Mười sáu năm trước, đêm tối nặng nề.
"Sau khi gặp lão tổ tông, liệu mà khôn khéo lên một chút, đừng có gây họa cho ta," Lão thái giám dẫn đầu mặc áo gấm xanh đậm bó sát người, vừa đi vừa không quên quay đầu dặn dò.
Mỗi bước mỗi xa
Mùa thu ở Bắc Kinh mặt trời lặn sớm, ánh đèn cung đình lay lắt, hắt xuống một vùng bóng tối mập mờ.
Cậu bé không nói gì, đi theo phía sau, đá trên đường đầy rêu xanh, bước một bước lại trượt một bước, cậu đi rất cẩn thận.
Không lâu sau, đã vào đến trong điện.
Một thái giám trung niên mặc áo gấm hoa lớn ngồi chính giữa, vuốt ve đôi quả óc chó chơi trong tay, không nhanh không châm hỏi: "Tên gì?"
"Bẩm lão tổ tông, đứa bé tên là Lý Chuẩn. Là ngoại sanh của biểu đệ bà con xa của tiểu nhân, lanh lợi thật thà, mới vào cung, còn mong lão tổ tông ban cho một công việc tốt." Lão thái giám đáp.
Nhận của người ta hai lượng bạc, Lý Chuẩn liền biến thành họ hàng tám đời không quen biết của lão thái giám này.
Lưu Bảo Thành cũng cảm thấy thú vị với cách tự đoạn tuyệt đường lui của nhà này, khẽ cười, cẩn thận đánh giá đứa trẻ trước mắt.
Vóc người của Lý Chuẩn còn chưa cao lớn, mặt mày thanh tú, là một mầm non tốt. Lúc này vẻ mặt cậu mặt trầm tĩnh, chắp tay sau lưng, lén lút chà xát ở phía sau.
Mắt Lưu Bảo Thành rất tinh, nhìn thấy, lớn tiếng nói: "Lại đây, đưa tay ra."
Lý Chuẩn vâng lời tiến lên, trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi, nhưng bàn tay đưa ra lại không hề run rẩy.
Trên tay mọc mụn nhọt, vừa đỏ vừa sưng, giống như củ cải nước.
Lưu Bảo Thành nói: "Học được cách hầu hạ người chưa?"
Lý Chuẩn gật đầu, vào cung đã có người dạy.
“Ngươi muốn làm công việc gì, trong lòng có ý tưởng gì không?”
Câu này vốn chỉ là lời nói cho có, dù sao cũng là ý của Lưu Bảo Thành, bảo cậu đi đâu thì đi đó.
Nhưng Lý Chuẩn còn nhỏ, không hiểu, lại cho là thật, nói: “Con muốn đi hầu hạ Bàng tài nhân.”
Lão thái giám ở bên cạnh sốt ruột dậm chân, chính mình dặn dò hắn đi theo Lão Tổ Tông, thật không ngờ đứa bé này nhìn thì lanh lợi, thực ra lại là một kẻ ngốc.
Mắt Lưu Bảo Thành híp lại, có chút thú vị hỏi: "Vì sao?"
Lý Chuẩn vẫn chưa vỡ giọng, tuy đã chịu khổ hình, vẫn là giọng thiếu niên: "Nghe người khác nói, tính tình của Bàng tài nhân tốt."
Nói năng thẳng thắn, nếu có người có tâm nghe được, nhất định sẽ suy diễn lung tung. Tính tình của Bàng tài nhân tốt, vậy những nương nương khác trong hậu cung tính tình không tốt sao?
Lưu Bảo Thành âm thầm tính toán.
Hoàng hậu và Bàng tài nhân không hợp nhau đã một thời gian, trong hậu cung, những người mà Hoàng hậu không vừa mắt, có mấy ai có kết cục tốt đẹp?
Lưu Bảo Thành để lấy lòng Hoàng hậu, ngoài mặt không dám làm gì, ngấm ngầm đối với việc ăn uống của Bàng tài nhân, ít nhiều đều có bớt có xén.
Bây giờ tìm một kẻ ngốc nghếch đi hầu hạ, cũng tốt.
"Đứa bé ngoan, tạp gia đây sẽ nghe ngươi một lần."
Bàn tay lạnh lẽo đặt lên đầu Lý Chuẩn, Lý Chuẩn cố gắng đứng thẳng người hơn, không hề lùi bước.
Đến thiên điện của Bàng tài nhân, nghe thấy bên trong một loạt tiếng đổ vỡ và chửi rủa, hắn cũng không hề lùi bước.
Chỉ là ngoài cửa sổ gió lớn gào thét, cơn mưa cuối cùng cũng trút xuống.
…
"Hôm nay ở lại đây ăn cơm đi." Giọng Lưu Bảo Thành vang lên bên tai.
Mấy tiểu hoả giả đã bày biện xong bàn ăn, bận rộn nhưng đâu vào đấy.
Ký ức như thủy triều rút đi, Lý Chuẩn, giờ đây đã chưởng ấn Ngự Mã Giám, ngẩng đầu nhìn Lưu Bảo Thành đã gần sáu mươi tuổi, nhàn nhạt nói: "Được."
***
Sách trên bàn chồng chất cao ngất, Diệp Diệu An gục mặt xuống bàn, ngủ say sưa.
Một cơn gió thổi qua, lật một trang sách, thổi bay con bọ rùa nhỏ đang bò trên đó. Con bọ bốn chân chổng lên trời, chân run rẩy hồi lâu, cuối cùng cũng lật lại được, chậm rãi bò về phía trước.
"Ái cha!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng "bốp" của một cú đánh.
Diệp Diệu An sợ tới mức tỉnh giấc, ôm cái đầu vừa bị đánh đâu.
Trong tay của Hồng Ngọc đang cầm quạt hương bồ, vẻ mặt lúng túng nói: "Có một con sâu bò về phía phu nhân, nô tỳ sợ nó chui vào tai, ăn mất óc."
Một cơn gió thổi qua, lật một trang sách, cuốn sách làm rơi một con bọ nhỏ đang bò trên đó. Con bọ nằm ngửa, chân tay giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng lật lại, chậm chạp bò đi.
Diệp Diệu An không khỏi bật cười.
Hồng Ngọc lại nói: "Phu nhân mệt đến ngủ luôn rồi, sách này cứ để đó đi, cũng không hỏng được, lát nữa đọc sau."
Lý Chuẩn đã mấy ngày chưa về, Diệp Diệu An tự thấy không ai quản, thỏa sức lấy không ít sách trong thư phòng ra, thức đêm đọc, đến cơm cũng ăn ở trước bàn.
Đọc ‘Đại Học’, biết rõ đạo làm người. Đọc ‘Thủy Kinh Chú’, biết non sông hùng vĩ. Đọc ‘Hổ Kiềm Kinh’, biết lòng người khó lường.
Nàng chưa từng biết thiên hạ có những đạo lý tốt đẹp đến vậy, bên ngoài có một thế giới rộng lớn đến vậy, con người có nhiều cách sống đa dạng đến vậy.
Tuy chỉ là đọc lướt qua, có chỗ còn chưa hiểu, nhưng tâm trạng kích động sôi sục trong lòng là có thật.
Diệp Diệu An đang muốn quay đầu, nói với Hồng Ngọc nàng không mệt, liền nghe thấy tiếng "rắc" một tiếng, nhất thời đau đến méo cả mặt.
Thì ra là nằm sấp ngủ, bị sái cổ.
Hồng Ngọc vội vàng tiến lên, giúp nàng xoa bóp, nhưng không đúng cách, càng xoa càng đau.
Diệp Diệu An khẽ rên, từ trước bàn sách chuyển sang giường. Hồng Ngọc bưng nước nóng đến, nhúng ướt khăn, đắp lên cổ Diệp Diệu An, buồn rầu nói: "Lão gia cũng đừng về hôm nay, nếu không nhìn thấy, sẽ trách nô tỳ chăm sóc không chu đáo."
Điều tốt không linh, điều xấu lại linh, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.