tuyết lắc đầu, " Chưa. Từ trưa tới giờ mình chưa có hạt cơm nào vào bụng hết á. Bữa sáng thì có cơm nhà nên còn tính là được ăn uống đàng hoàng một chút, bữa trưa thì thảm lắm, chỉ kịp gặm vội một mẩu bánh mì. Bữa tối thì đừng nhắc nữa, vừa nãy lúc đi dự tiệc, mình còn tưởng là sẽ được ăn chút gì đó. Không ngờ, bữa tiệc đó lại là một đại hội thi nhau chuốc rượu, người nào người nấy đều nốc rượu như nốc nước lã vậy. Đáng sợ lắm luôn. May mắn là mình chưa đủ tuổi nên mới không bị ép uống. Nhưng cuối cùng vẫn là phải ra về với bụng đói, cả buổi đều ngồi đó lo đề phòng người khác chuốc rượu, chẳng ăn được miếng nào cả. "

Tần Chiêu nghe mà thấy trong lòng nhói lên từng cơn, anh vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói, " Bây giờ ở căn tin cũng hết đồ ăn rồi. Vì thế bây giờ chỉ có thể là ăn mì ăn liền hoặc đặt đồ ăn ngoài ship tới thôi. Cậu muốn ăn mì ăn liền hay là đặt đồ ăn ngoài? "

" Ăn đồ cậu nấu. "

" Được. Cậu đi thay y phục đi, mình đi nấu chút gì đó cho cậu ăn. "

" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết gật gật đầu, nhưng vẫn chần chừ, cứ tựa lên vai Tần Chiêu đến một lúc lâu sau mới chịu đi.

...

Tối hôm đó, sau khi ký túc xá đều đã tắt đèn, Tần Chiêu cũng đã mơ màng sắp ngủ thì anh bỗng cảm thấy như có ai đó đang trèo lên giường của mình. Anh hơi hoảng sợ, nhưng sau đó lại nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết ôm chăn, ôm gối ném lên giường của anh.

" Cậu đang làm gì thế? " Tần Chiêu nhỏ giọng kêu lên.

Giang Ngộ Tuyết tỉnh bơ đáp, " Thì qua đây ngủ cùng cậu nha! "

Tần Chiêu cũng không biết phải nên nói gì nữa, chỉ đành nhích qua một chút để chừa chỗ cho Giang Ngộ Tuyết nằm. Giường ở ký túc xá có hơi nhỏ, 1 người nằm thì rất thoải mái, 2 người nằm thì lại khá chật. Bất quá như vậy cũng không làm khó được Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu. Hai người đã từng trải nghiệm qua cảm giác chật chội hơn như thế gấp chục lần, thế nên khi nằm chung vẫn cảm thấy khá thoải mái.

" Chiêu à. " Giang Ngộ Tuyết nhỏ giọng thủ thỉ.

" Hửm? "

" Mình không ngủ được, chúng ta trò chuyện một chút đi. "

" Được thôi. Cậu muốn nói cái gì? "

" Chiêu nè, cậu cảm thấy trên đời này thứ có giá trị nhất là gì? "

" Cậu. " Tần Chiêu đáp, gần như chẳng cần suy nghĩ.

Giang Ngộ Tuyết ngạc nhiên, " Hả? Cái gì? "

Tần Chiêu gật đầu, " Mình nói là cậu. Đối với mình mà nói thì cậu chính là thứ quan trọng nhất nhất nhất trong cuộc đời mình, chỉ cần có cậu bên cạnh thì mình gần như chẳng còn phải lo lắng phải thiếu thốn thứ gì cả. Cho dù là vật chất hay là cảm xúc thì cậu đều có thể cho mình. Mà thứ cậu cho mình thì đều là thứ tốt đẹp nhất. Vì thế, đối với mình, cậu là vô giá, nhưng cũng là thứ có giá trị cao nhất mà không thứ gì có thể sánh được. "

Trái tim của Giang Ngộ Tuyết đập nhanh liên tục. Ầy~ quả nhiên là đứa nhỏ mà hắn nuôi lớn đúng là có khác. Câu trả lời cũng rất đặc biệt đấy. Nhưng mà đây không phải là câu trả lời mà hắn muốn. Vì thế hắn tiếp tục hỏi, " Vậy trừ mình ra thì sao? Trừ mình ra, cậu cảm thấy cái gì mới là quan trọng nhất? "

" Hưmmmm, mình cảm thấy là sự lương thiện. Trước kia, chú Giang từng nói với mình rằng, thông minh là một loại thiên phú, còn lương thiện là một loại lựa chọn. Vì thế lương thiện khó hơn thông minh rất nhiều, người thông minh thì chưa chắc đã lương thiện, nhưng người lương thiện chắc chắn là thông minh. Lúc đó mình quá nhỏ, nghe cũng không nghe hiểu được. Nhưng mà bây giờ mình đã hiểu được phần nào rồi. Nói thật nhé, mấy ngày trước, lúc mình đi mua bánh kem, có đi ngang qua một công trường đang xây dựng và đã vô tình gặp lại được Đỗ Hợp. Cậu ấy bây giờ thảm lắm. Năm đó, bởi vì chuyện đó mà cậu ấy và Quách Nhiên bị đưa vào trại cải tạo. Sau khi từ trại cải tạo đi ra, cậu ấy liền trở thành mục tiêu để người khác bắt nạt và công kích. Cậu ấy nói, cậu ấy cuối cùng cũng hiểu cảm giác của mình năm đó khi bị bắt nạt rồi. Khi mình nghe được những lời này, mình nghĩ là đáng lẽ mình phải nên cảm thấy hả hê, nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy có chút không nỡ và có chút thương cảm. "

" Mình đã tự hỏi rằng, nếu như ngày hôm đó hai người Đỗ Hợp và Quách Nhiên bọn họ lựa chọn đối xử tốt với mình một chút, đừng có đánh mình thì có phải là các cậu ấy đã không bị bắt đi cải tạo, gia đình cũng không nháo nhào cả lên không? Rồi bây giờ có phải các cậu ấy vẫn sẽ đi học và vui chơi với bạn bè như bao bạn đồng trang lứa khác chứ không phải là phải nghỉ học, phải đi làm thuê để kiếm vài miếng cơm qua ngày, đã vậy còn bị người ta sỉ nhục, nếu như các cậu ấy lương thiện hơn một chút thì kết quả có phải là đã khác rồi không? Và đáp án của mình là chắc chắn sẽ khác. "

" Tuyết à, mình nói những chuyện này, căn bản là không muốn chỉ trích bất cứ ai hay điều gì cả, càng không phải là muốn hả hê và cười trên nỗi đau của bọn họ hiện tại. Mình biết, đằng sau mỗi lựa chọn đều là có nguyên do của nó, thậm chí là có cả một nỗi đau rất khó để vượt qua. Nhưng mà, mình cảm thấy dù là lý do gì đi chăng nữa thì nỗi đau của bản thân cũng không được phép trở thành lý do để bản thân đi tổn thương người khác. Sảng khoái khi hành hạ người khác chỉ là nhất thời, nhưng mà ngồi tù là ròng rã mười mấy năm trời và vết nhơ đó sẽ là cả đời không xóa được. Vì thế cho nên, mình cảm thấy, con người khi sống ở trên đời có thể không thông minh, có thể không giàu có, có thể không nổi tiếng, nhưng không thể không có sự lương thiện. Và mình cảm thấy, chất lượng cuộc sống của một người không dựa vào bọn họ có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tài sản mà là phải dựa vào bọn họ có bao nhiêu lương thiện và tử tế. "

Giang Ngộ Tuyết nghe xong thì mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tần Chiêu, nói, " Ừm. Cậu có thể nghĩ như vậy làm mình rất vui. Kỳ thực thì mình vẫn luôn rất sợ rằng cậu sẽ không vượt qua được những tổn thương trong quá khứ và trở thành một người trong lòng ôm đầy thù hận. Nhưng mà bây giờ xem ra, cậu không phải là người như vậy. Có vẻ như là vết thương trong quá khứ đã bắt đầu lành lặn rồi nhỉ. "

" Ừm. Nhưng mà đều nhờ có cậu, có chú Giang, có trưởng công chúa và rất nhiều rất nhiều người thân trong gia đình cậu, thời gian qua là mọi người đều đã rất nỗ lực để giúp mình chữa lành vết thương, từng chút từng chút một mà dùng yêu thương và hạnh phúc lấp đầy những vết nứt bên trong tâm hồn mình. Lúc trước mình từng nghe qua một câu: ở gần người lương thiện lâu rồi, thì tâm hồn của bản thân cũng trở nên sáng lạn, tràn ngập ánh sáng. Mình cảm thấy câu này nói rất đúng. "

" Vậy.... Cậu có từng bao giờ nghĩ đến rằng, nếu như một ngày nào đó, cậu rời khỏi Giang gia, rời xa mình thì cậu sẽ sống như thế nào không? "

" Nghĩ đến rồi. Thực ra thì thời gian gần đây mình vẫn luôn nghĩ đến vấn đề đó. Mình biết, Giang gia chỉ nuôi mình đến năm 18 tuổi thôi. Sau 18 tuổi thì mình phải tự phấn đấu rồi. Rời xa Giang gia, rời xa cậu, có lẽ mình sẽ rất buồn, nhưng mà mình nghĩ là mình sẽ có thể tiếp tục sống tốt được. Cậu biết không, thực ra trong sáu năm qua, thứ mà cậu cho mình không chỉ đơn thuần là vật chất hay là một khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc. Mà thứ cậu cho mình còn có những bài học về cuộc sống cực kỳ đắt giá mà mình nghĩ là có thể sẽ chẳng bao giờ tìm được ở bất kì nơi nào khác. Ở bên cạnh cậu, mình học được cách tha thứ và làm một người lương thiện. Có lẽ cậu không biết, nhưng mà năm 10 tuổi ấy, mình là một người cực kỳ tăm tối, trong lòng tràn ngập thù hận. Lúc đó, mình từng nghĩ rằng, đợi khi mình lớn lên, đợi đến khi mình trở nên mạnh mẽ hơn thì mình sẽ trả thù từng người một. Mình nhất định sẽ khiến cho họ nếm trải tất cả mọi đau khổ mà mình phải chịu đựng. "

" Mình đã từng nghĩ như thế. Nếu như xét ở trên một phương diện nào đó thì mình và cậu rất giống nhau, đều là những người bị bắt nạt. Và điểm khác biệt lớn nhất giữa mình và cậu là cậu lựa chọn tha thứ còn mình thì lựa chọn ôm hận. Cho đến khi mình gặp được cậu, cậu dạy mình sử dụng tâm lý học để lý giải hành vi của những kẻ bắt nạt đó, còn dạy mình phản kháng và tự vệ, và nhờ vậy mà mình mới biết được rằng, hóa ra, tha thứ cho chính bản thân cũng không khó đến như vậy. Cậu đã dạy mình rằng, tha thứ cho bản thân không đồng nghĩa với việc tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình, khi một người nào đó làm tổn thương mình thì sự tổn thương ấy thực tế chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn thôi, căn bản là không đủ để hủy hoại mình. Nhưng thứ thực sự hủy hoại mình chính là việc mình cứ không ngừng tua đi tua lại khoảnh khắc thương tổn ấy hàng trăm hàng nghìn lần ở trong tâm trí. "

" Vì thế, việc mình cần làm đó chính là ngừng suy nghĩ về nó, mình không buộc mình phải quên đi, nhưng cũng không nên mỗi ngày đều nghĩ về việc đó. Mình làm theo rồi, liền phát hiện ra được hình như những tổn thương ấy cũng không ghê gớm đến như vậy. Đúng là khi bị tổn thương thì đau thật đấy, nhưng mà chỉ cần để yên cho vết thương tự lành, đừng tiếp tục xé mở nó thì chỉ qua một thời gian sau sẽ không còn cảm thấy đau nữa rồi. Từ sau khi thấu hiểu được điều này, mình đã cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. "

" Tuyết à, mỗi một bài học mà cậu dạy mình, mình đều ghi nhớ rõ ở trong lòng. Và đó sẽ là hành trang vững chắc nhất để mình có thể vững bước trên mọi nẻo đường đời. Vì thế, cậu đừng lo lắng cho mình. Cho dù là rời khỏi Giang gia thì mình vẫn sẽ sống tốt được. Hơn nữa, cho dù mình không ở trong nhà cậu nữa thì cũng đâu có nghĩa là chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa. Chúng ta vẫn là bạn bè mà, vẫn là có thể hẹn nhau đi ăn, đi chơi đúng chứ? "

Giang Ngộ Tuyết khẽ ừm một tiếng, nhịn không được mà mỉm cười. Đứa nhỏ này, cũng xem như là đã trưởng thành rồi nhỉ. Suy nghĩ đã trở nên chính chắn hơn nhiều rồi.

" Tuyết à, mình đã nói nhiều như thế rồi, cậu cũng nói một chút đi. Đối với cậu mà nói, thứ gì mới là có giá trị nhất? "

" Mình cảm thấy, là những người thấu hiểu và chấp nhận được con người của mình. Thực ra thì càng lớn, mình càng cảm thấy mình càng lúc càng không thể hiểu được những người ở xung quanh và những người ở xung quanh cũng không thể hiểu được mình. Mình cảm giác như tất cả mọi người đều đeo lên vô số chiếc mặt nạ, bao gồm cả mình. Càng lớn, người ta càng học được cách che giấu bản thân. Che giấu, chính là khởi nguồn cho mọi hiểu lầm. Và tất cả mọi mâu thuẫn cùng đau khổ đa phần đều bắt nguồn từ việc không thể thấu hiểu và chấp nhận được con người thật sự của nhau đằng sau những lớp mặt nạ hào nhoáng. "

" Nhưng mà cuộc đời của một con người rất ngắn, số người chúng ta từng gặp trong đời là rất nhiều, mà để thấu hiểu và chấp nhận được con người thật của một người thì cần phải có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn. Vì thế, chúng ta không thể nào thấu hiểu và chấp nhận được tất cả những người mà ta từng gặp, một đời người chúng ta cũng chỉ có thể thấu hiểu được một vài người mà thôi. Mà những người thấu hiểu mình thì có nghĩa là họ đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu về mình, chấp nhận tất cả mọi mặt tốt lẫn xấu của mình, và họ nhất định là đã phải cực kỳ kiên nhẫn để có thể hiểu mình hơn qua từng ngày. Hơn nữa, mình cảm thấy, ví dụ như có một ngày nào đó, khi cả thế giới đều đang hoài nghi mình, nhưng mà nếu như ở sau lưng mình vẫn có một vài người thực sự thấu hiểu mình và lựa chọn tin tưởng mình, không, cho dù là chỉ có một người thôi thì sự thấu hiểu và tin tưởng ấy vẫn sẽ là nguồn sức mạnh và động lực cực lớn để mình có thể vượt qua tất cả mọi hoài nghi và ác ý đến từ thế giới bên ngoài. Thế nên, mình luôn cảm thấy những người đó thật sự rất đáng trân quý và có giá trị cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của mình. "

Tần Chiêu gật gù, âm thầm ghi nhớ tất cả và nỗ lực nghĩ cách để tìm hiểu về con người của Giang Ngộ Tuyết một cách sâu sắc nhất. Anh cũng không hiểu tại sao, nhưng mà ngay giây phút này, anh cực kỳ muốn trở thành một người như thế. Một người đủ khả năng thấu hiểu Giang Ngộ Tuyết và được trở thành một người quan trọng trong cuộc đời của hắn.

Giang Ngộ Tuyết lại tiếp tục hỏi, " Chiêu à, lời này tuy có hơi sớm, nhưng mà mình vẫn muốn hỏi là sau khi tốt nghiệp cấp 3 xong, cậu đã nghĩ đến là sẽ làm gì chưa? "

Tần Chiêu lắc đầu, " Mình nghĩ không ra được. Hôm nay Kiều Tiểu Mạnh cũng vừa hỏi mình câu này. Nhưng mà đáp án của mình vẫn là không biết. Mình cảm thấy mình không phải là một người vô dụng, nhưng cũng không phải là một người đủ tài giỏi. Mình cảm thấy rằng bản thân cái gì cũng biết một chút, nhưng lại chẳng thật sự giỏi cái gì. "

" Vì thế, bây giờ cậu có cảm giác rất hoang mang đúng chứ? "

" Ừm. "

" Vậy cuối tuần này hãy cùng mình đi làm một cái kiểm tra đi. "

" Kiểm tra gì? "

" Sinh trắc dấu vân tay. Cái này nói đơn giản thì giống như là một bài test để tìm ra được năng lực tiềm ẩn và định hướng đúng đắn cho tương lai á. Mình cũng không chắc là nó sẽ đúng hoàn toàn, nhưng mà chí ít thì cũng sẽ là một nguồn tham khảo uy tín để cậu có thể vin vào đó để khám phá năng lực của bản thân và định hướng phát triển cho tương lai. "

Tần Chiêu nghe xong thì khẽ bật cười.

" Cậu cười cái gì? " Giang Ngộ Tuyết nhăn mặt. Lời hắn nói rất nghiêm túc đó. Có buồn cười đến như vậy không?

Tần Chiêu mỉm cười, nói, " Không có gì. Mình chỉ là cảm thấy cậu giống như là thần may mắn vậy. Tất cả mọi khó khăn và bế tắc của mình, hình như chỉ cần đưa đến trước mặt cậu là sẽ đều có phương án giải quyết. "

" Vậy thì cậu phải trân trọng mình nhiều hơn một chút nữa đấy. Bởi vì cậu sẽ rất khó để tìm thấy một bạn người vừa đẹp vừa tài giỏi như mình. " Giang Ngộ Tuyết mèo khen mèo dài đuôi, nói.

" Ừm. "

Bỗng, đầu giường ở bên cạnh truyền đến tiếng chửi của Cố Hữu Đạt, " Đủ rồi đấy nhé! Nửa đêm không ngủ thì cũng câm mồm cho người khác ngủ. Đừng có giống như lũ chó thấp kém mà suốt ngày sủa nhặng cả lên. Không có ai dạy tụi bây là buổi tối không được làm phiền người khác nghỉ ngơi à? Đúng là một lũ không có tố chất! "

" Ờ! Xin lỗi! Được chưa! " Tần Chiêu khó chịu lên tiếng. Anh biết, anh và Giang Ngộ Tuyết nửa đêm trò chuyện như thế đúng là có làm phiền đến cậu ta. Nhưng mà anh và hắn cũng đâu có nói to hay là cười hô hố đâu, vì thế có cần phải nói nặng lời đến vậy không cơ chứ? Hơn nữa, thời gian qua cậu ta làm phiền anh còn ít sao? Mỗi lần cậu ta đi học về trễ là cứ đóng cửa mở cửa rầm rầm, mở nước ào ào, mỗi lần như thế anh cũng có nói gì đâu cơ chứ.

Giang Ngộ Tuyết cũng nhận thấy được sự khó chịu của Tần Chiêu. Nếu như là bình thường thì hắn sẽ lập tức lên tiếng an ủi, nhưng hôm nay hắn lại không làm vậy. Hắn im lặng, lùi lại một bước và quan sát phản ứng của anh.

Tần Chiêu thì lại không biết âm mưu của Giang Ngộ Tuyết, anh theo bản năng mà bộc lộ sự tức giận, nhỏ giọng nói, " Hừ, người gì đâu mà khó ưa thấy sợ luôn á. Tuyết à, mình nói cho cậu nghe nhé, Cố Hữu Đạt này đáng ghét lắm luôn á. Bình thường cậu ta đi học về muộn, mở cửa đóng cửa rầm rầm, còn xả nước bồn cầu, xả nước rửa mặt ào ào, ồn muốn chết, nhưng mà mình cũng có nói gì đâu. Hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện một chút, cũng không gây ra động tĩnh gì lớn mà cậu ta lại chửi lên đầu mình như vậy! Mình là mình nhịn đấy, chứ gặp Kiều Tiểu Mạnh là chắc chắn sẽ bị ăn đấm rồi. "

" Ồ? Vậy tại sao cậu lại không đấm cậu ta? Sức lực của cậu cũng đâu thua gì Kiều Tiểu Mạnh, cỡ như Cố Hữu Đạt thì căn bản là không đánh lại cậu. "

" Lúc đầu lúc cậu dạy mình học võ không phải cũng đã nói qua rồi sao? Nắm đấm là dùng để tự vệ chứ không phải là dùng để giải quyết bất bình. Đừng vì một xíu chuyện không như ý mà giơ nắm đấm lên đấm người khác. Đây đều là cậu dạy mình đấy, cậu quên hết rồi hả? "

" À~ không ngờ nhỉ! Không ngờ là cậu lại nghe lời của mình đến như vậy luôn đấy. "

" Bởi vì nghe cậu là chưa bao giờ sai nha. "

" Lỡ như mình lừa cậu thì sao? "

" Mình cũng sẽ tin đấy. Bởi vì cậu là người bạn quan trọng nhất của mình, vì thế mình sẽ luôn tin tưởng cậu vô điều kiện. Nhưng mà.... Cũng đừng lừa mình quá nhiều lần. Bởi vì nếu như cậu làm đau mình thì mình sẽ rút lại tất cả mọi sự tin tưởng và sẽ không làm bạn với cậu nữa đấy nhé. Đây cũng là cậu dạy mình đấy. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, đưa tay xoa xoa đầu Tần Chiêu, " Được. Để xứng đáng với sự tín nhiệm này, mình hứa là sẽ luôn thành thật với cậu hết mức có thể. "

" Hì hì, đây là cậu nói đấy nhé! Không được nuốt lời. "

" Ừm. Sẽ không đâu. Được rồi, ngủ thôi, cẩn thận lại bị chửi thêm lần nữa đó. "

" Ừm. " Tần Chiêu nhắm mắt, rồi theo thói quen mà rúc vào lồng ngực của Giang Ngộ Tuyết, ôm hắn và ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK