Trước linh đường, cờ gọi hồn vạn dặm, kinh Phật vang vọng, hương khói tỏa bốn bề, một cảnh tượng cát tường.
Tang lễ ở Diệp phủ đã diễn ra được năm ngày. Lúc này đại liệm đã qua, quan tài đặt ở nơi linh thiêng, người khóc than từng đợt từng đợt, hòa cùng tiếng tụng kinh siêu độ của các vị cao tăng, đại bi đại hỉ, tràn ngập cả một phòng.
Trương Bỉnh Trung chuyển tấm lụa tang trắng trong tay cho người quản sự, thời điểm quỳ bái trước bàn hương khói, trong lòng vẫn có chút hốt hoảng, một người vốn sống động như vậy, nói không còn liền không còn hay sao?
Một chiếc giày gót sen dừng lại trước mắt hắn ta, nhẹ nhàng lay động mang theo hương thơm thoang thoảng.
Trong lòng hắn ta rung động, ngẩng đầu nhìn, không khỏi có chút thất vọng, là Đại cô nương Diệp Diệu Uyển mặc tang phục.
Diệp Diệu Uyển vốn không mấy xinh đẹp, mí mắt khóc sưng húp, mặt mũi phờ phạc, nhìn càng thêm nhếch nhác.
“Đại cô nương nén bi thương, Nhị cô nương là người số tốt, giờ đã là đi hưởng phúc rồi.” Trương Bỉnh Trung an ủi nói.
Mọi người đều nói Diệp Diệu An số tốt, nhưng người c.h.ế.t lại là nàng. Thế gian tươi đẹp rực rỡ, chỉ một mình nàng nằm yên dưới đất.
Diệp Diệu Uyển gật gật đầu, trâm cài khẽ va vào nhau.
Trương Bỉnh Trung đã phúng viếng xong, không muốn ở lại lâu, định quay người rời đi. Diệp Diệu Uyển bỗng bước lên vài bước, trên mặt hiện ra chút ngượng ngùng, giọng như muỗi vo ve: “Giữa trưa có hát kịch, Trương đại nhân không ở lại xem một chút sao?” Có lẽ do khóc nhiều, giọng nàng ta đã khàn đặc không thành tiếng.
Diệp Diệu Uyển thấy Trương Bỉnh Trung thật lâu không trả lời, cũng biết mình đã đường đột. Điền phu nhân đã dặn nàng ta, càng gần đến hôn sự, càng không được phóng túng. Nhưng lúc này Diệp Diệu An đã chết, nàng ta sắp trở thành thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của nam nhân này. Bọn họ vất vả lắm mới gặp nhau một lần, muốn nói chuyện riêng với hắn ta nhiều hơn, chẳng lẽ cũng là sai ư?
Nhưng Trương Bỉnh Trung không hé răng, hắn ta thực sự không hứng thú với Diệp đại cô nương. Đối với nữ nhân cưới về cho gia đình, tôn trọng thì có, nhưng vui mừng thì thiếu.
Diệp Diệu Uyển bị sự im lặng kéo dài làm cho khó xử, hơi nóng trên mặt dâng lên từng chút một.
May mắn là cuối cùng Trương Bỉnh Trung cũng lên tiếng, giọng nói đầy thương hại: “Cũng được, ta vẫn chưa đến bái kiến Diệp đại nhân.”
Diệp Diệu Uyển nghe ra được phần thương hại đó, miễn cưỡng cười: “Phụ thân đang đau buồn quá độ, giờ đang nghỉ trong thư phòng, để ta dẫn Trương đại nhân đii.”
Hai người người trước người sau đi tới, cách nhau một khoảng cánh tay. Trương Bỉnh Trung nhìn cảnh tượng linh đường dần khuất ở phía sau, không nói một lời, Diệp Diệu Uyển cũng im lặng, cứ thế lặng lẽ đến trước thư phòng của Diệp Minh Chiếu.
Diệp Minh Chiếu nghe thấy hạ nhân báo lại, đã ra tận cửa đón. Ông ta đã gần năm mươi, giữa tóc mai đã có vài sợi bạc. Có lẽ vì tang lễ của Nhị cô nương, đáy mắt ông ta đỏ lên, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Giữa ngày hè nóng nực mà vẫn quấn khăn trắng, sợ bị gió lạnh.
Diệp Diệu Uyển không tiện nghe mấy nam nhân nói chuyện, không vào thư phòng, chỉ đứng ở xa xa, dồn hết muôn vàn tâm tư hóa thành một ánh mắt, ném về phía Trương Bỉnh Trung. Chỉ tiếc đôi mắt quyến rũ này lại vứt cho người mù, Trương Bỉnh Trung đã sớm quay đầu về phía Diệp Minh Chiếu, cung kính hành lễ, gọi một tiếng đại nhân, hoàn toàn không nhận được tình ý của nàng ta.
Trương gia vốn có chút giao tình với Diệp gia, Trương Bỉnh Trung gọi ông ta một tiếng thế bá cũng không quá, chỉ là trong lòng vì chuyện của Diệp Diệu An mà khó chịu, đối với Diệp Minh Chiếu vẫn xưng hô là đại nhân.
Diệp Minh Chiếu thấy một màn mày đi mắt lại vừa rồi của hai người, trong lòng có vài phần suy tính, nhưng ngoài miệng vẫn mời Trương Bỉnh Trung vào trong ngồi một chút.
Mỗi bước mỗi xa
Trương Bỉnh Trung nghe lời ngồi xuống, chậm rãi nói: “Diệp đại nhân đừng quá tưởng niệm, chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân nhiều hơn mới tốt.”
Diệp Minh Chiếu vuốt râu, “Nghe nói lệnh tôn cũng bị bệnh rồi?”
Trương Bỉnh Trung kính cẩn nói: “Thân thể của gia phụ mang bệnh nhẹ, nếu không nhất định sẽ tự mình đến viếng.”
Diệp Minh Chiếu thở dài: “Bọn ta thật sự đã già, không còn dùng được nữa, vẫn phải dựa vào những hậu sinh trẻ tuổi như các ngươi.”
“Đại nhân sao lại nói ra lời ấy, ta thấy ngài tinh thần vẫn còn tráng kiện, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏe lại.” Trương Bỉnh Trung khiêm tốn đáp.
“Lời này của Bỉnh Trung nói sai rồi. Trước đó vài ngày ta có gặp lệnh tôn ở quý phủ, xem văn chương của ngươi, thật sự là tác phẩm phê phán thời cuộc rất hay. Chức tu soạn Hàn Lâm viện nho nhỏ quả thật uổng phí ngươi, nếu chọn đúng chủ để theo, ắt sẽ có ngày vẫy vùng làm nên nghiệp lớn…”
Trương Bỉnh Trung loáng thoáng biết được Diệp Minh Chiếu âm thầm có những mối giao du này, đại khái là chuyện kết bè kết phái trong triều, không thể công khai. Hắn ta chỉ muốn giữ mình, yên tĩnh đọc sách Đại học Trung dung của mình, làm công việc tu soạn sử học của mình, nhưng cố tinh hết người này đến người khác đều muốn kéo Trương gia vào vũng nước đục này.
Trương Bỉnh Trung đang định trả lời, thì có người đến báo, cắt ngang lời hắn ta: “Gánh hát đã chuẩn bị xong, mời các vị đại nhân đến đấy.”