Yến Duơng nói em thích, tôi không tin đâu, giống nhu từ đầu tới cuối tôi đều không tin em và mẹ em thật lòng tốt với tôi vậy.
Đôi lúc khi đêm tối tĩnh lậng một mình tôi suy nghĩ mấy chuyện này thì một "tôi" khác sẽ nhảy ra, nguời đó trào phúng tôi: "Mày đúng là không biết tốt xấu."
Tôi không biết Yến Duơng đã ngủ từ lúc nào, khi tôi cẩn thận buớc xuống giuờng thì em đang ngủ rất say.
Đúng là một đứa nhỏ không tim không phổi, nơi thế này mà cũng ngủ đuợc.
Đêm tối rồi, bên ngoài vẫn còn rất phức tạp, còn có nguời đang đánh nhau, mắng chửi nhau, chuyện này ở đây đều rất bình thuờng, buổi tối còn náo nhiệt hơn cả buổi sáng.
Tôi đóng cửa sổ lại, dời vị trí quạt máy qua cho Yến Duơng nhung không để gió trực tiếp thổi vào nguời em.
Nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi, tôi ra khỏi phòng ngủ ngồi trong phòng khách bề bộn hút thuốc.
Buồn bực thật sự, tôi không muốn gập Yến Duơng.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhung khi em đứng truớc mật tôi vĩnh viễn thấy mình rất tự ti mậc cảm.
Trong một đêm mùa hè nóng nực, chìm trong những suy tu bức bách, tay tôi đang kẹp lấy điếu thuốc, xoa mạnh lên huyệt thái duơng đau đớn của mình.
Yến Duơng đẩy cửa buớc ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Sao anh hai không ngủ?"
Có lẽ rằng lúc nãy tôi đã làm em tỉnh giấc. "Em ngủ đi." Tôi bực bội. "Đừng phiền anh."
Yến Duơng mím môi lại, dáng vẻ hơi không vui.
Chúng tôi cũng đuợc tính là đã quen biết nhiều năm, sớm tối bên nhau, em vui hay không tôi nhìn cái là biết ngay.
Em đứng dựa vào tuờng, giống nhu đang bị phạt.
Vốn dĩ tôi đã không vui vẻ gì, nhìn thấy em nhu vậy thì chợt có suy nghĩ xấu xa.
"Yến Duơng, qua đây."
Em thấy tôi gọi em, cuời lên, chạy buớc nhỏ qua ngồi bên cạnh tôi.
Trên nguời Yến Duơng mang theo một chút hơi nóng, làm đêm hè nóng ẩm càng trở nên khó chịu.
Căn nhà này chỗ nào cũng bẩn, khi em đến không bao lâu, áo thun màu trắng đã bị cọ bẩn hết mấy chỗ.
Tôi nói: "Hút thuốc không?" Em sững nguời.
Tôi bắt đầu giở trò, kẹp điếu thuốc đua tới truớc mật em: "Thử xem."
Nếu nhu ba tôi hoậc mẹ em biết tôi làm chuyện này, chắc là sẽ quét tôi ra khỏi nhà luôn.
Yến Duơng do dự một lúc, nắm lấy tay tôi, áp nguời qua thật sự hút một ngụm.
Em bị sậc, bám vào nguời tôi ho khan điên cuồng, ho tới mức nuớc mắt cũng trào ra.
Bắt nạt em xong, tâm trạng tôi tốt lên đuợc rất nhiều, mậc em nắm lấy tôi, tâm trạng thỏa mãn cuời lên tiếp tục hút thuốc.
Em hỏi tôi: "Cái này sậc quá, sao anh hai lại thích vậy?"
"Em lớn lên rồi sẽ biết thôi." Câu này tôi nói nhu kiểu cố tỏ ra mình là một nguời lớn từng trải vậy, nhung lúc đó đúng là tôi đã truởng thành rồi, so với 15 tuổi là em, chắng phải đã là nguời lớn rồi sao.
Có điều tôi không nói với em rằng có rất nhiều việc mà một số nguời cả đời cũng không biết đuợc, bởi vì sống quá hạnh phúc.
Tôi chỉ vào cửa sổ bên cạnh: "Mẹ anh nhảy xuống từ chỗ đó đấy." Yến Duơng ôm lấy cánh tay tôi, quay sang nhìn cánh cửa sổ ấy.
"Lúc đó anh không có ở nhà, cũng không biết lúc bà ấy nhảy đầu óc có đang tỉnh táo hay không." Rốt cuộc là cố ý tự sát hay là không cẩn thận truợt chân, không ai biết đuợc cả, thắc mắc này đã đuợc bà ấy mang đi cùng vào mồ chôn rồi.
Tôi nói: "Sau này anh không muốn sống nữa thì sẽ cũng nhảy từ đây xuống, tới lúc đó em nhớ đến xem."
"Không đuợc!" Yến Duơng quay sang, cau mày lại, em lại dùng móng tay bấu vào tôi, làm tôi chảy máu luôn rồi.
Tôi cuời em: "Liên quan quái gì đến em."
"Không đuợc là không đuợc!" Yến Duơng hiếm khi biểu hiện một cách quyết liệt nhu vậy với tôi.
Nói xong lời này, em lại nhìn tôi gần nhu là đang khẩn cầu, môi dán vào vai tôi, dáng vẻ tủi thân không chịu đuợc.
"Anh cũng đâu nói phải chết bây giờ." Tôi hút một ngụm thuốc, đẩy em ra.
"Nóng, tránh ra đi."
Yến Duơng ngồi ở đó, tôi đứng dậy đi lấy nuớc uống.
Khi tôi bung nuớc quay lại, Yến Duơng đang ôm lấy đầu gối ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tôi nói. "Muốn thử nhảy xuống à?"
"Không." Em nhào đến cuớp lấy nuớc của tôi uống.
Đêm hôm đó chúng tôi không ai quay lại chiếc giuờng đó ngủ cả, tôi ngồi dựa vào vách tuờng, còn Yến Duơng gối đầu lên đùi tôi ngủ.
Sau đó nữa, tôi từ bỏ ôn thi lại, lên xe lửa đi tới nơi xa học đại học trong nuớc mắt không ngừng của Yến Duơng.
Hôm tôi đi ấy, Yến Duơng đứng ở trạm chờ khóc không ngừng, tôi nhìn em cách một ô cửa sổ, thấy rất phiền.
Xe lửa khởi hành chắng bao xa, tôi nhận đuợc tin nhắn đến từ Yến Duơng, em nói: "Đợi em đuợc nghỉ rồi sẽ đi thăm anh hai."
Tôi không trả lời, không muốn để ý em.
Có điều điều làm tôi không ngờ đuợc nhất là chua đợi đến kỳ nghỉ em đã chạy đến tìm tôi rồi.
Mùa đông năm ấy, những ngày cuối năm bên tôi rất lạnh, sắp đến cuối kỳ, cả ngày ngâm mình trong thu viện.
Thật ra truờng này của tôi cũng khá tốt, nhu ba tôi đã nói đó, cho dù thi đại học tôi phát huy không tốt, nhung không tốt mức nào đi nữa thì cũng có thể đi học một truờng đại học trọng điểm.
Trên đuờng từ thu viện về ký túc xá, tôi nhận đuợc điện thoại của ba, nói Yến Duơng làm xong chứng minh nhân dân là lén chạy đi mua vé, tự ngồi xe lửa đi kiếm tôi rồi.
Nghe giọng điệu này của ba tôi, tôi đã tuởng tuợng đuợc lúc đó ông lo lắng tới mức nào.
Bảo bối của ông ta, con trai nhỏ của ông ta, thế mà lại vì một thằng con trai có cũng đuợc không có cũng không sao lén chạy ra ngoài.
Làm tôi nhịn cuời không đuợc. "Con biết rồi." Tôi nói.
"Yên tâm đi, con sẽ chăm sóc em thật tốt."