• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người mỗi người một tâm sự, ăn cơm xong, đã đến giờ đi ngủ.

Diệp Diệu An vốn tưởng rằng Lý Chuẩn sẽ như thường lệ, trời tối là về đại doanh ngoại ô kinh thành. Nhưng đã qua giờ Tuất, đối phương vẫn chưa đi.

Ngôi nhà này nhỏ, không bằng phủ đệ ở kinh thành. Trừ phòng cho hạ nhân ngủ, tổng cộng chỉ còn một gian sương phòng có thể ở.

Lý Chuẩn không đi, nàng cũng không thể đuổi, vậy thì chỉ có thể ở chung một phòng.

Diệp Diệu An co quắp nằm nép vào bên trong giường, không để ý đến cái nóng, kéo chăn lên cao nhất, từ cằm đến chân bọc kín mít. Nàng đột nhiên phát hiện, kể từ sau cái gọi là thành thân, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tỉnh táo qua đêm cùng nhau.

Lý Chuẩn thay áo lót, chui vào chiếc chăn khác, giả vờ trấn định khụ khụ một tiếng: "Ngủ đi."

Nói xong, hắn hơi nghiêng người, "phụt" một tiếng, thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Trong phòng lập tức chìm vào một mảnh tối đen. Bóng tối bao la tinh tế hạn chế một số giác quan, vô hình trung lại khuếch đại những giác quan khác.

Lý Chuẩn kéo dài hơi thở, như thể bị nẹp gỗ, nằm thẳng đơ, cảm nhận.

Hôm đó hắn nói dối sư phụ, thuốc ức dương, hắn đã mấy ngày không uống rồi.

Uống mười mấy năm, đột nhiên dừng lại, hắn cũng không chắc còn có thể có mấy phần khởi sắc.

Lời vô tình hôm nay của Diệp Diệu An làm hắn đau nhói, nếu không phải là một người nam nhân hoàn chỉnh, dường như ngay cả ý nghĩ thành gia lập thất cũng không nên có.

Trước đây trong lòng hắn khinh thường Lưu Bảo Thành, cảm thấy một người lão luyện thâm sâu như vậy, vì chút thuốc khởi dương mà mụ mị đầu óc. Bây giờ nghĩ lại, có những thứ phải nắm chắc trong tay, mới biết lo được lo mất.

Cầu Hồng Nguyệt vừa nổ, ai ở kinh thành có hỏa khí, cũng không khó đoán. Nếu sư phụ biết, nhất định sẽ trách phạt hắn lỗ mãng. Nhưng Lý Chuẩn đã mơ hồ có chút chán ghét – cái ân này, đến bao giờ mới trả hết?

Hắn đang dốc hết tâm lực suy nghĩ, cánh tay đột nhiên hơi nóng lên, là người bên cạnh dùng tay chạm vào. Bàn tay mềm mại kia khẽ điểm một cái, thấy hắn không động, liền mạnh dạn đặt lên.

Diệp Diệu An nhỏ giọng nói: "Ta không có ý coi thường ngươi."

Đây là đang xin lỗi vì lời nói trước đó của nàng. Diệp nhị cô nương đang cố gắng hết sức, buông bỏ thành kiến của mình.

Lý Chuẩn khẽ đáp: "Ừ."

Hắn hơi nghiêng người, nắm lấy bàn tay Diệp Diệu An đang đưa ra, mười ngón tay đan vào nhau.

Diệp Diệu An có chút quẫn bách, nhưng may mắn là ở trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ vẻ mặt nàng: "Ta thật ra, rất muốn đi xem vùng tái ngoại."

Khóe miệng Lý Chuẩn không kìm được cong lên.

Mỗi bước mỗi xa

Diệp Diệu An cẩn thận hỏi: "Ngươi từ nhỏ đã lớn lên trong cung sao?"

Lý Chuẩn do dự một chút, đáp: "Từ nhỏ đã đi theo quý phi rồi."

Trong lời nói, dường như không muốn nhiều lời.

Diệp Diệu An đột nhiên có chút tò mò: "Trong cung có vui không?"

"Vui lắm chứ, trước đại điện đều khảm những viên dạ minh châu to bằng cái đấu, bữa nào cũng toàn sơn hào hải vị, các phi tần ai nấy đều biết nhào lộn hát tuồng... Nàng muốn vào cung không?"

Không hiểu sao, có chút chua xót.

Diệp Diệu An nghe lọt tai những lời nói lung tung này, sợ hãi vội nói: "Ta không đi đâu, đi là mất mạng đấy."

Lý Chuẩn không nhịn được cười: "Phu nhân cũng không ngốc."

Diệp Diệu An không nhịn được tò mò: "Vậy ngươi đã gặp Thánh thượng chưa? Ngài ấy trông như thế nào?"

Lý Chuẩn khẽ chạm vào mũi Diệp Diệu An: "Bàn luận xằng bậy về Thiên tử, là tội chết." Lời tuy nói vậy, hắn dừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Chẳng qua cũng chỉ là một ông già bình thường mà thôi."

Diệp Diệu An thất vọng: "Ta vốn tưởng rằng Hoàng thượng là chân long hóa thân, trông hẳn phải khác chúng ta mới đúng. Trên người ngài ấy không có vảy sao?"

Lý Chuẩn ôn tồn nói: "Phu nhân quan tâm như vậy, chắc hẳn vẫn nên vào cung xem thử mới phải."

Diệp Diệu An sợ hãi tới mức ngậm miệng lại, hồi lâu sau, nghe thấy Lý Chuẩn khẽ cười, mới hậm hực nói: "Ngươi cái người này, xấu xa thật."

Chắc từ nhỏ đã đáng ghét, một bụng đầy mưu mô.

Lý Chuẩn bật cười: "Ta sao xấu xa bằng nàng được, nàng còn nhớ không, trước đây—"

Lời nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?"

"Không có gì. Nàng nghe bên ngoài xem, có phải A Hoàng đang kêu không."

Diệp Diệu An nghiêng tai nghe: "Hình như phải, giờ này rồi còn chưa ngủ nữa."

"Phụ mẫu của nó còn chưa ngủ, sao nó dám ngủ."

Lời này vừa dứt, hai người cùng bật cười, nói chuyện rôm rả, đến khi trời sáng mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK