• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Chuẩn lười giải thích, Bàng Quý phi vô tội trong miệng Trình Hiệu, cũng từng bày mưu hãm hại các sủng phi khác, thậm chí... cả đứa nhi tử độc nhất của Hoàng hậu.

"Là ai thì cũng không khó đoán, có thể vào được nội đình, phần lớn đều có liên quan đến người trong cung. Chẳng qua cũng chỉ là thủ hạ của hoạn quan hoặc mấy vị ở lục cung." Lý Chuẩn lạnh nhạt nói, "Thử hỏi Trình đại nhân, ai sợ Thái tử đăng cơ nhất, hận không thể một lưới bắt hết những người bên cạnh ngài ấy?"

Thấy Trình Hiệu im lặng, dường như đang suy tính, Lý Chuẩn tiếp tục nói: "Giờ Hoàng hậu nương nương niệm tình cũ, quyết tâm bảo vệ Lưu Bảo Thành. Chắc chắn Thánh thượng nể mặt bà ta và đứa con đã mất, phần lớn sẽ không trừng phạt nặng. Chúng ta nếu đã đồng lòng, phải nghĩ cách lôi kẻ đứng sau màn ra mới được."

Một lời thành sấm.

Ba ngày sau, Thánh thượng hạ chỉ, Tả Hoài Ân bị lăng trì xử tử, toàn bộ nội thị canh giữ cung Từ Khánh ngày đó đều bị treo cổ. Lưu Bảo Thành quản giáo không nghiêm, bị phạt sáu tháng bổng lộc, cấm túc ở Ti Lễ Giám.

Người xem náo nhiệt vây kín cả đường phố, đao phủ lột trần Tả Hoài Ân, tay vung đao xuống, từng mảng thịt m.á.u văng tung tóe. Tả Hoài Ân không có lưỡi cũng không ngừng được tiếng kêu rên, ruột gan đổ đầy đất, hơi thở vẫn chưa dứt, toàn thân co giật thành một con tôm lớn.

Kẻ hành hình sợ cắt không đủ số nhát, thỉnh thoảng lại tưới rượu lên người hắn ta, mỗi giọt như d.a.o cắt. Mãi đến khi người hô số lớn tiếng "Đủ rồi!", đao phủ mới một đao cắt cổ, cho Tả Hoài Ân một cái c.h.ế.t nhanh gọn. Đám đông vây xem bùng nổ một tràng hoan hô, ùa lên tranh giành những mảnh thịt bị cắt ra, được cho là có thể chữa bách bệnh.

***

Trời nhá nhem tối, Diệp Diệu An trang điểm xong xuôi. Nàng mới nhuộm móng tay màu đỏ tươi, dán hoa điểm trán, khác hẳn vẻ thanh tao thường ngày, trông hết sức kiều diễm.

Xe của Trương Bỉnh Trung dừng trước cửa, một đám gia đinh hộ tống Diệp Diệu An lên xe, bản thân hắn ta lại không hiện thân.

Thất Tịch ngày lành, từ xưa đã có truyền thống xâu kim cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, bái Khôi Tinh. Du khách ở kinh thành tấp nập, chen vai thích cánh.

Cầu Hồng Nguyệt nằm ở ngoại ô thành, là một nơi hẻo lánh, dân thường không có xe ngựa, khó mà đến được, cho nên rất yên tĩnh. Cầu bắc ngang qua hồ, ngẩng đầu có thể thưởng trăng sáng, cúi đầu có thể nắm tay giai nhân, là một nơi hẹn hò riêng tư tuyệt vời. Lúc này vừa qua giờ Tuất, mặt hồ sáng lên những đốm hoa đăng lung linh, đẹp không sao tả xiết.

Trương Bỉnh Trung không đến biệt viện, càng không đi cùng Diệp Diệu An, là để bày ra một màn công tử giai nhân tình cờ gặp gỡ trên cầu Ô Thước. Hắn ta hớn hở mặc một bộ áo trắng, canh đúng giờ đến điểm hẹn.

Người vừa đi đến dưới bờ đê, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động.

"Trương đại nhân xin dừng bước." Một giọng nam trong trẻo vang lên.

Mỗi bước mỗi xa

Bước chân Trương Bỉnh Trung khựng lại, quay đầu nhìn, thấy dưới tầng tầng lớp lớp cành liễu rủ xuống, một người chậm rãi thong thả bước ra.

Lý Chuẩn mặc đồ đen, ánh mắt sắc bén: "Trương đại nhân, cảnh đẹp đêm nay như vậy, một mình ngươi thưởng thức, không mang theo Diệp phu nhân, có phải không thích hợp không?"

Trương Bỉnh Trung cười lạnh: "Công công thật có hứng thú. Đêm Thất Tịch này vốn là ngày nam nữ cầu duyên, ta ngược lại tò mò, kẻ không âm không dương như ngươi, đến góp vui làm gì?"

Cái gì mà tu soạn Hàn lâm viện, cái gì mà Chưởng ấn Ngự Mã Giám. Lúc này hai người đối đầu nhau, giống như hai con sói đực bảo vệ lãnh địa, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.

Lý Chuẩn hơi nghiêng đầu, phía sau hiện ra bóng dáng hộ vệ: "Hôm nay trăng sáng vừa vặn, Lý mỗ muốn cùng Trương đại nhân nói chuyện thẳng thắn, chỉ sợ giai nhân đợi chờ sẽ thất vọng."

Trương Bỉnh Trung siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền.

……

Gót giày thêu hoa giẫm lên cầu gỗ, ván cầu rung nhẹ. Chỉ một nén hương sau, có người đến.

"Ngươi quả nhiên vẫn còn sống."

Diệp Diệu An đợi được người đến. Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nàng hít sâu một hơi, quay người lại.

Điền phu nhân đứng trên cầu, phía dưới cầu có năm sáu gã tráng hán mặc đồ ngắn, hẳn là đi theo bà ta.

Bà ta một tay vịn lan can, nhìn xuống mặt hồ gợn sóng, rồi mới đứng thẳng người nhìn Diệp Diệu An, ôn tồn nói: "Thấy ta, không thỉnh an sao?"

Ánh mắt Diệp Diệu An trầm tĩnh, nói những lời không liên quan: "Di nương bệnh rồi."

Điền phu nhân cười nhạt, thờ ơ nói: "Ta và phụ thân ngươi đã mời lang trung đến, là do bà ta bạc mệnh."

"Nếu nói như vậy, còn phải cảm ơn bà rồi. Chỉ là... ta đã biết hết rồi." Vừa nói, Diệp Diệu An vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói nhỏ, mở ra, lộ ra bên trong một ít bã thuốc màu vàng nâu, "Đây chính là bằng chứng bà đã hạ độc mẫu thân ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK