Ký ức như làn khói mỏng, cũng giống như hương hỏa lượn lờ ở Ứng Thiên Tự năm ấy, quấn quýt không rời, vẽ thành mạng lưới, che kín khắp trời đất bao trùm xuống Diệp Diệu Uyển.
***
"A di đà Phật, phu nhân cẩn thận." Tăng nhân đứng bên chiếc xe vừa dừng lại, chuyển động tràng hạt, ân cần dặn dò.
Điền phu nhân được nha hoàn đỡ, chậm rãi xuống xe.
Bà ta mặc áo xanh vải thô, bụng đã rất lớn. Hỉ bà đã đến xem, nói đây là thai nam, vì vậy càng phải cẩn thận. Theo lý mà nói, khi thân thể nặng nề thì không nên lễ Phật, nhưng trong lòng bà ta bất an, nhất định phải bái Dược Tàng Thần, cầu cho cái thai này được vững chắc.
Tống di nương hầu hạ lão gia, không thể đi theo, lời chua chát cũng không ít: "Chuyện trái lương tâm làm nhiều rồi, lúc này đừng nói bái Bồ Tát, có bái cả Thiên Vương lão nhân cũng vô dụng."
Bọn trẻ không hiểu chuyện xấu xa giữa người lớn, chỉ cho rằng có cơ hội ra ngoài hóng gió, đứa nào đứa nấy vui mừng như muốn bay lên trời.
Bên này vừa ăn xong cơm chay, Điền phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần. Ma ma giáo dưỡng lặng lẽ vào phòng, có chút lo lắng nói: "Bẩm phu nhân, Nhị cô nương lại không thấy đâu."
Ma ma tuổi cao, ăn no hay buồn ngủ. Diệp Diệu An chắc là lúc ăn cơm đã giở trò xấu, chuyên đợi ma ma ngủ mê, liền nhanh như chớp chạy đi mất tăm.
Trên màn sa cửa sổ vang lên tiếng vo ve, là mấy con ruồi bên ngoài ngu si, liều mạng muốn đ.â.m vào.
Điền phu nhân khó chịu nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng."
Con của chuột thì biết đào hang.
Diệp Diệu Uyển lặng lẽ ngồi bên cạnh, tuổi còn nhỏ. Nàng ta rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng từ nhỏ đã được Điền phu nhân dạy dỗ, tự cho mình là cao quý, ra vẻ người lớn.
Nghe thấy Điền phu nhân và ma ma nói chuyện, nàng ta khẽ nói: "Mẫu thân, hay là để con đi tìm muội muội đi. Nó còn nhỏ, chắc là không ngồi yên được, muốn ra ngoài chơi. Con trước đây từng cùng nó trốn tìm, đại khái biết nó thích trốn ở đâu."
Ma ma giáo dưỡng cười làm lành: "Đại cô nương nói phải. Nhị cô nương như con khỉ, lão thân sợ tìm chậm một chút, khiến ngài sốt ruột."
Điền phu nhân bụng đã lớn, thân thể mệt mỏi, tinh thần có chút không tốt, lười đôi co với bọn họ, vẫy tay nói: "Đi đi."
Diệp Diệu Uyển và ma ma ra khỏi phòng. Nàng ta chỉ về phía sân trước nói với ma ma: "Bà đi bên kia tìm xem, ta đi phía sau xem sao, bà đừng đi theo ta."
Ma ma bị một đứa con nít chỉ đạo, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn không dám dạy dỗ, đành ngậm miệng lại. Bà ta nghĩ dù sao cũng đang ở trong chùa, không xảy ra chuyện gì được, liền hậm hực bỏ đi.
Thấy bà ta đã đi xa, Diệp Diệu Uyển thong thả đi dạo, vòng qua bụi cây thấp, giẫm lên hoa rụng, thỉnh thoảng miệng gọi "Diệu An". Không lâu sau, đi đến bên một bức tường thấp. Bức tường đã cũ nát, lộ ra một khe hở nhỏ, người lớn không qua được, miễn cưỡng đủ cho trẻ con chui qua.
Diệp Diệu Uyển sinh lòng tò mò, thò đầu qua lỗ nhìn ra ngoài, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói non nớt.
Là Diệp Diệu An nho nhỏ, đang ngước đầu nhìn một cậu bé cao hơn mình rất nhiều. Hai người đang ra vẻ người lớn bàn bạc chuyện gì đó.
Cậu bé kia quần áo rách rưới, nhưng trông sạch sẽ xinh xắn, như búp bê vẽ trên tranh Tết.
Nơi bọn họ đứng là một sườn đồi hoang bên ngoài chùa, liễu rủ bị gió thổi, đung đưa như dải lụa. Tiếng ve kêu râm ran, ồn ào mà tĩnh lặng.
Diệp Diệu An lẩm bẩm hồi lâu, cậu bé vẫn lắc đầu. Diệp Diệu An tức giận dậm chân, cậu bé không kịp dỗ dành, dường như đã quyết định, xoay người chạy đến dưới gốc liễu.
Cậu bé nhổ hai bãi nước bọt vào lòng bàn tay, như Lỗ Trí Thâm nhổ cây dương liễu, ra sức ôm lấy thân cây, rồi trèo lên. Lúc đầu động tác nhanh nhẹn, trèo rất thuận lợi. Tiếc rằng giữa chừng chân ra mồ hôi, vừa đến ngang thân cây, trượt chân một cái, liền "vèo" một tiếng trượt xuống.
Diệp Diệu An đứng bên cạnh, thấy cậu bé ngã xuống như con khỉ lớn, không khỏi bật cười ha hả. Nàng bắt chước theo, cũng nhổ hai bãi nước bọt vào tay, đi tới ôm lấy thân cây.
Diệp Diệu Uyển hoảng sợ, sao có thể để Nhị cô nương trèo cây, như vậy còn ra thể thống gì. Nàng ta vội vàng lớn tiếng gọi: "Diệu An, xuống cho ta!"
Diệp Diệu An giật mình, quay đầu lại, thấy tỷ tỷ từ cái lỗ nhỏ kia chui qua, lập tức mặt dài như mặt ngựa.
Cậu bé ngạc nhiên lắm, nói với Diệu An: "Không phải ngươi tên là Kim Giác Đại Vương sao? Sao nàng ta lại gọi ngươi là Diệu An?"
Thấy ánh mắt tỷ tỷ sắc như d.a.o b.ắ.n tới, Diệp Diệu An lẩm bẩm: "Đi lại chốn giang hồ, ai mà chẳng có biệt danh. Hơn nữa, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì mà."
Nàng có khuôn mặt tròn như quả táo, mũm mĩm, dù nói ra những lời không đâu vào đâu, cũng khiến người ta yêu thích.
Diệp Diệu Uyển trách mắng: "Ngày ngày học những cái gì không đâu. Ma ma đang tìm ngươi kìa, còn không mau theo ta về, coi chừng bị đánh cho một trận."
Diệp Diệu An nghe vậy vẫn chưa có phản ứng gì, cậu bé ngược lại sốt ruột: "Đánh nàng ấy làm gì, là ta rủ nàng ấy bắt ve sầu đấy. Một người làm một người chịu!"
Màn anh hùng cứu mỹ nhân này tuy non nớt, nhưng ra dáng ra hình.
Mỗi bước mỗi xa
Ngược lại Diệp Diệu An khoát tay, ra vẻ phong độ đại tướng: "Không sao, ta cũng nên về rồi."
Trong mắt cậu bé dường như có ánh nước long lanh. Cậu có chút không nỡ hỏi: "Vậy ngày mai ngươi còn đến không?"
Diệp Diệu Uyển vừa định thay Diệp Diệu An trả lời: "Không đến nữa."
Diệp Diệu An lại phủi phủi đất trên người, lớn tiếng nói: "Đến! Ai không đến là đồ con rùa!"