Sau khi đến trường, Tần Chiêu liền nhìn thấy thầy giáo chủ nhiệm đứng sẵn ở trước cổng chờ đợi. Đó là một giáo viên còn rất trẻ, ước chừng chưa đầy 30, gương mặt thanh tú ưa nhìn.
Nhìn thấy Tần Chiêu đến, Chu Huy Mân liền nở nụ cười, tiến đến chào đón, " Bạn học Tiểu Tần, chào em! "
Tần Chiêu lễ phép cúi đầu chào lại, " Chào lão sư ạ. "
" Ừm. Bạn học Tiểu Tần, thầy là thầy giáo chủ nhiệm lớp 4B3, cũng là giáo viên chủ nhiệm của em, thầy tên là Chu Huy Mân, em gọi thầy là Chu lão sư là được. Nếu như sau này em có vấn đề gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với thầy nhé! "
" Vâng. " Tần Chiêu gật đầu.
" Được rồi, chúng ta về lớp nhé! "
" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu, im lặng đi theo sau Chu Huy Mân.
Bởi vì còn chưa đến giờ vào học nên đám học sinh vẫn còn đang bay nhảy khắp nơi, tiếng nói cười ồn ào khắp các dãy hành lang.
Một nhóc mập chạy vèo vèo trên hành lang lớp học, vọt thẳng vào trong lớp 4B3, lớn tiếng hô lên, " Ê ê ê! Tin tức lớn! Tin tức lớn!! "
Nhóc mập này tên là Kiều Tiểu Mạnh, ở trong trường còn có biệt danh là " giang hồ bách hiểu sinh ". Sở dĩ có được biệt danh đó, là vì nhóc mập này là một kẻ gần như không có tin bát quái nào là nhóc không biết cả, tin tức linh thông còn hơn cả Paparazzi. Vì thế, khi nghe Kiều Tiểu Mạnh hô như vậy, đám học sinh thích ăn dưa hóng hớt liền nhao nhao hỏi.
" Tin tức gì thế? "
" Xảy ra chuyện lớn rồi sao? Chu lão sư của chúng ta có bạn gái rồi hả? "
Kiều Tiểu Mạnh, " Đều không phải! Ê, tớ hỏi các cậu, vừa nãy có ai nhìn thấy ở trước cổng trường của chúng ta xuất hiện một chiếc G63 không? "
" G63 là cái quỷ gì vậy? " Một nữ sinh nhăn mặt nói.
Một nam sinh khác liền chen vào, " G63 mà cũng không biết hả? Nào nào nào, để anh đây cập nhật kiến thức cho các cậu một chút nhé. G63 là một trong những mẫu siêu xe cực hot của hãng Mercedes-Benz đó. Mẫu xe này ra mắt với giá khởi điểm là khoảng 100 vạn và đó chỉ là giá khi mua ở Mỹ. Nếu như để cho một chiếc G63 có thể lăn bánh ở Trung Quốc thì ít nhất cũng phải bỏ ra 200 đến 300 vạn đó. "
" Ôi đệt~ 300 vạn. Ôi mẹ ơi, tao có nằm mơ cũng không mơ nổi số tiền đó. " ( 300 vạn RMB = khoảng 10 tỷ VNĐ)
" Ê, nhưng mà đây là Thượng Hải đó. Người có tiền còn thiếu sao? Hôm trước tao còn mới nhìn thấy Rolls-Royce chạy trên đường kia kìa! "
Kiều Tiểu Mạnh lắc lắc ngón tay, " Nô nô nô, đó không phải là trọng điểm. "
" Vậy thì trọng điểm là gì? Mau nói! "
Kiều Tiểu Mạnh bắt đầu liên thiên với chất giọng đầy kịch tính, " Chậc, vừa nãy tui đã nhìn thấy hết rồi, từ trên chiếc G63 sang trọng đó, một nam sinh nhỏ mặc đồng phục của trường chúng ta bước xuống. Sau đó, tui lại nhìn thấy Chu lão sư của chúng ta nói chuyện với cậu ấy! Sau đó nữa, tui liền nhìn thấy cậu ấy đi theo Chu lão sư, nên tui đoán không chừng là cậu bạn giàu có kia chuyển vào lớp của bọn mình đấy! "
" Đệt! Chậc chậc, xem ra là sắp có người soán ngôi của Lý Ngữ Linh rồi~ " - Một nữ sinh nói.
Lý Ngữ Linh là một cô nàng xinh đẹp và khá đỏng đảnh. Nhà của nhỏ rất giàu có, bố của nhỏ là cổ đông lớn nhất của trường, mẹ của nhỏ là nhân viên cấp cao của một tập đoàn lớn, gia đình rất giàu có, đến hiệu trưởng cũng phải nể bọn họ vài phần. Nhỏ ngày nào cũng được bố mẹ đưa đón bằng xe ô tô,.... À không, là siêu xe, đã vậy còn mỗi năm đều sẽ đổi ít nhất là một chiếc mới toanh. Bởi vì học sinh ở đây đều là con nhà khá giả, một chiếc ô tô bình thường với giá cả phải chăng thì vẫn là đều có thể mua được, nhưng mà nói đến siêu xe, lại còn thay đổi xoành xoạch như thế thì không ai là có đủ khả năng. Ngoài ra, nhỏ còn có cả vệ sĩ riêng, tiền tiêu vặt lúc nào cũng rủng rỉnh, áo quần và giày dép hàng hiệu gần như tuần nào cũng thấy mua đồ mới. Những items thời trang nổi tiếng như LV, Chanel, Gucci,... Đều có trong bộ sưu tập của nhỏ. Lúc nào nhỏ cũng phải khiến cho đám con gái trong trường vừa lóa mắt hâm mộ vừa đố kị với độ giàu có và chịu chi của nhỏ.
" Vậy thì vẫn chưa chắc! " Một nữ sinh khác nói, " Linh tỷ của chúng ta mới là nhất. Một tên ất ơ mới chuyển đến thôi thì có tư cách gì mà soán ngôi người giàu nhất trường của Linh tỷ chứ! "
" Xì! Cứ chờ đấy mà xem! "
" Hứ! Chờ thì chờ, ai sợ ai chứ! "
Bỗng, tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên. Đám học sinh nhốn nháo liền nháo nhào chạy về chỗ ngồi, mấy nhóc đang vui chơi ở ngoài sân trường cũng vội vã chạy về lớp. Khung cảnh hết sức hỗn loạn, nhưng rất nhanh đã trở nên yên tĩnh.
Chu Huy Mân dẫn Tần Chiêu về đến lớp học. Vừa vào lớp, tất cả mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tần Chiêu.
" Chậc, lớn lên trông không tồi, nhưng mà hơi gầy một chút! Gia hỏa này mà mập thêm một chút thì chắc chắn trường mình sẽ có thêm một hot boy. " Kiều Tiểu Mạnh nhỏ giọng nhận xét.
Lý Dật ngồi kế bên cũng gật gù đồng tình, " Đúng, gia hỏa này lớn lên trông rất ưa nhìn, chỉ tội là hơi gầy. Có da có thịt thêm một chút nữa thì khẳng định sẽ làm cho bọn con gái hú hét ầm ĩ. "
" Hừ! Trông cũng chẳng ra làm sao cả! " Lý Ngữ Linh liếc xéo Tần Chiêu một cái. Nhỏ đã nghe mấy đứa bạn kể lại về chuyện hồi nãy rồi. Trong tiềm thức của Lý Ngữ Linh, nhỏ luôn cho rằng nhỏ là người giàu có nhất, quyền lực nhất ở trong trường này. Vì thế, khi đột nhiên có một người có khả năng uy hiếp đến địa vị của nhỏ xuất hiện thì trong tiềm thức, nhỏ cũng bắt đầu sinh ra sự thù địch và chán ghét đối phương. Dù cho đối phương chẳng làm gì sai cả.
" Được rồi! Cả lớp yên tĩnh nào! " Chu Huy Mân gõ gõ mặt bàn, nói, " Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, các em hãy vỗ tay chào đón bạn mới đi. "
Mọi người đều khá vui vẻ, nhiệt tình vỗ tay chào đón bạn mới. Tất nhiên là trừ Lý Ngữ Linh và mấy nhỏ bạn thân thiết của nhỏ.
Chờ cho tiếng vỗ tay dứt rồi Chu Huy Mân mới quay sang Tần Chiêu và nói, " Nào, bạn nhỏ, em mau tự giới thiệu đi. "
Tần Chiêu gật đầu. Hít một hơi thật sâu rồi nói, " Xin chào mọi người, tôi tên là Tần Chiêu, nhật triệu chiêu. Tôi đến từ Côn Minh-Vân Nam. "
" Ê~ nghe khẩu âm là biết ngay người ở Côn Minh. Hey, tiểu đồng hương, tui cũng là người quê ở Côn Minh nè! Tuy tui sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, nhưng mà ba mẹ tui đều là người gốc Côn Minh đó nha~ " Kiều Tiểu Mạnh hớn hở nói.
" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu, nhàn nhạt đáp.
" Được rồi, bạn học Tiểu Tần, chỗ ngồi là ở kia! Mau về chỗ ngồi đi. " Chu Huy Mân chỉ vào chỗ trống ở phía trước mặt Kiều Tiểu Mạnh, nói.
" Vâng. " Tần Chiêu nói rồi liền nhanh chóng đi về chỗ ngồi.
Kiều Tiểu Mạnh cực kỳ vui vẻ, suốt cả buổi học hôm đó cứ hở ra một chút là quấn lấy Tần Chiêu, tíu tít hỏi này hỏi nọ. Tần Chiêu cảm thấy nhóc mập này nói rất nhiều, rất phiền phức. Nhưng mà nó nhớ lời của Giang Ngộ Tuyết, cậu ấy đã từng nói với nó rằng, kết giao bạn bè là một trong những cách để bảo vệ bản thân khỏi bị bắt nạt. Mà Kiều Tiểu Mạnh này, tuy đúng là có hơi phiền phức thật, nhưng lại rất dễ kết giao, vì thế Tần Chiêu mới không hoàn toàn phớt lờ cu cậu, thỉnh thoảng sẽ trả lời một vài câu hỏi rất chi là vô tri của cậu ta.
Đến giờ nghỉ trưa, Tần Chiêu cùng Kiều Tiểu Mạnh và hai đứa anh em chí cốt của cu cậu đi đến căn tin để ăn trưa. Kiều Tiểu Mạnh có hai thằng anh em chí cốt, một người tên là Lý Dật, người còn lại tên là Cao Việt. Lý Dật là một cậu nhóc trông nhỏ nhỏ gầy gầy, nước da trắng bóc như trứng gà luộc, gương mặt thì thanh tú dễ nhìn nhưng cái mỏ thì hỗn thôi rồi, cộng thêm cái tính cà lơ phất phơ, áo quần lúc nào cũng xộc xệch, thành tích học tập thì nát bét, nên rất thường bị liệt vào danh sách học sinh cá biệt. Còn Cao Việt thì hoàn toàn trái ngược, Cao Việt là một cậu nhóc lớn lên trông rất cường tráng, dáng cao lưng thẳng, nước da bánh mật khỏe khoắn, nhưng gương mặt lại trông rất hung dữ, cộng thêm cái tính tình lạnh lùng, bình thường rất ít khi nói chuyện nên thường hay bị nhìn nhầm thành trùm trường. Tuy nhiên, trên thực tế thì tính cách của Cao Việt lại rất điềm đạm, rất dễ nói chuyện, thành tích học tập lại rất tốt, luôn ổn định ở trong top 5 của lớp, top 30 của khối, có thể nói là con ngoan trò giỏi điển hình.
Kiều Tiểu Mạnh, Lý Dật và Cao Việt là bạn hàng xóm sống trong cùng một tiểu khu, quen nhau từ thuở chỉ mới biết lật biết bò, thân thiết với nhau từ cái thuở còn cởi truồng tắm mưa cho đến tận bây giờ.
Lúc Tần Chiêu vẫn còn chưa ăn xong cơm thì Lý Dật đã ăn xong và đứng dậy chạy đi mua kem. Nói gì thì nói, trời se se lạnh này mà ăn kem thì thật sự là một thú vui tao nhã đó nha!
" Nào nào nào! Hôm nay Dật ca mời các cậu ăn kem. Nào, Tiểu Tần, cậu là bạn học mới, nhường cho cậu kem sô cô la ngon nhất nè! Đây là khẩu vị mới, chỉ mới ra mắt vào hai ngày trước, ngon lắm đó. " Lý Dật cầm một cây kem sô cô la đưa cho Tần Chiêu, nói.
Tần Chiêu vốn muốn từ chối, vì dạ dày của nó không được tốt và bác sĩ đã dặn là không được ăn những món quá cay, quá nóng hoặc là quá lạnh. Kem lại càng là cấm kị. Nhưng mà, khi nhìn thấy hình ảnh in trên bao bì của que kem, Tần Chiêu liền ngây người ra.
Đây.... Không phải là Giang Ngộ Tuyết đó sao? Gương mặt này, đôi mắt này, cả khí chất ấy nữa, nó tuyệt đối là không thể nào nhìn nhầm được.
" Này, cậu ngây người ra làm gì thế? Không thích ăn kem sao? " Kiều Tiểu Mạnh quơ quơ tay trước mặt Tần Chiêu, nói.
Tần Chiêu giật mình hoàn hồn, đưa tay cầm lấy que kem và mỉm cười, nói, " Không có. Tớ rất thích. Cảm ơn các cậu đã mời. "
Lý Dật cười nói, " Không có gì! "
" Mà nè, các cậu.... Có biết người ở trên bao bì này là ai không? " Tần Chiêu cẩn thận dò hỏi. Nó đột nhiên rất muốn biết vì sao Giang Ngộ Tuyết lại xuất hiện ở trên bao bì của một que kem.
Kiều Tiểu Mạnh nghe vậy thì hớn hở nói, " Ể! Cái này thì tớ biết nè! Không, không chỉ là biết thôi đâu, tớ còn là fan của cậu ấy nữa đó. Đây là Samoyed Giang Ngộ Tuyết, thần tượng của tớ đó! "
Tần Chiêu ngạc nhiên, " Thần tượng của cậu? "
" Đúng đó! Tớ nói cho cậu nghe nhé, tớ cực kỳ hâm mộ Samoyed luôn đó. Cậu ấy là một võng hồng, chuyên review mấy cái đồ chơi mô hình á. Mà mình từ nhỏ đã cực kỳ thích chơi mô hình, chỉ là không có tiền để mua. Nhưng mà, từ khi biết đến kênh của cậu ấy là mình liền được thỏa thích nhìn ngắm đủ loại mô hình mà chả tốn đồng xu nào cả. Sau đó, mình có tìm hiểu thêm về cậu ấy, liền biết được là ngoài làm video review ra, cậu ấy còn làm người mẫu cho các nhãn hàng thời trang, đại ngôn cho một số dòng sản phẩm như là kem nè, sữa nè, nước ép trái cây nữa, và có thể nói, cậu ấy bây giờ đang là ngôi sao nhí nổi tiếng nhất showbiz luôn đó. Hầy, đừng nói là cây kem này, đến cả trên tạp chí thời trang cao cấp mà cũng có ảnh của cậu ấy nữa là. "
Tần Chiêu nghe mà kinh ngạc không thôi. Những điều mà nó biết về Giang Ngộ Tuyết thật sự là quá ít ỏi. Nhưng mà, đột nhiên phát hiện ra rằng cậu ấy giỏi giang đến như vậy cũng làm cho nó cảm thấy vui vui, tâm trạng này thật khó diễn tả bằng lời.
" Ò! Tớ biết rồi! " Tần Chiêu tủm tỉm cười, nói.
" Ê~ Tần Tiểu Chiêu, có phải là cậu cũng cảm thấy Samoyed trông rất đẹp có đúng không? " Kiều Tiểu Mạnh hỏi.
" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu. Thần của nó, sao lại có thể không đẹp được cơ chứ.
" Hé hé~ Tớ biết ngay mà. Thần tượng của tớ mà lị. Nói thật chứ, Samoyed là người bạch tạng đầu tiên mà tớ biết luôn á. Trước khi gặp được cậu ấy, tớ còn không biết được là trên đời này còn có người như vậy. Bất quá mà, người bạch tạng ai cũng đều trông rất đẹp, cả mi mục lẫn lông tóc đều trắng như tuyết vậy, nhìn vào cứ có cảm giác rất mong manh, rất khiến cho người ta có cảm giác muốn nâng niu và bảo vệ ấy. "
" Ò~ "
Thái độ của Tần Chiêu có hơi lạnh lùng, nhưng Kiều Tiểu Mạnh vẫn cứ là thao thao bất tuyệt, nói không biết mệt. Lý Dật và Cao Việt cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Gia hỏa này mỗi lần nhắc đến những thứ mà nó thích là nó sẽ có khả năng ngồi nói cả một ngày mà chẳng biết mệt là gì.
Sau khi ăn trưa xong, Tần Chiêu cùng Lý Dật trở về lớp học. Còn Cao Việt và Kiều Tiểu Mạnh thì đi thư viện để tìm tài liệu để chuẩn bị cho bài học. Bốn người ra khỏi căn tin liền tách ra hai hướng khác nhau do lớp học của bọn họ và thư viện không nằm cùng một hướng.
Tần Chiêu và Lý Dật đang đi trên hành lang thì bỗng một nam sinh chạy đến, vỗ vai Lý Dật, nói, " Lý Dật, Chu lão sư gọi cậu lên văn phòng một chuyến! "
Lý Dật nhăn mặt, " Con mẹ nó, mấy ngày nay tui có phạm lỗi gì đâu cơ chứ! "
" Tôi không biết, lão sư gọi cậu, cậu mau đi đi. " Nam sinh nọ nói rồi liền quay lưng bỏ đi.
Lý Dật bực mình đến dậm chân, " Mẹ nó! Nghỉ trưa một chút mà cũng không yên nữa. Tiểu Tần, tớ đi một lúc rồi về, cậu về về lớp trước đi nhé! "
" Được. "
" Ê, mà cậu có nhớ đường không đó? Đi lạc nữa thì khổ lắm đấy. "
" Không sao, tớ nhớ đường, sẽ không đi lạc đâu. "
" Ò! Vậy thì tớ đi đây! " Lý Dật nói rồi liền quay đầu rời đi.
Tần Chiêu vốn cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng mà, khi về đến lớp, nhìn thấy lớp học vắng tanh, ở trong lớp chỉ có 3 nữ sinh và hai nam sinh. Một nữ sinh có vẻ ngoài rất xinh đẹp đang ngồi vắt vẻo trên bàn giáo viên, trông qua như là thủ lĩnh, còn những người còn lại thì đứng xung quanh nữ sinh ấy, trông giống như là thuộc hạ. Và nữ sinh đầu sỏ kia chẳng phải là ai hết, chính là Lý Ngữ Linh.
Tần Chiêu nhận ra nữ sinh đứng đầu kia, lúc sáng, khi nó vừa vào lớp là đã bị nhỏ liếc xéo một cái. Ánh nhìn thật sự không thiện cảm. Có thể, nhỏ đã không ưa nó ngay từ khi nó vừa mới bước vào lớp. Và, cẩn thận suy nghĩ lại, Lý Dật bị gọi đi, lớp học lại vắng tanh, chỉ có nó và đám người này. Cái này khẳng định không phải là trùng hợp. Tần Chiêu biết, đám ma cũ này chắc chắn là muốn ra oai phủ đầu với ma mới là nó.
Nếu như là trước đây, Tần Chiêu nhất định là sẽ rất sợ hãi. Nhưng mà, bây giờ thì không, nó chẳng sợ tí nào, bởi vì nó đã biết cách phải làm sao để đối phó với những kẻ bắt nạt này rồi.
Nó giữ nguyên tâm trạng bình tĩnh, xem như chẳng có chuyện gì hết, hoàn toàn phớt lờ nhóm của Lý Ngữ Linh mà trở về chỗ ngồi, lấy truyện tranh ra xem.
Lý Ngữ Linh nhìn thấy Tần Chiêu bình tĩnh đến như vậy, một chút sợ hãi cũng không có thì rất ngạc nhiên. Bình thường, nếu như là bất cứ ai mà gặp phải nhỏ trong thế trận này thì đều sẽ sợ hãi đến run rẩy. Chỉ duy nhất Tần Chiêu là lại tỏ ra như không có gì, thậm chí là phớt lờ nhỏ luôn. Lý Ngữ Linh bị phớt lờ thì tức giận, lập tức vơ lấy một cuốn sách, ném thẳng vào Tần Chiêu.
Cuốn sách bị ném chệch đi một chút, không đập trúng Tần Chiêu, nhưng mà cũng thành công đập vào cạnh bàn của nó, rồi rơi xuống đất.
Tần Chiêu liếc mắt nhìn cuốn sách, đưa tay nhặt lên rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Ngữ Linh, nói, " Cậu đây là có ý gì? "
Lý Ngữ Linh cười khẩy không đáp.
Nhưng mà nữ sinh đứng bên cạnh nhỏ đã chua ngoa lên tiếng, " Ý gì? Mày đoán xem? Một thằng nghèo hèn như mày, đến một đôi giày Gucci cũng không mua nổi mà bày đặt ngồi siêu xe! Ê mà xe đó chắc là mày thuê về để lòe bọn tao có đúng không? "
Mấy nam sinh liền phá lên cười, " Chắc chắn là vậy rồi. Chứ làm gì có ai nhà giàu mà không mua nổi một đôi giày Gucci đâu. "
Một nữ sinh khác liền lên tiếng, " Ê, thằng nghèo hèn, nếu như mày biết điều thì mau qua đây, dập đầu gọi một tiếng Linh tỷ thì biết đâu Linh tỷ sẽ cho mày biết cảm giác được ngồi siêu xe hàng thật giá thật là như thế nào. "
Tần Chiêu phì cười. Thật sự là rất nực cười, nó đến máy bay cũng đã ngồi rồi thì còn hiếm lạ gì vài chiếc siêu xe. Hơn nữa, xe nào mà chẳng là xe, đều chỉ dùng để di chuyển mà thôi, nó chẳng cảm nhận được sự khác biệt gì nhiều giữa xe buýt và ô tô riêng cả.
" Cười? Mày cười cái gì? " Dương Khải nổi giận, cầm một quyển sách nữa ném về phía Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhanh nhẹn né tránh, sau đó thì mỉa mai nói, " Tôi cười các cậu kiến thức hạn hẹp, chỉ một chiếc siêu xe, một đôi giày hiệu thôi mà cũng làm như ghê gớm lắm vậy á. Mà nè, tôi nói các cậu nghe nhé, cho dù là siêu xe hay là giày hiệu thì tất cả đều chẳng phải là thứ mà các cậu tự lao động và tự dùng tiền của chính mình để mua, tất cả đều là mồ hôi nước mắt của bố mẹ các cậu. Vì thế, có cái gì hay ho khi khoe khoang thứ mà không phải do chính mình làm ra cơ chứ? À, mà thôi kệ đi, các cậu muốn thế nào thì cũng đều là lựa chọn của các cậu, tôi không quan tâm. Nhưng mà, đừng kéo tôi vào vũng bùn của các cậu. Tôi đến trường chỉ để học tập. Tôi không chọc vào các cậu, các cậu cũng đừng chọc vào tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bằng không tôi sẽ phản kháng đấy. Tôi không dễ bị bắt nạt đâu. "
" Mày.... " Lý Ngữ Linh thật sự đã tức giận. Từ nhỏ đến giờ, chưa từng có ai dám cười nhạo vào mặt nhỏ như thế cả, " Tụi bây, nó chửi tụi mình kìa, còn không mau dạy cho nó một bài học! "
Hai nam sinh nghe thế thì liền lập tức nở nụ cười tàn ác, bàn tay nắm lại thành nắm đấm rồi lao về phía Tần Chiêu.
___________
Mercedes G63 nè.