"Bản cung tin ngươi." Thái tử nhớ lại chuyện Đại tướng quân, mắt đột nhiên sáng lên, "Mấy ngày nữa mẫu phi sẽ khỏe lại, đúng không?"
Ngày đó Lý Chuẩn vừa mang Đại tướng quân đi, nó liền tắt thở. Hắn nghĩ thầm, lừa một đứa trẻ thì dễ, tìm một con mèo tương tự là xong, nhưng chuyện của Bàng Quý phi đâu có đơn giản như vậy.
Bà ta không thể c.h.ế.t được, ít nhất bây giờ còn chưa thể.
Lý Chuẩn đỡ Thái tử đứng dậy, miệng dịu giọng nói: "Đó là đương nhiên, nương nương là người có thiên tướng, chẳng mấy chốc sẽ khỏi bệnh."
Thái tử đột nhiên ngập ngừng, thấy cung nhân lui ra xa, mới khẽ nói: "Mấy ngày nay người canh giữ trong cung hình như đã đổi, có vài gương mặt lạ ta không quen, Lưu Bảo Thành còn cách ba năm ngày lại đến xem bản cung. Ngươi... có thể đừng đi không?"
Lý Chuẩn không trả lời, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Thái tử hơn.
Cung Từ Khánh rộng lớn như vậy, thân phận tôn quý đến đâu, cũng chỉ nắm giữ được một bàn tay này thôi.
Mỗi bước mỗi xa
Khoảnh khắc ấm áp này không kéo dài được bao lâu, bởi vì trong điện vang lên giọng nói the thé quen thuộc: "Thỉnh an Thái tử điện hạ."
Lưu Bảo Thành khom người bước vào, nhìn thấy Lý Chuẩn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc giả tạo: "Ôi, thật đúng lúc, Lý công công cũng ở đây."
Thái tử nhìn thấy Lưu Bảo Thành, trong lòng không vui, không muốn ở lại lâu, nhấc chân muốn đi: "Ta muốn đi thăm mẫu phi."
Lưu Bảo Thành hời hợt ngăn lại, chậm rãi nói: "Việc này không được, Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, Bàng Quý phi có lẽ đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, mới phát điên, hiện tại không ai được phép đến thăm."
Nói xong, trên mặt lão ta đầy vẻ tiếc nuối, ngước mắt liếc nhìn Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn nhìn thấy, gật đầu: "Điện hạ vẫn nên nghe lời khuyên của Lưu công công. Dù sao bên cạnh Quý phi nương nương cũng có người chăm sóc, mạo muội đến đó, ngược lại làm phiền ngài ấy dưỡng bệnh."
Thái tử thấy Lý Chuẩn cũng nói vậy, lúc này mới dừng bước.
Lý Chuẩn đỡ Thái tử lên giường nghỉ ngơi, dặn dò cung nhân chăm sóc cẩn thận, rồi cùng Lưu Bảo Thành lui ra khỏi cung Từ Khánh.
"Sư gia vừa rồi biết ta ở cung Từ Khánh, mới đặc biệt đến đây đúng không." Trên đường đi về phía bắc gần đến phòng trực của Ngự Mã Giám, Lý Chuẩn mới nhàn nhạt nói.
Chút tính khí này ngược lại khiến Lưu Bảo Thành có phần yên tâm: "Mấy ngày nay trong cung loạn lắm, tạp gia khó tránh khỏi phải đi tới lui, ngươi không cần nghĩ nhiều."
"Ta không ở trong cung, mọi việc quả thật chậm một bước... còn mong sư gia để tâm nhiều hơn."
Lưu Bảo Thành gật đầu: "Lần này Bàng Quý phi mắc bệnh, quả thật là tạp gia cũng không ngờ tới, bằng không nói gì cũng không thể làm Thái tử điện hạ sợ." Lão ta nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Như vậy đi, tạp gia sẽ phái thêm người, canh giữ cả hai bên, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót nữa."
Vẻ mặt chân thành kia thật không giống giả. Chỉ là những người sống lâu trong cung, cái gì là thật, cái gì là giả, có lẽ chính bọn họ cũng không phân biệt được nữa rồi.
Lý Chuẩn không muốn truy cứu sâu hơn, cung kính nói lời cảm tạ.
Hai người chia tay ở cửa Ngự Mã Giám, Lý Chuẩn cất bước đi vào. Đợi Lưu Bảo Thành đi xa, hắn lại quay người, đi ra khỏi cửa.
Đã có người ra tay trước, vậy thì đừng trách hắn. Chỉ là trước đó, hắn còn có một người muốn gặp.
***
Tiểu viện rủ hoa bìm bìm, trên cây non là bí xanh leo đầy, toát lên một vẻ ẩn dật của chốn thôn quê.
"Thuốc có uống không?" Giọng nam thanh mát vang lên.
"Bẩm sư phụ, mười mấy năm nay vẫn luôn uống."
Trong căn phòng tối tăm như hang động tuyết chỉ có hương an tức tĩnh lặng cháy, lượn lờ quanh quẩn, như lạc vào cõi hư vô.
Hai người ngồi bệt trên sàn, trước mặt là một bàn cờ tinh xảo.
"Cạch," một quân cờ đen rơi xuống: "Như vậy rất tốt, vô dục vô cầu, quả thực là chí cương chí dương."
Lý Chuẩn cầm quân trắng, khẽ nhíu mày, hồi lâu mới đặt một quân cờ xuống: "Sư phụ, con không biết làm như vậy... có chu toàn không."
"Trên đời này nào có kế vạn toàn."
Lúc nói chuyện trong vài nước cờ, quân trắng đã bị vây chặt.
Lý Chuẩn do dự. Kỳ nghệ của hắn không tinh, chinh tử* không có lợi, giờ đã không còn cách nào xoay chuyển, bèn thở dài.
*chinh tử: là một kỹ thuật bắt quân trong cờ vây, trong đó người chơi liên tục đuổi quân đối phương theo một đường zig-zag (thường là đường biên) cho đến khi quân đó hết khí và bị bắt.
Người đối diện mỉm cười, nhận lấy quân cờ trong tay Lý Chuẩn, đặt xuống góc dưới bên phải.
Cục diện bỗng nhiên sáng tỏ, lớp lớp quân trắng vậy mà đột phá vòng vây quân đen, hóa nguy thành an.
Như vậy, liền có thể thành thế "ngàn tầng bảo các".
"Ngàn dặm đê điều, sụp đổ vì hang kiến." Nam nhân chỉ vào nơi vừa đặt quân cờ, ý vị sâu xa.
Lý Chuẩn vẫn còn chút do dự: "Con chỉ không biết mình có làm được không."
"Có biết vì sao ta tìm con hay không? Con không có phụ mẫu, một cánh bèo trôi, ý chí kiên định. Không vướng bận, lục căn thanh tịnh, mới làm nên đại sự."
Lý Chuẩn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thầm nghĩ, sư phụ liệu sự như thần, cũng có lúc đoán không trúng.
Bây giờ hắn đã có người để tâm, cái tên mềm mại kia khẽ lăn trên đầu lưỡi, vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Hắn không còn là kẻ trong lòng không có gì nữa rồi.