• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền phu nhân kinh hãi, bã thuốc còn lại sau khi cho Tống di nương uống hôm đó, đã sớm bị bà ta sai bảo hủy sạch sẽ, sao Diệp Diệu An lại có?

Từ việc Diệp Diệu An giả chết, đến việc hẹn gặp riêng hôm nay, đối phương dường như đã có sự chuẩn bị. Thật giả lẫn lộn, Điền phu nhân không dò ra được thực hư.

Trong lòng Điền phu nhân có chút do dự, nhưng trên mặt không lộ ra, lời nói vẫn đầy khí thế bức người: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

Diệp Diệu An cười lạnh: "Có phải nói bậy hay không, thử một chút sẽ biết!"

Lời vừa dứt, nàng dùng hết sức lực toàn thân, ném mạnh thứ trong tay về phía Điền phu nhân!

Bã thuốc đã phơi khô bay tứ tung, rơi đầy đầu đầy mặt Điền phu nhân. Bà ta không để ý đến dáng vẻ, điên cuồng cố gắng phủi những hạt bột dính trên người, vừa hét lớn với đám nô bộc: "Còn không mau giúp ta dọn sạch!"

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng đám nô bộc cũng sợ dính phải độc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên.

Diệp Diệu An lạnh lùng nhìn Điền phu nhân run rẩy như rận, vừa kêu vừa nhảy.

Nửa ngày sau, Điền phu nhân phát hiện mình không sao, mới hoàn hồn. Bà ta thở hổn hển dừng lại, quần áo xộc xệch, trâm vàng không biết bị văng đi nơi nào, tóc tai bù xù, trông như một mụ điên.

"Ngươi lừa ta." Điền phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Diệu An bước lên một bước, dùng chân nghiền nát những bã thuốc rơi trên cầu, ngẩng đầu nhìn thẳng Điền phu nhân: "Nếu không phải trong lòng bà có quỷ, một chút bã thuốc trị phong hàn, có gì đáng sợ?"

Đáy mắt Điền phu nhân đỏ ngầu, trông như ác quỷ. Xung quanh một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng thở dốc ồ ồ của bà ta.

Diệp Diệu An một tay thò vào trong ngực, chạm vào con d.a.o găm đã được ủ ấm.

"Chỉ vì ta không phải đích xuất, mà bà muốn hại ta đến mức này sao?" Giọng nàng run rẩy, "Di nương lại phạm phải lỗi gì, sao bà lại muốn hãm hại bà ấy?"

"Hại ngươi? Hại ả ta?" Điền phu nhân cười, "Tống di nương ả ta là cái thá gì? Ngươi lại là cái thá gì?"

"Ta tôn xưng bà một tiếng mẫu thân..."

Lời Diệp Diệu An chưa dứt, đã bị Điền phu nhân cắt ngang: "Mẫu thân ư? Nếu không phải con ả họ Tống kia, ta và lão gia tự nhiên là một đời một kiếp một đôi người, làm gì có cái thứ nữ nhi như ngươi? Chẳng qua chỉ là một con hát rẻ tiền, lão gia không thích nữa thì chẳng là gì cả, trừ khử thì lại thế nào!"

Diệp Diệu An hận đến cực điểm, từ trong n.g.ự.c rút mạnh d.a.o găm ra, lao về phía Điền phu nhân, chỉ là khi đ.â.m đến ngực, nàng lại do dự.

Mũi d.a.o sáng loáng dừng lại ngay sát người, Điền phu nhân dường như không để ý chút nào: "Nhị cô nương nếu có gan g.i.ế.c mẫu thân, ta cũng phải nhìn ngươi bằng con mắt khác."

Mặt cầu rung nhẹ, là người của Điền phu nhân từ dưới cầu từng chút một xông lên.

Diệp Diệu An đã nghĩ đến vô vàn cách báo thù vui sướng thỏa thích. Nhưng đến phút cuối nàng mới phát hiện, dù sự thật có xấu xí đến đâu, nhát d.a.o này, nàng vẫn không thể đ.â.m xuống.

"Là ai cứu ngươi?" Điền phu nhân nghênh mũi dao, bước lên một bước, cố gắng nhìn ra manh mối từ khuôn mặt Diệp Diệu An, "Không phải Trương Bỉnh Trung, ngày quàn linh mẫu thân ngươi còn cố gắng tìm hắn cầu cứu. Vậy, là ai?"

Đây mới là mục đích ban đầu Điền phu nhân đến hôm nay. Bà ta nhất định phải đích thân hỏi ra kẻ chủ mưu đứng sau, mới có thể yên tâm từ từ tính kế.

Diệp Diệu An đang giằng xé giữa lý trí và tình cảm, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng nổ gầm vang!

Cầu gỗ trong nháy mắt sụp đổ.

Trước mắt nàng lóe lên ánh sáng trắng, cảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là Điền phu nhân bị ngọn lửa ngút trời phía sau nuốt chửng, sau đó cả người bị chấn động hất tung lên cao, thẳng tắp rơi xuống hồ nước. Dòng nước lạnh thấu xương điên cuồng tràn vào mũi nàng, Diệp Diệu An cố gắng giãy giụa, hít thở. Nhưng càng động, nước càng sặc nhiều.

Nàng chỉ có thể chìm xuống, chìm xuống.

Tiếng nổ và ngọn lửa ngút trời làm gián đoạn cuộc đối đầu gay gắt giữa Lý Chuẩn và Trương Bỉnh Trung.

Hai người đưa mắt nhìn về phía mặt hồ, mới phát hiện cây cầu đã bị nổ tung.

Trương Bỉnh Trung mắt như nứt ra: "Diệu An có lẽ vẫn còn trên cầu! Lý Chuẩn, ngươi hại người cũng không ít!"

Hắn ta vừa định chạy về phía cầu gãy, đã bị đám gia đinh phía sau vây chặt: "Đại nhân suy nghĩ kỹ, tuyệt đối không thể mạo hiểm! Cô nương là cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ chuyển nguy thành an."

"Rắc!" Một cành cây đang cháy rơi xuống, khiến mọi người giật mình.

Thì ra trong lúc nói chuyện, lửa đã cháy lan về phía bọn họ, lách tách vang lên, khói đen cuồn cuộn làm người ta không mở được mắt.

"Đại nhân, chúng ta mau đi thôi." Bên cạnh không ngừng có tiếng thúc giục, Trương Bỉnh Trung vẫn còn do dự, khi quay đầu nhìn lại Lý Chuẩn, đối phương đã không thấy bóng dáng.

Tên cẩu tặc này, chạy trốn nhanh hơn ai hết.

Trương Bỉnh Trung nghiến chặt răng, bị đám hạ nhân kéo đi.

……

Nước hồ lạnh như băng tràn đầy phổi Diệp Diệu An, chút sức lực cuối cùng để thở cũng đã cạn kiệt.

Có lẽ là ảo giác trước khi chết, cũng có lẽ là tiếng nổ làm tổn thương màng nhĩ, Diệp Diệu An lại nghe thấy tiếng ve kêu.

Khàn khàn, từng tiếng như rỉ máu.

Ngay khi ý thức nàng dần tan đi, bên cạnh vang lên những lớp sóng nước dập dềnh.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy nàng, bơi về phía bờ.

Người kia ôm nàng chặt đến nỗi, dường như muốn hòa tan nàng vào xương tủy của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK