Trong phòng chỉ còn lại đôi uyên ương, chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng, đều trở nên lúng túng.
Lý Chuẩn khẽ nói: "Giờ không còn sớm nữa."
Diệp Diệu An có chút như da đầu run lên, "ừ" một tiếng.
Lý Chuẩn chậm rãi nhích đến bên giường, lơ đãng hỏi: "Ngủ không?"
Da đầu Diệp Diệu An càng tê hơn.
Hai người không phải chưa từng chung giường, chỉ là lúc đó mỗi người một tâm tư, tương kính như tân.
"Ngủ thôi." Cứ kéo dài mãi cũng không phải là chuyện hay, huống chi Lý Chuẩn không được, chắc là không sao đâu? Nhưng không hiểu sao, trong lòng Diệp Diệu An có chút không chắc chắn.
Hai người không cởi quần áo, nằm thẳng đơ cạnh nhau trên giường, không khí có chút vi diệu.
Lý Chuẩn cảm thấy mình như một con tra*, lòng dạ tơ tưởng đến dưa trong ruộng, vất vả lắm mới đợi được chín, lại nhất thời không biết nên cắn chỗ nào. Hắn vừa định lén lút nắm lấy tay Diệp Diệu An, lại nghe thấy phu nhân lên tiếng: "A Hoàng mấy ngày nay rất nhớ chàng."
*con tra: loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết 'Cố Hương'
Lý Chuẩn nghẹn lời, một bụng lời trêu ghẹo bị nghẹn không nói ra được, chẳng lẽ phải tiếp một câu "Ta cũng rất nhớ A Hoàng"?
Nói xong lời này, Diệp Nhị cô nương xoay người, đưa lưng về phía hắn, hai tay che mặt. Lý Chuẩn hơi nghiêng người dậy, cúi xuống phía trên Diệp Diệu An, thấy kẽ ngón tay nàng không che hết làn da lộ ra một mảng hồng hào.
Con tra chợt hiểu ra, đây đâu phải A Hoàng nhớ hắn, là nàng nhớ hắn.
Động tác xoay người vừa rồi của Diệp Diệu An làm cổ áo nàng hơi hé ra, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại, dưới ánh nến càng thêm óng ánh đáng yêu.
Lý Chuẩn nhìn vào mắt, đột nhiên hô hấp trở nên nặng nề, cảm giác ngứa ngáy chưa từng có theo một nơi khó tả bò lên. Hắn có chút không dám tin, vội vàng ngồi dậy. Sợ chậm trễ một khắc, chút ngứa ngáy khó có được này sẽ biến mất, rồi hắn thổi tắt nến.
Thừa lúc trời tối, dễ hành sự.
Diệp Diệu An cảm nhận được bàn tay dò xét. Lúc đầu còn không để ý, nhưng dần dần, thủy triều xa lạ dâng trào trong cơ thể nàng. Càng như vậy, nàng càng sinh lòng thương xót, đẩy ra.
Lý Chuẩn có chút mất mác, nhưng vẫn dừng động tác trên tay: "Đợi phu nhân tự nguyện rồi nói sau."
Diệp Diệu An có chút tiếc hận nói: "Ta cam lòng tự nguyện, thì có ích gì chứ. Chàng... chịu khổ rồi."
Lý Chuẩn dù từng trải bao nhiêu chuyện, cũng không ngờ lại mắc kẹt ở chỗ này. Hắn dở khóc dở cười, nắm lấy tay Diệp Diệu An, dò xuống dưới.
Sắc mặt Diệp Diệu An đại biến. Sao... sao lại giống hệt như bức vẽ Hồng Ngọc cho nàng xem?
"Không phải... không còn sao?" Nàng lắp ba lắp bắp hỏi.
Trên mặt Lý Chuẩn có vẻ đắc ý ẩn hiện: "Ta thiên phú dị bẩm."
Lừa quỷ à, cũng đâu phải thằn lằn, đứt đuôi còn mọc lại được sao?
Thấy Diệp Diệu An vẻ mặt không tin, Lý Chuẩn giải thích: "Trước đây vẫn luôn uống thuốc co dương sư phụ cho, lâu rồi không uống, chắc là thuốc hết tác dụng rồi. Thêm thời gian nữa, khẳng định sẽ còn tốt hơn bây giờ."
Lời này nói ra, vốn ý là muốn nói cho Diệp Diệu An biết, bây giờ chưa là gì, sau này còn tốt hơn. Nhưng Diệp Nhị cô nương không nắm được trọng điểm đã không phải một lần hai lần, nàng trầm ngâm một lát, hỏi: "Sư phụ là ai?"
Lý Chuẩn ngừng lại, từng chữ từng chữ nói: "Chuyện dài lắm, đêm xuân ngắn ngủi, chọn ngày khác sẽ kể."
Hắn thừa lúc Nhị cô nương còn đang như lọt vào sương mù, đột nhiên vén chăn gấm lên. Chăn rơi xuống, bao trùm một khoảng ấm áp thơm ngát tự tại.
Đêm xuân quả thật ngắn ngủi, bởi vì hai kẻ ngốc chỉ có lý thuyết suông, ngay cả chỗ cũng không tìm đúng, nửa đêm đầu đã trôi qua.
Diệp Diệu An lần này ngược lại không nói Lý Chuẩn không được nữa, miệng vẫn lẩm bẩm: "Là chỗ nào không đúng, có nên gọi Hồng Ngọc đến hỏi không?"
Mặt Lý Chuẩn trướng đến đỏ bừng, tròng mắt đầy tơ máu: "Không được gọi nàng ta!"
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân, mang theo sự quyết tuyệt không thành công sẽ không thành nhân. Nếu có chí nhất định sẽ thành, nửa đêm sau, cuối cùng cũng dùng tới nước.
Hai người rửa mặt xong, gối đầu ngủ chung. Lý Chuẩn muốn hỏi Diệp Diệu An mình biểu hiện thế nào, lại có chút không vững tâm.
Hắn dò hỏi: "Lần sau chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều."
Không ngờ Diệp Diệu An suýt chút nữa bật dậy: "Chịu một lần tội là đủ rồi, còn có lần sau ư?"
Lý Chuẩn nghẹn lời.
Diệp Diệu An có chút cảm khái: "Những gì Hồng Ngọc nói, những gì viết trong sách, những gì vẽ trong tranh, khác xa quá."
Lý Chuẩn không dám oán trách phu nhân học rộng tài cao, chỉ có thể trong lòng lôi Hồng Ngọc ra, d.a.o nhỏ "xoẹt xoẹt" đ.â.m hàng trăm hàng ngàn nhát.
Mỗi bước mỗi xa
Bên kia Hồng Ngọc hắt xì một tiếng thật to. Nàng ấy đứng dậy đóng cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: gió đêm hè này, cũng ồn ào thật.