Thời gian quay ngược lại nửa ngày trước.
Khi Lý Chuẩn bị lôi về chiếu ngục, trời đã gần nhá nhem tối. Hắn vốn tưởng sẽ bị áp giải vào phòng giam, nào ngờ lại bị người ta đỡ đi, đưa vào trong điện.
Trong điện là một người quen cũ đang ngồi, thấy Lý Chuẩn như chó chết, bật cười: "Để tạp gia xem xem, đây là vị nào?"
Lưu Bảo Thành xoa xoa chiếc ban chỉ ngọc, cười như đóa hoa cúc: "Đây chẳng phải là Lý chưởng ấn của chúng ta đây sao."
Ngục tốt hai bên buông tay, Lý Chuẩn mất chỗ dựa, không đứng vững, ngã xuống.
"Chậc chậc, xem ra trong ngục ăn không no, ngươi ngay cả nước rửa bát cũng ăn rồi." Lưu Bảo Thành bịt mũi, cố ý không ngừng vẫy tay, như thể không chịu nổi mùi rác rưởi trên người Lý Chuẩn.
Những lời này lọt vào tai, Lý Chuẩn làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của Vũ Tước Nhi vừa rồi.
Lưu Bảo Thành thấy Lý Chuẩn sa sút đến như vậy, hoàn toàn yên tâm, nói với Hứa Bân đang đứng bên cạnh: "Mấy ngày tới tạp gia có việc quan trọng phải làm, tiểu tử này ngươi hãy trông coi cẩn thận, đợi ta trở về rồi xử lý hắn."
Hứa Bân mặt không biểu cảm gật đầu: "Toàn bộ nghe theo ngài điều khiển."
Lưu Bảo Thành hài lòng, nhục nhã xong kẻ thù cũ, thong thả bỏ đi.
"Bịch" một tiếng, Lý Chuẩn như bao tải rách, bị ném xuống sàn nhà ngục.
Hắn mê man không biết bao lâu, cửa kêu leng keng, có người nặng nề bước vào.
"Bên này không cần các ngươi trông coi, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn." Giọng nam trầm thấp nói, ngục tốt xung quanh như chuột thấy mèo, "vèo" một tiếng tản ra, không thấy bóng dáng.
"Lý công công, tỉnh lại đi, là ta."
Lý Chuẩn hé mắt, nhìn thấy một khuôn mặt ghé sát lại gần.
Hứa Bân lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng vải mềm, tự tay giúp Lý Chuẩn lau đi vết bẩn trên mặt.
Lý Chuẩn khoát tay, giọng khàn khàn: "Không sao."
"Lưu Bảo Thành đã rời kinh, chắc là đi đón vị kia rồi. Đêm nay ta sẽ đưa ngài ra ngoài."
Lý Chuẩn gật đầu, nhận lấy miếng vải trong tay hắn ta, tự mình lau mặt: "Làm khó ngươi rồi."
Mỗi bước mỗi xa
"Trình đại nhân có ơn tri ngộ với ta, chút chuyện nhỏ này vốn không đáng nhắc đến. Huống chi ngôi vị Thái tử, là gốc rễ của một nước, Hứa mỗ dù là một kẻ mãng phu, tuyệt đối cũng không thể trơ mắt nhìn hành động làm rối loạn triều cương này. Chỉ hận ta trước đây không nhìn thấu bộ mặt thật của tên Lưu Bảo Thành kia, vì lão ta chạy vặt làm không ít chuyện. Bây giờ nghĩ lại, hối hận không kịp."
"Ai mà có thể đoán trước được? Biết sai sửa sai, còn gì tốt đẹp bằng."
Trên mặt Hứa Bân lộ vẻ có lỗi, lại nói: "Chuyện gấp gáp, buổi sáng Trình đại nhân mới nói chuyện kỹ với ta, buổi chiều ngài đã vào rồi, nhiều chỗ không thể thu xếp chu đáo, còn để ngài chịu không ít khổ sở."
"Đã muốn diễn, đương nhiên phải diễn cho trót, bằng không lộ sơ hở, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?" Lý Chuẩn nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu như ta không bị gì mà đi, chẳng phải khiến người ta sinh nghi rồi ư?”
"Ý của ngài là?" Hứa Bân trầm ngâm, "Như vậy đi, hay là ta tìm một cái xác chết, ngâm nát mặt, nói ngài hổ thẹn với bên ngoài, sợ tội tự sát."
Lý Chuẩn không nhịn được bật cười, nhớ tới những trò cũ thường dùng dạo này, ôn tồn nói: "Cách này không khỏi quá tầm thường một chút."
***
"Ta chính là ra ngoài như vậy đấy." Lý Chuẩn thành thật khai báo xong, cũng không nghĩ đến chuyện chấn chỉnh phu cương nữa, cẩn thận hỏi, "Phu nhân... còn giận ta không?"
Diệp Diệu An đoan trang ngồi đó, vẫn không biểu lộ cảm xúc. Hồi lâu mới mở miệng nói: "Vào ngục, chịu đòn, diễu phố, đều là để bày mưu?"
Lý Chuẩn gật đầu, vẫn đang dò xét sắc mặt nàng.
Diệp Diệu An khẽ thở dài: "Chàng đối với bản thân, thật là đủ tàn nhẫn."
Lý Chuẩn nhớ tới Vũ Tước Nhi đã biến mất, nghẹn ứ trong cổ họng: "Cũng là vạn điều không do con người quyết định."
Hắn đợi Diệp Diệu An trách hắn lỗ mãng xốc nổi, hoặc là hỏi hắn kế hoạch tiếp theo, hoặc là đoán kẻ chủ mưu đứng sau.
Nhưng đều không có.
Diệp Nhị cô nương chỉ nói là: "Lần sau chàng muốn mạo hiểm, nhớ mang theo ta."
Lý Chuẩn kinh ngạc nhìn sang, rồi ánh mắt dần dần dịu dàng, khẽ nói: "Được, đều nghe theo phu nhân."
Hồng Ngọc bị hai người này qua lại sến súa nổi hết da gà, không nhịn được khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho lão gia đang đắc ý tình trường, ở đây còn có một ngọn đèn đang đứng xem.
Điều này nhắc nhở Lý Chuẩn, hắn quay sang Hồng Ngọc, sắc mặt còn dịu dàng hơn trước rất nhiều: "Ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi."
Hồng Ngọc bị cơn gió xuân ấm áp này làm cho hít một hơi lạnh, dưới chân như bôi dầu, chuồn đi rất nhanh.