• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Diệu An lăn qua lộn lại trằn trọc trên giường cả đêm, mãi đến gần sáng mới mơ màng thiếp đi, trong mơ thấy một hai đứa bé bụ bẫm, vừa chạy theo nàng vừa gọi mẫu thân.

Sáng sớm tỉnh dậy, sợ tới mức mắt sưng húp, chẳng khác nào mắt cá vàng.

Hồng Ngọc thấy Diệp Diệu An như vậy, còn chật vật hơn cả ngày thành thân hôm ấy, nhất thời kinh hãi: "Phu nhân thế này là làm sao vậy?"

Bữa sáng là canh bồ câu hầm lửa nhỏ, một chén nhỏ xíu.

Diệp Diệu An uống hai ngụm, cảm thấy trong dạ dày đầy mỡ ngây ngấy, có chút buồn nôn.

Diệp Diệu An nhớ lại lúc Trương di nương mang thai, một chút dầu mỡ cũng không đụng vào. Mỗi lần gặp bà ấy, trên tay đều cầm thứ trái cây chua chua.

Xong rồi, thật xong rồi.

Diệp Diệu An cầm thìa, nặng trĩu như cầm một chiếc kích.

Do dự hồi lâu, nàng cảm thấy hiện tại chỉ có thể nói với Hồng Ngọc, bèn từng chút một nói ra những lời trong lòng: "Ta... hình như có thai rồi."

Nói xong, vừa thẹn lại sợ, trên mặt một mảnh đỏ bừng.

"Hả?" Hồng Ngọc sợ tới mức đánh rơi cả đôi đũa bạc gắp thức ăn trên tay xuống đất.

Có... có thai rồi?

Hồng Ngọc xuất thân từ chốn chợ búa, câu lan viện ổ gái gú đều từng thấy qua, về chuyện này hiểu biết hơn Diệp Diệu An nhiều.

Nàng ấy nghĩ đến việc lão gia đã bị cắt sạch sẽ ở dưới, không thể nào được.

Cho dù Lý Chuẩn thật sự nghịch thiên cải mệnh, thì ngày tháng cũng không đúng.

Hồng Ngọc cẩn thận hỏi: "Phu nhân có phải bị chậm quý thủy rồi không?"

Diệp Diệu An tính toán ngày tháng, lắc đầu.

Hồng Ngọc lại hỏi: "Vậy phu nhân sao lại nói lời ấy?"

"Ta và hắn nằm chung một chỗ, bây giờ lại buồn nôn."

"Chỉ nằm thôi sao? Không có ai chồng lên ai hả?"

Diệp Diệu An bị câu hỏi này làm sửng sốt, hỏi ngược lại: "Cái gì mà ai chồng lên ai?"

Hồng Ngọc lúc này mới hiểu ra, thở phào một hơi, nhặt đôi đũa rơi trên đất lên.

“Ôi, cô nãi nãi của ta, hóa ra ngài là người không hiểu chuyện, khiến nô tỳ sợ hãi.” Hồng Ngọc cười nói.

Cuối cùng, nàng ấy lại nói: “Đừng sợ, chuyện này để nô tỳ lo.”

Hồng Ngọc nói là làm.

Chiều hôm sau, gã sai vặt trong phủ mang về một gói lớn đồ tốt từ bên ngoài trở về.

Hồng Ngọc cho người tìm những quyển thi họa xuân cung đều là những thứ được rao bán rầm rộ nhất trên chợ đen hiện nay. Nào là "Tần Lâu Khách", nào là "Thích Thích Sinh", cần cái gì cũng có.

Nàng ấy nghĩ Diệp Diệu An biết chữ, nên trong bọc này ngoài những thứ chỉ có hình, còn có cả những thứ toàn chữ, cùng cả những thứ vừa có hình vừa có chữ.

Vải bọc được mở ra trên bàn, mặt Hồng Ngọc đầy vẻ đắc ý: "Phu nhân, mời xem."

Diệp Diệu An nửa tin nửa ngờ, bước đến trước bàn, lật từng trang ra xem.

Nàng xem chưa được bao lâu thì đã ngây người, khuôn mặt xinh xắn tái mét: "Đây là cái gì?"

"Yêu tinh đánh nhau."

Hồng Ngọc sợ nàng không hiểu, bèn tỉ mỉ giải thích cho nàng chỗ nào vào, chỗ nào ra, làm sao để thích thú.

Điên loan đảo phượng, hòa quyện như nước với sữa.

Diệp Diệu An nào đã thấy trận địa này bao giờ, sợ nhìn phải thứ không nên nhìn, mắt nổi mụt lẹo, xấu hổ lấy khăn che mặt.

Tay dùng để che mặt, tự nhiên không che được tai, nên những gì cần nghe, một chữ cũng không sót, đều lọt vào tai nàng.

“Chẳng qua lão gia không giống như trong tranh.” Hồng Ngọc nói gần hết, dừng lại, thở dài một tiếng.

Đụng đến trọng điểm, Diệp Diệu An không khỏi hạ khăn xuống, hỏi: "Không giống ở chỗ nào?"

Hồng Ngọc chỉ vào chỗ của nam nhân trong tranh, tay làm động tác cắt kéo, một mở, một khép: "Két một tiếng, một đao không còn."

Diệp Diệu An rùng mình, cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa của câu "thái giám thiên đao vạn quả" mà nàng từng nghe nói.

Mỗi bước mỗi xa

***

Đêm đó, Đằng Tương tứ vệ gấp rút huấn luyện, Lý Chuẩn ở ngoại ô kinh thành chưa về.

Đã gần giờ Hợi, đêm khuya tĩnh mịch.

Trong lều đèn đuốc sáng trưng, Lý Chuẩn cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ngồi xuống trước bàn, mở những lá thư nhận được hôm nay ra xem.

Sau khi xem xong mấy phong mật báo do tai mắt gửi về, hắn đưa tay dò tìm, sờ thấy một phong thư nhỏ màu nâu, mặt mày sắc lạnh không khỏi dịu lại.

Là thư nhà hàng ngày của Tu quản sự gửi tới.

Thật ra cũng không có gì quan trọng, chẳng qua là phu nhân trong phủ hôm nay ăn gì, uống gì, làm gì, chuyện lớn chuyện nhỏ đều được viết thành một chồng giấy nhỏ thật dài.

Nhưng hôm nay chồng giấy nhỏ này nhìn có vẻ nặng trĩu hơn mọi ngày, Lý Chuẩn tò mò xé lớp sáp nến.

Thủ vệ trước lều đang tuần tra, đột nhiên nghe thấy trong trướng truyền ra một tràng cười lớn, đều giật mình, liếc mắt nhìn nhau.

Vị chưởng ấn Ngự Mã Giám ngày thường nghiêm nghị ít cười, sao lúc này lại cười thành tiếng, giống như con chồn trộm được gà. Chả lẽ hắn bị trúng tà?

Lý Chuẩn xoa xoa khuôn mặt đã cười mỏi, trong lòng thầm nghĩ, Diệp Diệu An thật là giỏi giang, thơi gian chỉ mấy ngày, mình cũng có thể sinh được con rồi.

Hắn vui vẻ mở phong thư tiếp theo ra xem. Đọc chưa được bao lâu, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, tay nắm chặt mật thư, rơi vào trầm tư.

Trong thư viết, mật thám Đông Xưởng dưới trướng Lưu Bảo Thành thừa đêm rời kinh, thuận quan đạo một đường về phía tây, đi về phủ Thái Nguyên.

Bức thư nói rằng, mật thám Đông Xưởng dưới quyền Lưu Bảo Thành lợi dụng đêm tối ra khỏi kinh, theo quan đạo hướng về phía Tây, đến phủ Thái Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK