Trời vừa hửng sáng, một phong mật thư vô danh đã đến.
Lý Chuẩn mở thư ra, thoáng chốc, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Hắn nhanh chóng thay quần áo, nhấc chân chuẩn bị ra cửa.
Diệp Diệu An còn chưa tỉnh giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, cũng ngồi dậy theo: "Sớm vậy đã đi ư?"
Bước chân Lý Chuẩn khựng lại, quay đầu nhìn. Trộm được một đêm thanh nhàn, đã là khó có được. Dù không nỡ, cái viện nhỏ này cũng không phải nơi hắn có thể ở lâu.
Áo giáp nảy sinh nhược điểm, không biết là vui hay buồn.
"Nàng ngủ đi, hai ngày nữa ta sẽ về." Hắn khẽ nói.
Diệp Diệu An nửa tỉnh nửa mơ gật đầu, lại nằm xuống, trở mình.
Mỗi bước mỗi xa
Con chó vàng nhỏ trong sân canh giữ chân tường cả đêm, thấy chủ nhân ra, mừng rỡ vẫy đuôi lên tận trời.
Lý Chuẩn ngồi xuống xoa đầu chó: "Ta không có ở nhà, mi càng phải trông nhà cho tốt, nghe rõ chưa?"
Nói xong tự mình cũng bật cười, con ch.ó nhỏ bằng bàn tay, có ích được gì.
Thế là không dài dòng nữa, ra cửa, nhảy lên ngựa, phi nhanh đi.
***
"Gây ra động tĩnh nổ cầu lớn như vậy, ngu xuẩn đến cực điểm." Giọng nam nhân lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tiểu viện vẫn cảnh tượng yên bình, nhưng tâm trạng người trong nhà, khó mà nói rõ.
Lý Chuẩn quỳ xuống cúi đầu: "Đồ nhi biết sai, muốn đánh muốn phạt, toàn bộ theo ý sư phụ."
Sư phụ đi tới, bàn tay trắng nõn lạnh lẽo đặt lên đỉnh đầu Lý Chuẩn đang cúi xuống: "Còn nhớ ta đã nói gì không? Vô dục vô cầu, phương đắc thủy chung."
*phương đắc thủy chung: mới thành tựu trọn vẹn được việc làm
Lý Chuẩn hiểu ý trong lời nói này, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, do dự hồi lâu, lựa lời nói: "Hiện tại con giữ nàng ấy lại, vẫn còn hữu dụng."
Nam nhân khựng lại, thu tay về, trên mặt thoáng hiện vẻ thất vọng.
Lý Chuẩn cắn răng không chịu nhả. Hai người đang ngầm giằng co, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Lý Chuẩn nghiêng đầu nhìn, không khỏi ngẩn người.
Người bước vào nhìn thấy Lý Chuẩn quỳ trên đất, cũng dừng bước. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cả kinh.
Không ngờ lại là Trình Hiệu, người vừa gặp ở đại doanh ngoại ô kinh thành không lâu trước đó.
"Trình đại nhân chê cười rồi." Có lẽ không muốn người ngoài thấy cảnh sư đồ bất hòa, nam nhân giơ tay đỡ Lý Chuẩn đứng dậy.
Trình Hiệu hoàn hồn, trên mặt tươi cười: "Ta lại không biết, hai vị còn có mối quan hệ sâu xa."
Lý Chuẩn thầm nghĩ, ta cũng không biết các ngươi quen nhau.
Nhưng hắn suy nghĩ kỹ một chút, đột nhiên có chút ngộ ra: Trình Hiệu có thể dẫn Huyền Cơ tiên sinh tới, kẻ tiếp cận trước tự nhiên là sư phụ. Bằng không một vị Hồng Lô Tự thừa lâu ngày trong cung, làm sao quen biết được bậc tài ba dị sĩ như vậy?
Sao trước đây không nghĩ thông suốt tầng này. Nghĩ đến đây, da đầu hắn đột nhiên như bị kim châm. Chút tâm tư riêng cất giấu của mình, sợ là bị thành kiến che mờ, múa rìu qua mắt thợ rồi.
Nam nhân dường như cố ý để Lý Chuẩn gặp Trình Hiệu, khẽ cười nói: "Ván cờ này tiếp theo nên đi như thế nào, còn phải làm phiền hai vị rồi."
Những chuyện như vậy, không hề kiêng dè, kể lại hết tỉ mỉ.
Một phen nói chuyện, không chỉ Trình Hiệu mặt mày kinh hãi, Lý Chuẩn cũng mồ hôi đầm đìa.
***
Cửa chính phòng khép hờ, không ngừng bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.
Hạ nhân ai tránh được đều tránh. Thật sự không tránh được, phải đến hầu hạ, đều lén dùng tay áo che mũi.
Diệp Diệu Uyển ngồi bên giường, dùng quạt phe phẩy cho Điền phu nhân.
Điền thị bị bỏng nặng, da thịt tổn thương nghiêm trọng. Trời nóng, một lát không quạt, luôn có ruồi nhặng muốn đậu xuống. Lang trung đến không biết bao nhiêu người, đều nói thật sự không có cách nào, sống không quá hai ngày nữa.
Vẻ mặt Diệp Diệu Uyển cứng đờ, lòng lạnh như sắt, trong đầu ong ong.
Tân phụ về nhà, vốn là chuyện lớn nhất. Nhưng đến lượt nàng ta, lại là một tư vị khác biệt.
Đầu tiên là nhị cô nương chết, sau đó là Tống di nương bệnh, ngay cả Điền phu nhân vào đêm Thất Tịch đi đến vùng ngoại ô, cũng bị bỏng nặng. Chẳng trách trong thành đều bàn tán xôn xao, Diệp phủ gặp phải tai tinh.
Sao cái cầu nổ đúng lúc như vậy, chỉ làm bị thương mẫu thân, đến lượt Diệp Diệu An, ngay cả một chút cặn cũng không vớt được?
Nàng ta không tin, không tin Diệp Diệu An cứ thế c.h.ế.t không rõ ràng.
Con tiện nhân kia có thể giả c.h.ế.t một lần, dựa vào cái gì không thể giả c.h.ế.t lần thứ hai?
Tiếng gào thét của Trương Bỉnh Trung hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng ta nghi ngờ trùng trùng: Lý Chuẩn là ai? Lại quen biết Diệp Diệu An như thế nào?
Trong lòng nghĩ ngợi, chiếc quạt trong tay vô thức dừng lại. Ở Trương gia nàng ta không dám mở miệng, nhưng về Diệp gia, phụ thân hẳn sẽ làm chủ cho nàng ta. Huống chi, trên giường còn là chủ mẫu đương gia.
Diệp Diệu Uyển biết, giờ phút này, Trương Bỉnh Trung đang mật đàm với Diệp Minh Chiếu ở phòng trước, thế là lấy hết dũng khí, chân bước về phía đó.
Trước sảnh có thủ vệ đứng canh, thấy Diệp Diệu Uyển đến, vẻ mặt hiền hòa, nhưng hành động lại không hề nhường đường.
Diệp Diệu Uyển không thể trèo tường, chỉ có thể đứng từ xa, mơ hồ nghe được hai ba chữ: "...đã giao ra rồi."
May mà hai người trong sảnh dường như đã đạt được nhất trí, không lâu sau liền đi ra, vẻ mặt thoải mái.