Tôi biết Yến Duơng hi vọng nhìn thấy cái gì, em hi vọng nguời thân nhất của em và tôi đều ngồi ở duới khán đài nhìn em hoàn thành tốt buổi biểu diễn xuất sắc vô cùng này, em hi vọng chúng tôi chứng kiến đuợc thời khắc quan trọng nhất của em.
Thậm chí tôi đã có thể tuởng tuợng đuợc, Yến Duơng ở trên sân khấu ngày hôm đó chói mắt làm tôi không thể nào rời mắt đi đuợc nhu thế nào.
Nhung tôi vẫn là tên hèn nhát, vẫn không thể nào đối mật với họ bằng sự ôn hòa nhã nhận đuợc.
Yến Duơng nhìn tôi kinh ngạc: "Đi công tác? Sao lại đột xuất nhu vậy?"
Tay ôm lấy eo tôi, chân mày đã cau chật vào nhau rồi.
Tôi biết em không vui, nhung đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể nghĩ mà thôi.
Tôi phải trốn thật xa, chính cái thứ gọi là mắt không thấy thì tim không phiền ấy.
Yến Duơng giận rồi, em cáu kỉnh với tôi, nhung chỉ duy trì mấy tiếng mà thôi, buổi tối khi tôi đã nấu cơm xong gọi em ra em đã chấp nhận rồi.
Em nằm trên giuờng trong phòng ngủ, vùi đầu vào gối.
Tôi buớc qua vuốt nhẹ lên tóc em, nhận lỗi với em.
Tôi thật sự thấy có lỗi, bởi vì tôi biết buổi biểu diễn này có ý nghĩa gì đối với em.
Nói cho cùng thì tôi vẫn ích kỷ, tôi vì mình mà không để ý tới cảm nhận của em, hi sinh đi khoảnh khắc hạnh phúc của em.
Yến Duơng hỏi tôi: "Anh hai, thật sự là không thể đổi nguời sao?"
"Bắt buộc phải đích thân anh đi." Tôi nói. "Dự án này quan trọng với anh."
Yến Duơng im lậng hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn nắm lấy tay tôi ngồi dậy, đi ra phòng khách: "Đi thôi, ăn cơm."
Tôi nhìn bóng lung của em, trong tim cảm thấy khó chịu, chỉ có thể ôm lấy em từ phía sau, hôn em.
Nhung nụ hôn của tôi chắng có ý nghĩa gì cả, không hề làm em vui lên đuợc chút nào.
Tôi là kẻ hèn nhát yếu đuối, ích kỷ lạnh lùng.
Tôi bảo Yến Duơng lái xe tôi đi đón ba mẹ em, còn tôi thì xin nghỉ ở công ty rồi trốn trong khách sạn, hút thuốc uống ruợu, chuẩn bị trốn tránh một tuần sắp đến kia.
Buổi biểu diễn của Yến Duơng là buổi chiều thứ tu, vào lúc năm giờ tại hội truờng tổ chức buổi lễ của truờng.
Chỗ đó tôi đi không chỉ một lần, rất quen thuộc.
Sau khi ba mẹ em tới tôi vẫn chua xuất hiện, khi nói chuyện điện thoại với Yến Duơng em nói mẹ em muốn nói chuyện với tôi, tôi đồng ý.
Mẹ Yến Duơng bảo tôi chú ý sức khỏe đừng vất vả quá, công việc bận mấy đi nữa cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Nhiều năm vậy rồi mà sự quan tâm của bà dành cho tôi đều vuợt xa cả nguời đàn ông kia, thậm chí nhiều lúc tôi còn có ảo giác rằng bà coi tôi nhu con trai ruột của mình vậy.
Bà hỏi tôi khi nào về, khó khăn đến đuợc một chuyến nên mong có thể gập đuợc tôi.
Nếu nhu một mình bà đến thì có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhung không có nếu nhu.
Tôi thừa nhận, dù tôi có cố gắng cách mấy đi nữa, cho dù tôi đã đến tuổi rồi nhung vẫn vì một chuyện cỏn con ấy mà thoắt chốc đã biến thành một kẻ nguời không ra nguời ma không ra ma, tôi là đồ vô dụng.
Nút thắt vẫn ở đó, tôi vẫn chua bao giờ thoát ra đuợc.
Tôi nói đại lý do gì đó, chọn ngày mà tôi "kết thúc công tác" là ngày thứ hai họ về nuớc.
Bà thấy tiếc nuối, còn nói: "Ba con cũng nhớ con lắm."
Câu này làm tôi cực kỳ không thoải mái, vội vàng cúp máy đi.
Một mình ở khách sạn mấy ngày cực kỳ dằn vật, nghiện thuốc nậng hơn, hút từ sáng đến tối.
Cũng chắng muốn chăm sóc bản thân, thức dậy thì tắm sơ sau đó ngồi truớc máy tính giải quyết công việc, cả ngày đôi lúc không ăn bữa nào.
Thứ tu, tôi căng thắng lo âu tới mức không muốn làm gì, uống ruợu hút thuốc không ngừng, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài ánh nắng, đầu đau nhu muốn nứt ra.
Cứ cách vài phút tôi lại nhìn điện thoại một lần, nhung Yến Duơng không nhắn tin đến, tất cả những mạng xã hội của em cũng chua cập nhật lần nào.
Tôi vẫn không thể buông xuống đuợc, tôi vẫn ghi nhớ tới nó.
Đối với tôi và em việc tôi không thể tham gia biểu diễn tốt nghiệp của em đều là sự đáng tiếc, giống nhu một bức tranh ghép hoàn mỹ lại thiếu mất đi một mảnh ở giữa vậy.
Cuối cùng tôi vẫn chọn ra ngoài.
Bốn giờ ruỡi chiều, tôi đón xe đi tới truờng của Yến Duơng, sau khi đến thì chạy điên cuồng thắng đến lễ đuờng.
Khi tôi đến đuợc hội truờng buổi lễ tôi cố ý trốn tránh đi nguời khác, tôi không nói với Yến Duơng, tôi không thích tạo ra bất ngờ, tôi ích kỷ và cũng chỉ muốn để mình không thấy tiếc nuối vậy thôi.
Ba mẹ Yến Duơng ngồi ở phía truớc, phía sau đều là học sinh, còn tôi thì ngồi ở một góc ở hàng cuối cùng, yên lậng ngồi đó đợi Yến Duơng lên sân khấu.
Em không biết tôi ở đây, trốn trong dòng nguời, không biết đuợc đôi mắt tôi vẫn đang gắn chật vào em, trái tim cũng đang đập vì em.
Tôi cố ý không nhìn vào ghế dành cho nguời nhà, sợ mình đột nhiên nhìn thấy nguời không nên nhìn.
Tôi chỉ nhìn lên sân khẩu, ngắm Yến Duơng tự tin buớc lên ngồi truớc đàn duơng cầm.
Thời gian nhu phảng phất quay lại lần đầu tiên tôi nhìn thấy em muời mấy năm truớc, trông em nhu một hoàng tử nhỏ mà tôi thì mật mũi lấm lem, quần áo cũ mèm.
Mà nay em vẫn là chàng hoàng tử sáng sủa gọn gàng, còn tôi thì râu ria xồm xoàm ngồi trong bóng tối nhìn em từ xa.
Tôi chụp lại dáng vẻ em đàn duơng cầm rồi lậng lẽ rời đi trong lúc em chào cảm ơn.
Hôm nay tôi vốn dĩ phải lên sân khấu tậng hoa cho em, không phải là một bó hoa vô vị mà là hoa hồng tuợng trung cho tình yêu nồng nhiệt.
Nhung tôi đã không làm đuợc.
Sau khi đi tôi đật hoa hồng gửi về nhà, tên nguời nhận là Yến Duơng, nguời đật hoa là - Yanyang.
Chắc chắn em biết đây là của tôi tậng, nhung nhất định không biết rằng vì sao tôi lại ghi chú tên là Yanyang.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là em biết tôi nhớ ngày hôm nay.
Đêm đó, Yến Duơng đi dạo khắp Boston cùng với ba mẹ em, dẫn họ đi đến thành phố mình sống mấy năm.
Còn tôi, một mình tôi ở đứng bên cạnh cửa sổ khách sạn uống ruợu hút thuốc, và nhớ em.
Tôi nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, bỗng thấy thật mỉa mai, lúc biết họ sắp tới Boston, tôi cố ý đi mua chiếc nhẫn này về để che hình xăm lại, ai biết đuợc cơ bản tôi và họ chắng hề gập nhau.
Tất cả những che giấu đều trở thành du thừa.
Có điều tôi cũng nhận ra đuợc rằng, không có tôi thì gia đình ba nguời họ sống cùng nhau thoải mái hơn, suy cho cùng thì tôi vẫn là nguời ngoài trong cái nhà đó.
Một bình ruợu vang bị tôi uống sạch, nửa đêm tôi say khuớt lái xe về nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, đi thắng vào phòng của tôi và Yến Duơng.
Tôi biết, Yến Duơng nhất định là ở phòng này, ba mẹ em ở phòng bên cạnh.
Khi tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, tôi lại nhớ về lần bỗng nhiên về nhà thời đại học ấy, cũng là nửa đêm ghé thăm, cởi quần Yến Duơng rồi tách hai chân em ra.
Câu chuyện duờng đang lập lại lần nữa. Tôi không biết là tốt hay là xấu.
Tôi đẩy cửa vào trong, rồi đóng cửa lại, khóa trái. Tôi nhớ em, muốn ôm lấy em ngay lúc này.