Giang Duật Hành kéo hai cái ghế lười đặt xuống ở gần lò sưởi, tự ông ngồi xuống rồi vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh và nói, " Nào, Tần Chiêu, ngồi xuống đây. Chỗ này gần lò sưởi, rất ấm áp đấy. "
" Chú Giang.... con.... "
" Ngồi xuống đã rồi nói. "
Tần Chiêu không biết làm gì hơn, cun cút nghe lời mà vội vàng đi đến và ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên anh ngồi gần Giang Duật Hành đến thế, cảm giác.... thật là khó tả.
Giang Duật Hành lấy cái cây cời lửa, khều khều đống lửa ở trong lò sưởi rồi lôi ra mấy củ khoai lang nướng, ông cầm một củ lên, bẻ đôi ra rồi đưa một nửa cho Tần Chiêu, " Nào, cái này cho con. "
Tần Chiêu nhận lấy, động tác cứng đơ như một rô - bốt. Cũng không dám ăn. Anh ấp úng nói, " Chú Giang.... con.... xin lỗi. "
" Tại sao? "
" Tiểu Tuyết anh ấy yêu đương với con, về sau chắc chắn sẽ phải chịu đựng rất nhiều lời gièm pha, cái khác không nói, nhưng mà chỉ riêng việc con là con trai của một người phụ nữ bỏ chồng theo trai thôi là đã đủ để dư luận mắng anh ấy đến ngập đầu rồi. Xin lỗi vì đã kéo con trai của ngài vào trong một mớ rắc rối lớn như vậy. "
Giang Duật Hành phì cười, " Ta thì không nghĩ vậy. Ta ấy à, chưa từng hi vọng con đường mà nó đi sẽ bằng phẳng và thuận lợi. Con đường càng nhiều rắc rối, càng nhiều trắc trở thì càng dễ dàng để trưởng thành và kết quả thu hoạch được sẽ càng ngọt ngào. Tiểu Chiêu à, để cho khỏi phải bị căng thẳng thì ta cũng nói thẳng luôn vậy, ta không phản đối mối quan hệ của hai đứa, ta cũng đã biết chuyện từ sớm rồi, nếu như ta mà muốn phản đối thì cũng sẽ không để đến bây giờ mới nói. "
" A?.... Ngài.... đã biết chuyện từ sớm rồi sao? Từ khi nào vậy? " Tần Chiêu ngạc nhiên.
" Là từ khi Samoyed hỏi ta và mẹ của nó rằng, tình yêu là gì? Mà không chỉ có ta và A Nguyệt, nó còn đi hỏi rất nhiều người, lúc đó ta đã cảm nhận được rằng nó đã biết yêu rồi, chỉ là bản thân nó còn chưa xác nhận được rõ ràng cảm xúc của bản thân nên mới đi tìm đáp án từ nhiều người đến như vậy. Ta cảm nhận được sự nghiêm túc của nó, vì vậy liền cảm thấy rất tò mò rằng người mà khiến cho đứa nhỏ cuồng công việc này của ta muốn yêu đương rốt cuộc là ai. Ta thừa nhận, ta đã từng âm thầm điều tra qua một lượt. Và khi biết được người đó là con thì ta cũng đã yên tâm phần nào. Ta nhìn người không bao giờ nhìn thân phận, chỉ nhìn nhân phẩm. Tiểu Chiêu con ấy mà, là đứa nhỏ mà Samoyed bồi dưỡng rất nhiều năm, ta cũng xem như là nhìn thấy con trưởng thành từng ngày, bản chất của con, nhân phẩm của con như thế nào thì ta cũng hiểu rõ được một hai. Và ta cảm thấy yên tâm khi giao con của ta cho một người có nhân phẩm như con. "
" Thật.... Thật thế sao? "
" Ừm. Thật đấy. "
Tần Chiêu bất giác mỉm cười, " Cảm ơn chú Giang đã tin tưởng con. Chú Giang, con biết, với khoảng cách quá lớn về xuất thân như vậy thì sẽ có rất nhiều người cho rằng con ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết là để đào mỏ. Nhưng mà xin chú Giang tin tưởng con, con chưa từng có ý định đào mỏ. Bản thân con cũng biết kiếm tiền, có mục tiêu sự nghiệp, con không cần phải đào mỏ bất kỳ ai để kiếm sống, con cũng không muốn làm như vậy, con không muốn khi người khác nhìn vào con và nói rằng con là một con ký sinh trùng. Con ở bên cạnh Giang Ngộ Tuyết, là bởi vì con yêu chính con người của anh ấy, yêu cách mà anh ấy luôn khẳng định con, khen ngợi con, cổ vũ con và thấu hiểu con. Và ngược lại, con cũng luôn cho anh ấy sự khẳng định, khen ngợi, cổ vũ và thấu hiểu. Trong mắt bọn con, đây là một mối quan hệ hoàn toàn bình đẳng, chỉ nói đến cảm xúc, không luận thân phận và địa vị. Hơn nữa, tình yêu là đồng hành chứ không phải là giao dịch, vậy nên sẽ không có chuyện mà con dùng tình để đổi tiền đâu. "
Giang Duật Hành gật gù, " Ừm. Ta hiểu ý tứ của con. Con là một đứa trẻ tốt, mối nhân duyên giữa con và Samoyed cũng rất sâu đậm. Năm đó, khi nó một hai nằng nặc đòi đón con về Thượng Hải là ta đã biết là sẽ có một ngày hai đứa sẽ phát triển đến một bước này. Samoyed ấy à, nó là một đứa trẻ mà sở hữu bản năng lãnh thổ rất cao, những phạm vi mà nó đã mặc định là lãnh thổ của nó là nó sẽ không cho phép bất kỳ ai tiến vào, kể cả đó có là cha mẹ của nó. Và nó sẽ sẵn sàng cắn trả nếu như người khác cố tình xâm phạm. Và nó cũng không dễ dàng cho phép người khác bước vào lãnh thổ của nó. "
" Nó từ nhỏ đã biết kiếm tiền, vậy nên nó thường xuyên giúp đỡ cho những bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Nói thật, con không phải là trường hợp bi thảm nhất mà nó từng giúp ở thời điểm đó, nhưng mà con là người duy nhất mà nó muốn đưa về nhà. Ta không hiểu tại sao, nhưng sự thật hiển nhiên là nó đã dễ dàng chấp nhận con, thậm chí là cho phép con bước vào lãnh thổ của nó. Con phải biết là hồi nó còn nhỏ, bạn bè của nó mà muốn sang nhà chơi cùng với nó thôi là cũng phải thông báo trước mấy ngày, chứ không báo mà cứ tới là kiểu gì nó cũng nổi giận và đuổi đi hết. Vậy nên, ta luôn cảm thấy rằng, ở trong mắt nó, con thật sự là một cá thể đặc biệt. Lúc nhỏ là vậy và bây giờ cũng vậy. Lúc nó còn nhỏ, ta không thể cản nó đem con về nhà thì bây giờ ta lại càng không thể cản hai đứa ở bên nhau. Ta ấy à, già rồi, không muốn vì những chuyện như thế này mà náo ra mâu thuẫn với con cái. "
" Hơn nữa, Samoyed là con của ta, ta yêu thương nó đã hơn 20 năm, từ lúc nó vẫn còn là một bào thai cho đến tận bây giờ. Lúc nhỏ, tính cách của nó rất ngang bướng, cứ dăm bữa nửa tháng là lại chọc điên ta, cũng nhiều lần ta không nhịn được mà đánh nó, mắng nó. Rồi lớn hơn một chút, khi nó bắt đầu gầy dựng sự nghiệp thì lại lộ ra thêm cái tính bốc đồng, tính ra thì vì cái tính bốc đồng này của nó mà nó cũng đã phá của ta rất nhiều tiền. Trong cả ba đứa con, nuôi nó là tốn kém và mệt não nhất đó. Nhưng mà ta chưa từng vì nó ngang bướng và phá của mà ngừng yêu thương nó. Vậy nên, bây giờ cũng vậy, ta sẽ không vì người nó yêu là một cậu con trai mà trở mặt với nó. "
" Nói vui một chút thì ta đã đầu tư cho nó nhiều như vậy rồi, còn chưa kiếm được đồng lời nào thì làm sao mà trở mặt được chứ. Như vậy thì lỗ vốn chết. Ta a, phải dỗ cho nó vui vẻ, thì về sau nó mới về dưỡng lão cho ta chứ. "
Nghe vậy, Tần Chiêu bỗng phì cười, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn, không còn căng thẳng nữa.
" Chú Giang, con hiểu cảm nhận của ngài. Samoyed anh ấy nếu như chỉ nhìn mặt ngoài thì ai cũng thấy anh ấy rất hoàn hảo, lớn lên thì xinh đẹp, biết kiếm tiền, tính tình lại điềm đạm, lại còn biết nấu ăn, ây dô, đó quả là hình mẫu lý tưởng trong mắt biết bao cô gái đấy. Nhưng mà khi thật sự ở cạnh anh ấy, thật sự thấu hiểu được anh ấy thì nhiều lúc cũng muốn phát điên lên vì anh ấy thật sự là có quá nhiều tật xấu. Ví dụ như thích vứt áo quần, đồ đạc linh tinh nè, nhà cửa mà chỉ cần 3 ngày không dọn dẹp là kiểu gì cũng bị anh ấy bày bừa cho thành cái ổ chó. Còn nữa, đôi lúc anh ấy mà hứng lên là sẽ cầm bút màu vẽ đầy lên sàn, lên tường luôn. Hồi trước ở nhà riêng thì không sao, nhưng mà bây giờ là đang ở nhà thuê mà, vậy nên cứ thấy anh ấy vẽ là con sợ hãi. Chính là sợ lỡ như chủ nhà nhìn thấy là không khéo bị đuổi đi ấy. Mà nói thì anh ấy không nghe đâu, bướng bỉnh thật sự luôn. "
Giang Duật Hành gật gù, " Đúng. Chính là cái nết hay vẽ bậy này mà lúc nhỏ ta đã đánh nó không biết bao nhiêu lần, nhưng mà cuối cùng vẫn là không sửa được cái nết này của nó. Rõ ràng là giấy vẽ, canvas, thậm chí là bảng vẽ điện tử đồ các kiểu ta mua cho nó có thiếu cái nào đâu, vậy mà nó cứ thích là vẽ tùm lum khắp nhà thôi. Có lúc thật sự rất bực mình. "
Tần Chiêu phì cười, " Nhưng mà một Giang Ngộ Tuyết như thế mới là thú vị và có sức sống nhỉ. "
" Ừm. Xác thật là vậy. Samoyed nó bướng thì bướng thật đấy, quậy thì cũng quậy thật đấy, nhưng nếu ngoan ngoãn quá thì đã không còn là nó nữa rồi. Con người ấy mà, chẳng có ai là hoàn hảo cả. Vậy nên, chỉ cần là vấn đề không vi phạm đến nguyên tắc tắc sống và nhân phẩm, đạo đức chuẩn mực thì cái gì có thể bao dung thì con cứ bao dung cho nó một chút, còn cái gì có thể mặc kệ thì cứ mặc kệ luôn đi cho nó nhẹ đầu. "
" Ừm. Con biết chứ. Thật ra thì người mà có thể khiến cho anh ấy thoải mái bại lộ tật xấu thì đó nhất định phải là một người khiến cho anh ấy cảm thấy thật sự an toàn và bình yên khi ở bên cạnh. Từ khi hiểu ra được điều này, con gần như không còn bực mình trước tật xấu của anh ấy nữa. Bởi vì có lúc, được phép nhìn thấy tật xấu nào đó của một ai đó thì cũng là một đặc quyền mà không phải là ai cũng có được. "
" Shhhh, hình như.... con nói cũng rất đúng nhỉ. "
Tần Chiêu khẽ phì cười, anh xích lại gần Giang Duật Hành hơn một chút, tựa đầu lên vai ông và ôm lấy cánh tay của ông và nói, " Chú Giang, cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài đã chấp nhận con. "
Giang Duật Hành khẽ cười, đưa tay xoa xoa đầu Tần Chiêu, " Tiểu Chiêu à, con còn nhớ không, ta đã từng nói với con rằng, hãy xem Giang gia như là gia đình của con. Chúng ta tuy không cùng huyết thống, nhưng mà chúng ta đã thật sự rất yêu thương con, luôn xem con như là một thành viên của gia đình. Vậy nên, đã gọi là gia đình thì sao lại nỡ làm đau nhau chứ. Điều đó chẳng vui tí nào. "
Ánh mắt Tần Chiêu bỗng sáng lên, và không hiểu sao anh lại cảm thấy sống mũi hơi cay cay, " Chú Giang. "
" Hửm? "
" Con từ nhỏ đã không có cha, mẹ thì.... cũng xem như là không có. Chú Giang, nếu như ngài đã nói như vậy rồi thì về sau có thể cho phép con gọi ngài là lão cha không? Con không cần phải có sự công nhận của pháp luật, không cần ngài phải nhận con làm con nuôi, càng không cần tài sản kế thừa gì hết. Con chỉ cần mối quan hệ giữa chúng ta có thể giữ gìn được như thế này mãi mãi thôi. Chỉ cần trong lòng của ngài thừa nhận con thôi là đủ rồi. "
Giang Duật Hành khẽ mỉm cười, nói, " Được. "
Ánh mắt của Tần Chiêu lần nữa sáng lên, anh ngẩng đầu nhìn Giang Duật Hành, cẩn thận gọi một tiếng, " Lão cha? "
" Ừm. "
" Lão cha~ "
" Ừm. "
" Lão ~ cha ~? "
" Ừm. "
Tần Chiêu bật cười khúc khích, dụi dụi đầu vào cánh tay của Giang Duật Hành, " Vui thật đấy. Con đã có cha rồi nha~ "
Giang Duật Hành cũng bật cười, lại xoa đầu Tần Chiêu.
Sau đó, hai người đã trò chuyện với nhau rất lâu. Tần Chiêu phát hiện ra rằng, hình như là gần như chủ đề gì Giang Duật Hành cũng có thể tán gẫu được, kể cả những chủ đề mà chỉ có giới trẻ quan tâm còn người ở độ tuổi như Giang Duật Hành thì gần như không quan tâm thì ông vẫn biết tới và bắt chuyện được.
Mãi cho đến lúc lửa ở trong lò sưởi đã tàn và Tần Chiêu đã có chút buồn ngủ rồi thì cuộc trò chuyện mới kết thúc. Và lúc này Tần Chiêu mới nhớ ra là Giang Ngộ Tuyết vẫn đang còn chờ ở bên dưới.
Tần Chiêu vội vàng chạy xuống phòng khách tìm Giang Ngộ Tuyết. Xuống tới nơi thì thấy hắn đang nằm co ro trên sô pha, trên người vẫn mặc nguyên bộ vest lúc chiều, nhìn qua thì có vẻ như là do chờ lâu quá nên đã ngủ quên. Dáng vẻ trông đến là đáng thương.
" Samoyed~ " Tần Chiêu chọt chọt má Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết vẫn đang ngái ngủ nên hất tay Tần Chiêu ra.
Tần Chiêu lại chọt thêm mấy lần nữa, nhưng mà vẫn không đánh thức được hắn, đến gần một chút thì Tần Chiêu bỗng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Con cún ngốc này không phải là đã mượn rượu giải sầu, uống say rồi đấy chứ? Tần Chiêu thở dài, được rồi, là ý trời rồi. Tần Chiêu xắn tay áo rồi bế Giang Ngộ Tuyết lên, ôm hắn về phòng.
Con cún ngốc này thật sự là nặng muốn chết, Tần Chiêu bế hắn chỉ một quãng đường ngắn từ phòng khách về đến phòng ngủ thôi mà cả người đều vã mồ hôi. Về đến phòng, Tần Chiêu đặt Giang Ngộ Tuyết lên giường, đi lấy một bộ đồ ngủ đến và bắt đầu giúp hắn thay áo quần.
Mặc dù là đã làm chuyện ấy với nhau, nhưng mà chỉ mới có một lần thôi, vậy nên khi đưa tay cởi cúc áo của Giang Ngộ Tuyết thì tay Tần Chiêu vẫn bất giác mà run lên.
Suốt quá trình thay quần áo, Giang Ngộ Tuyết vẫn không tỉnh dậy. Tần Chiêu cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Kiểu này mà mai mốt bị người ta chuốc rượu một cái là không phải sẽ đi tong đời trai luôn à? Tần Chiêu bực mình, đưa tay nhéo má Giang Ngộ Tuyết một cái rõ đau rồi quay lưng đi thay đồ ngủ.
Tần Chiêu vừa quay lưng đi thì Giang Ngộ Tuyết liền mở mắt ra, ánh mắt sáng trong và hoàn toàn tỉnh táo. Hắn khẽ cười, xoa xoa cái má bị nhéo đau rồi rúc mình vào chăn, nhắm mắt đi ngủ.
...
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Sáng hôm sau, khi Giang Ngộ Tuyết vừa tỉnh ngủ thì nhìn thấy Tần Chiêu đã dậy trước rồi và anh đang ngồi đọc sách ở kế bên cạnh hắn, lưng tựa lên đầu giường, một tay cầm sách, một tay còn lại thì vẫn ôm lấy bả vai của hắn. Cả căn phòng vẫn còn đang tối om, chỉ có duy nhất một vùng sáng nhỏ tỏa ra từ chiếc đèn đọc sách của Tần Chiêu. Ánh đèn màu vàng cam, ấm áp tựa như ánh lửa.
Dưới ánh sáng mập mờ, gương mặt của Tần Chiêu hiện lên thật góc cạnh và sắc nét, mũi cao, môi mỏng, sườn mặt lộ rõ xương quai hàm, và đặc biệt nhất chính là đôi mắt, một đôi mắt sáng và trong veo như ngọc, hai hàng lông mi dài và cong vút, trông đẹp đẽ đến lạ. Giang Ngộ Tuyết nhìn anh, có hơi giật mình cũng rất tự hào. Đây chính là đứa nhỏ mà hắn đã nuôi lớn đấy, từ một đứa nhỏ gầy gò, đen nhẻm, hắn đã nuôi anh đến trắng trẻo mập mạp, càng lớn lại càng ra dáng soái ca.
Ừm, đứa nhỏ của hắn, rất đẹp, hắn rất yêu. A, không chỉ là đẹp mà lại còn thơm thơm nữa. Trên người Tần Chiêu luôn có một mùi thơm đặc trưng, đó là mùi của Lệ Chi Hương, mùi của mùa hè. Lệ Chi Hương là một loại huân hương được làm từ vỏ của quả Lệ Chi( quả vải đó). Giang Ngộ Tuyết tùng nhìn thấy Tần Chiêu làm qua một lần rồi, chính là quả Lệ Chi sau khi ăn xong thì giữ lại vỏ, đem vỏ đi rửa sạch rồi ngâm trong Hoàng Tửu 2 ngày, sau đó thì bỏ lên bếp, sên cho cạn nước rồi đem đi sấy khô và nghiền thành bột là đã sử dụng được rồi. Bất quá thì Tần Chiêu thường sẽ bỏ thêm vào trong đó vài mảnh vỏ quế và vài loại thảo dược có tính ấm vào, vậy nên mùi hương của loại huân hương này chỉ cần ngửi thôi là đã cảm thấy ấm áp. Mùi Lệ Chi Hương thoang thoảng, cảm giác như là mang theo cả nắng hè, càng ngửi càng thấy dễ chịu, nhất là vào giữa mùa đông buốt giá này.
Giang Ngộ Tuyết nhịn không được mà dụi đầu vào bụng Tần Chiêu, tham lam hít ngửi mùi hương trên cơ thể anh.
Tần Chiêu bị dụi nhột thì bật cười, anh đưa tay xoa xoa tóc của Giang Ngộ Tuyết, lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái và khẽ nói, " Chào buổi sáng, người tình yêu dấu của em. "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Em sến súa quá~ "
" Không thích hỏ? "
" Không phải. Thích lắm ó~ " Giang Ngộ Tuyết híp mắt cười hì hì rồi đưa tay giữ gáy Tần Chiêu lại và hôn lên môi anh. Một nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao triền, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nước và tiếng rên khẽ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Cơ thể Tần Chiêu dần dần trượt xuống, và không qua mấy chốc là đã bị Giang Ngộ Tuyết hoàn toàn đè xuống giường. Nụ hôn của Giang Ngộ Tuyết càng lúc càng kịch liệt, tay chân cũng không yên, bàn tay hắn luồn vào trong áo của Tần Chiêu, liên tục vuốt ve và xoa nắn những điểm nhạy cảm trên cơ thể anh.
Bầu không khí dần bị đốt nóng lên thì bỗng Tần Chiêu như nhớ ra chuyện gì đó liền đẩy Giang Ngộ Tuyết ra, " Đợi đã, Tiểu Tuyết, lão cha vẫn đang còn ở nhà đấy! Chúng ta làm như thế này thì không được ổn lắm đâu.... "
" Shhh, em lo lắng cái này để làm gì? Phòng của ông ấy ở trên lầu 3, hướng Tây, còn chúng ta đây là tầng 1, hướng Nam, còn nữa, phòng này cách âm rất tốt đó, cho dù em có đem một dàn karaoke vào rồi vặn max volume thì bên ngoài cũng không nghe thấy đâu. Vậy nên em càng không phải lo lắng lão cha sẽ nghe thấy. "
Tần Chiêu lắc đầu nguây nguẩy, " Em vẫn là cảm thấy hơi sợ. Được rồi mà, khi nào về nhà chúng ta rồi em sẽ bù cho anh. Được không? "
" Haiz~ Được thôi~ " Giang Ngộ Tuyết nằm vật ra giường, " Nè, hôm qua em và lão cha trò chuyện thế nào rồi? Ông ấy có làm khó em không? "
Tần Chiêu lắc đầu, mỉm cười nói, " Không có. Ông ấy đã sớm biết chuyện của chúng ta rồi chỉ là ông ấy không nói ra mà chờ chúng ta tự công khai đó. Nhưng mà không ngờ là chúng ta còn chưa công khai thì đã bị lộ tẩy rồi. "
" Hầy~ quả đúng thật là lão hồ ly, chuyện gì cũng không qua mắt được ông ấy. "
" Anh đừng nói như vậy, thật ra thì chúng ta đã che giấu rất tốt, người bình thường thì khẳng định là không nhìn ra đâu. Nhưng mà ông ấy là cha của anh đấy, là người đã sinh ra anh và yêu thương anh hơn 20 năm đấy, vậy nên chỉ cần anh có một chút thay đổi thôi là ông ấy đã có thể cảm nhận được rồi. "
" Hmmmm, em nói như vậy, hình như cũng đúng nhỉ. "
" Không phải là hình như, là chính xác 100% đấy!! "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Được rồi, em nói gì cũng đều đúng cả. "
" Grừ~ Anh chả có tí nghiêm túc nào! "
" Hahaha~ Thôi mà~ Nè, hôm nay muốn đi xem nhà không? Bên công ty bất động sản đã chọn được vài căn nhà cho chúng ta rồi đó, bây giờ chỉ cần đi xem xem ưng ý căn nào rồi chốt đơn thôi. "
" Được thôi. Dù sao thì em đã được nghỉ đông rồi, không cần đi học, công việc thì chưa đi làm được, vậy nên em rảnh rỗi lắm, muốn đi lúc nào cũng được. Ngược lại thì vấn đề nằm ở cái tên suốt ngày dính lấy công việc là anh đây nè!! " Tần Chiêu chọt chọt lên lồng ngực của Giang Ngộ Tuyết, giọng điệu nũng nịu oán trách.
" Em trách anh cũng vô dụng. Anh mà không đi làm thì lấy tiền đâu để nuôi em và nuôi bầy con lắm lông ú nu kia. " - Giang Ngộ Tuyết copy - paste toàn bộ không sót một chữ lời mà Tần Chiêu từng nói với hắn.
Tần Chiêu phì cười, " Được rồi, xem như em thua. Vậy thì anh khi nào mới sắp xếp công việc được để đi xem nhà với em hả? "
" Nếu như em muốn thì hôm nay cứ tự mình đi xem trước đi là được. Còn anh thì phải đợi đến cuối tuần mới đi được. Nhưng mà anh cho rằng em nên đi xem trước một lượt đi đã, trước tiên là cứ phải check xem chất lượng phòng ốc như thế nào, có hợp phong thủy hay không cái đã, sau đó rồi hẳn bàn đến việc có thích hay không. "
" Ừm. Được, vậy lát nữa em sẽ đi xem. Đúng rồi, em không biết kiểm tra chất lượng nhà ở hay là xem phong thủy gì đó đâu, vậy nên hai người mà lần trước đi cùng chúng ta đó, Cao lão sư và Quách tiên sinh ấy, anh có thể gọi bọn họ đi cùng em không? "
" Đó là tất nhiên rồi nha. Anh biết thừa là em không biết xem mấy cái đó, anh cũng có biết đâu, vậy nên chúng ta đâu có rời xa hai người kia được. Lát nữa anh sẽ đưa cho em số điện thoại của bọn họ, khi nào đi thì gọi bọn họ đến. "
" Ừm. "
" Ây dô~ được rồi, mau rời giường thôi. Anh còn có một cuộc họp quan trọng lúc 9h sáng đấy. "
" Ừm~ "