• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói việc Quý phi trúng tà là chuyện ngoài ý muốn, thì việc Tử Cấm Thành phòng bị nghiêm ngặt, Đông Cung kín như bưng, lại để một thích khách ra vào tự do như chốn không người, tất cả những điều này đủ khiến người trong cung ai nấy đều tự thấy bất an.

Thái tử là đích tử duy nhất còn sống sót của Hiến Tông, ngôi vị Trữ quân là gốc rễ của quốc gia. Kẻ nào muốn lay động gốc rễ này, quả thật là ăn gan hùm mật gấu, dám động vào đầu Thái Tuế. Tin tức động trời này không ai giấu được, trời vừa sáng, đã truyền đến cung Càn Thanh.

"Một lũ vô dụng!" Hiến Tông giận dữ gầm lên, sau khi thất thố thì ho khan dữ dội.

Thuốc của Huyền Cơ tiên sinh chỉ chữa phần ngọn, không trừ được gốc. Dù sao lão cũng đã có thể từ trên giường ngồi dậy, được người dìu đỡ cũng hơi bước ra khỏi noãn các, chỉ là tay vẫn không nhấc lên được.

Mỗi bước mỗi xa

Thánh thể không khỏe, long nhan đại nộ, trong ngoài quỳ rạp một mảnh, chỉ thấy những cái đầu đen nghịt, giống như con vẹt học nói: "Xin Thánh thượng bảo trọng long thể!"

Hiến Tông bị cấp hỏa công tâm, thấy sắp không nói nên lời. Nội thị vội vàng dâng miếng nhân sâm lâu năm, lão ngậm dưới lưỡi hồi lâu mới đỡ hơn: "Tra, đều tra hết cho trẫm. Dù phải đào quật ba thước đất, cũng phải moi ra cho trẫm!"

Lão thở dài một hơi, đôi mắt đục ngầu đảo quanh, bắt được bóng dáng Lý Chuẩn đang quỳ, gọi hắn tiến lên: "Lần này ngươi hộ chủ có công, muốn ban thưởng gì?"

Lý Chuẩn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào thánh nhan: "Tiểu nhân chẳng qua tận trung với cương vị, không dám nhận thưởng, chỉ mong Thánh thượng long thể ngự kiện, Quý phi nương nương sớm ngày bình phục."

Câu nói này ngược lại khiến Thánh thượng ngạc nhiên: "Ái phi làm sao vậy?"

Lão đang chữa bệnh, không gần nữ sắc, đã có mấy ngày không gặp Bàng Quý phi.

"Mấy ngày trước Quý phi nương nương không biết sao lại trúng tà, may mà Hoàng hậu nương nương thiện tâm, mời người đến niệm kinh Phật cho Quý phi, hiện tại không ai có thể vào được cung Thừa Càn nữa."

Tiểu tử Lý Chuẩn này lá gan không nhỏ, cậy có công lần này, lại dám tâu một bản về vị ở Trung Cung kia.

Hiến Tông đã không còn sức để nổi giận, có chút mệt mỏi hỏi: "Sao trẫm lại không biết?"

Nội thị bên cạnh vội nói: "Hoàng hậu nương nương sợ làm lỡ việc Thánh thượng an tâm dưỡng bệnh, nên không dám để người bên ngoài nói cho Thánh thượng biết. Dù sao có nương nương quản, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Thánh thượng thở dài, những người bên cạnh ai cũng có tâm tư riêng, lão đã thật sự mệt mỏi: "Thôi vậy, Lý Chuẩn, ngươi thay trẫm đi xem ái phi thế nào rồi, về bẩm báo lại chi tiết."

"Thần tuân chỉ." Lý Chuẩn dập đầu.

Hiến Tông được người đỡ nằm xuống, chiếc chăn dày lại được đắp lên, khép mắt lại.

...…

Một giọt nước bọt của Thánh thượng rơi xuống, cũng giống như cái kích ngàn cân, có thể đè c.h.ế.t người.

Hình Bộ Thượng Thư Thường Huệ Viễn tuổi gần thất tuần, vốn chẳng bao lâu nữa là có thể cáo lão về quê, phút cuối lại xảy ra chuyện này, sáng sớm đã như lửa cháy sém, đích thân đến thẩm vấn phạm nhân. Chẳng mấy chốc, mấy tên thái giám ở cung Từ Khánh đã lần lượt bị áp giải đến.

Lời khai của bọn chúng đại khái giống nhau, đều nói là đêm qua mới thấy bóng người, liền mơ mơ hồ hồ bị mê man bất tỉnh. Tỉnh lại thì đã đại loạn, những chuyện khác đều không biết. Mấy tên nhát gan này chịu mấy phen tra tấn bằng nước muối, bôi mật, đứa nào đứa nấy đều tè dầm ỉa đùn, chỉ cầu mau chết, đến một tiếng rắm cũng không dám đánh.

Thẩm vấn cả buổi sáng, Thường Huệ Viễn đang có chút mệt mỏi, sứt đầu mẻ trán, Hình Bộ Thị Lang đến báo: "Đại nhân, từ trên người Tả Hoài Ân tìm thấy cái này."

Một cái ống trúc nhỏ không lớn, rút ra xem, bên trong là một cuộn giấy mỏng, trên đó dùng bút chu sa viết một câu:

"Buổi trưa, g.i.ế.c Thái tử."

Người viết chữ hẳn là không học hành nhiều, lại bị kích động, nét chữ xiêu vẹo như gà bới. Chữ "tru" còn viết sai, thiếu một nét ngang.

Thường Huệ Viễn vốn muốn moi vài lời từ miệng đám thái giám kia, rồi mới thẩm vấn Tả Hoài Ân. Nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, ông ấy cầm cái ống trúc trong tay, trầm giọng nói: "Mang Tả Hoài Ân lên."

Chỉ mới qua một đêm, Tả Hoài Ân đã thay đổi hình dạng. Bởi vì bị tra tấn, trông như một cái hồ hô máu. Quần áo của hắn ta rách rưới tả tơi, thân mang gông xiềng, khuôn mặt béo phì bị siết đến tím tái, hai tay vặn vẹo một cách kỳ dị. Nếu không có lao ngục tới đỡ, đã sớm bị trượt xuống đất rồi.

Thường Huệ Viễn quát lớn: "Gian thần to gan, những tội ác của ngươi, đều khai rõ ra hết đi!"

Miệng Tả Hoài Ân "ư ư" không rõ, dường như muốn kêu gào môt trận, nhưng không phát ra tiếng.

Mọi người nhìn nhau, hóa ra Thường đại nhân đã lẩm cẩm rồi, cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa hiểu ra. Cuối cùng vẫn là Hình Bộ Thị Lang mở lời: "Đại nhân, lưỡi hắn bị cắt rồi."

Thường Huệ Viễn không ngờ đến chuyện này: "Các ngươi dám cắt lưỡi hắn?"

"Hắn sợ tội, tự cắn đứt."

"Đi lấy bút đến, để hắn viết."

"Tay hắn cũng gãy rồi... lúc đưa vào ngục đã gãy rồi, nói là lúc bắt giữ dùng sức quá mạnh."

Nói cũng không nói được, viết cũng không viết ra, còn thẩm vấn cái rắm gì nữa.

Thường Huệ Viễn hiểu, đây là có người cố ý không cho ông ấy tra nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK