• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Lý Chuẩn nói không sai, quả thật chưa đến sáng Triệu Thường đã tìm thấy bọn họ.

Khi tiếng nhân mã ồn ào kéo đến, Diệp Diệu An đang tựa vào vai Lý Chuẩn, ngủ say sưa. Lý Chuẩn ra hiệu "suỵt", bảo thuộc hạ đi đứng nhẹ nhàng, đừng làm kinh động giấc ngủ ngon của giai nhân.

Triệu Thường vẻ mặt "ta hiểu hết", ghé tai nói nhỏ: "Đại nhân, đáng tiếc quá. Ả Điền phụ rắn rết kia không bị nổ chết, lúc gia đinh vớt lên vẫn còn thở. Chỉ là bà ta bị bỏng nặng, không mở miệng được, xem ra không chống đỡ được bao lâu."

Lý Chuẩn lạnh nhạt nói: "Ai bảo ngươi ra tay, suýt chút nữa đã làm phu nhân bị thương."

Đầu gối của Triệu Thường mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng phải Lý chưởng ấn nói, nếu phu nhân không xuống tay được, thì cho nổ cầu sao?

Thôi vậy, lão nhân gia không nhận, cái nồi này chỉ có thể mình tự vác: "Tuy rằng phái người tinh thông hỏa khí, có độ chuẩn xác, ngàn vạn lần không làm bị thương phu nhân, nhưng vẫn là thuộc hạ lỗ mãng."

Lý Chuẩn gật đầu. Hắn được cái lợi anh hùng cứu mỹ nhân, ngoài miệng lại không thừa nhận: "Ngươi biết là tốt rồi, lần sau còn hành động theo cảm tính như vậy, nhất định phải bị phạt nặng."

Lý Chuẩn vừa động, lông mi Diệp Diệu An khẽ run, chậm rãi tỉnh lại, hai người đều vội vàng im lặng.

"Phu nhân tỉnh rồi, nghỉ ngơi có tốt không ạ?" Triệu Thường cười nịnh nọt.

Diệp Diệu An lúc này mới phát hiện xung quanh đã vây kín một vòng người, lập tức tỉnh táo lại. Nhìn sang Lý Chuẩn, vai áo nhăn nhúm, hẳn là bị nàng gối đầu lên.

Lý Chuẩn ôn tồn nói: "Đã tỉnh rồi, chúng ta đi sớm thôi, trời sáng sẽ rắc rối."

Hắn vừa đứng dậy, "ai ui" một tiếng, lại ngã xuống. Hắn sợ Diệp Diệu An ngủ không yên, cả đêm không dám động đậy, ngồi quá lâu, chân mềm nhũn.

Diệp Diệu An rõ ràng là người gây ra chuyện, thấy cảnh này, vẫn không nhịn được lấy tay áo che miệng – miệng thì che rồi, nhưng khóe mắt đuôi mày lại cong lên ý cười, ai nhìn cũng đoán được nàng đang lén cười.

Triệu Thường nhìn thấy cảnh này, cảm thấy chủ tử có chút hy vọng "mây tan gặp trăng tỏ" rồi. Tuy không biết phu nhân có mấy phần chân tình, mấy phần giả ý, nhưng ít nhất so với trước kia như con rối không nói không cười, đã tốt hơn nhiều.

Xem ra, cái nồi đen này mình vác, đáng.

Lý Chuẩn mất hết uy phong, cũng không giận, đỡ Diệp Diệu An lên ngựa. Đợi nàng ngồi vững, hắn cũng nhảy lên ngồi phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy eo Diệp Diệu An, vung roi đi tới.

Diệp Diệu An chưa từng cưỡi ngựa, cả đường xóc nảy đến mức đầu óc choáng váng, đến nơi vẫn còn hơi lảo đảo.

Cái biệt viện kia quả nhiên giống như Hồng Ngọc nói, có một cái ao không lớn, bên trong có vài khóm sen màu mỡ, có hồng có trắng, trông rất tươi tắn.

Dưới góc tường có một con ch.ó vàng nhỏ xíu đang thè lưỡi hóng mát. Hoa đào trong viện đã qua mùa, trên cành lơ thơ vài quả. Cửa sương phòng mở toang, trong cái rổ có úp đồ ăn sáng, một cảnh tượng đạm bạc nhưng yên vui. So với mấy nơi Diệp Diệu An từng ở, nơi này có chút cảm giác của nhà nông bình thường.

Hồng Ngọc từ sớm đã như hòn vọng phu, đứng canh ở cửa thùy hoa. Vừa nhìn thấy đoàn người Diệp Diệu An đến, vội vàng chạy tới: "Ông trời có mắt, phu nhân cuối cùng cũng về rồi!"

Mỗi bước mỗi xa

Diệp Diệu An theo Hồng Ngọc vào phòng tắm, dùng nước nóng đã chuẩn bị sẵn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn ra. Lý Chuẩn hành động nhanh hơn nàng, đợi nàng ra, đã chỉnh trang xong xuôi, ngồi bên bàn chờ rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt anh tuấn tràn đầy ấm áp.

Bên này Hồng Ngọc như hiến vật quý, vừa lật cái rổ lên, trong đĩa sứ hiện ra một cái bánh bao to bằng mặt người, trắng như tuyết, trông rất đáng yêu. Hơi nóng phả vào mặt, mang theo một mùi thịt thơm nồng đậm

Hồng Ngọc đắc ý nói: "Phu nhân mau nếm thử, chính là cái bánh bao thịt mà lần trước nô tỳ nhắc tới đó. Sáng sớm mua ở cửa hàng của Vương gia, vẫn còn nóng hổi đấy ạ."

Diệp Diệu An vừa buồn cười, vừa có chút cảm khái.

Nàng cầm đũa gắp, nhưng bánh bao quá mềm. Vừa dùng lực, gắp ra một lỗ nhỏ, nhân bánh rơi ra ngoài.

Thử mấy lần như vậy, không ăn được miếng nào, trong đĩa lại vỡ vụn một đống, ngay cả Lý Chuẩn cũng không chịu nổi nữa: "Dùng tay đi."

Diệp Diệu An có chút do dự, dùng tay ăn cơm, quá không hợp quy củ.

Lý Chuẩn thấy vậy, biết nàng lại phát bệnh giáo điều, cũng không khuyên nàng. Chỉ mình hắn ra tay, bẻ một miếng, ăn ngon lành. Vừa ăn, vừa nói: "Thơm thật, Hồng Ngọc ngươi cũng ăn chút đi."

Hồng Ngọc hiểu ý chủ tử, không nói hai lời, cũng xé một miếng, miệng lẩm bẩm: "Thơm thật!"

Diệp Diệu An từ nhỏ đã học "thực bất ngôn, tẩm bất ngữ*".

*Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện (Khổng Tử)

Nàng ban đầu còn không lay động, nhưng thấy bánh trong đĩa càng ăn càng ít, cũng dần có chút sốt ruột – tối qua nàng đã không ăn cơm, lúc này thật sự rất đói.

Nàng liếc trộm Lý Chuẩn, phát hiện hắn đang cắm cúi ăn, không để ý đến mình, liền duỗi ngón tay thon dài, lặng lẽ nhéo một miếng nhỏ, nhanh chóng nhét vào miệng.

Nhân thịt bất ngờ là vị mặn mà thơm ngon, bọc trong lớp vỏ nóng hổi, tan chảy trong miệng, béo mà không ngấy. Diệp Diệu An thật sự không nhịn được, lại gắp thêm một miếng.

Lý Chuẩn giả vờ như không thấy gì, trên mặt lại vô thức lộ ra ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK