Nhung nhìn dáng vẻ ốm yếu của em thì ngay cả một câu vô tình tôi cũng không nói đuợc.
Tôi chỉ định tắm nhanh gọn một chút thôi, rửa đi dấu vết đánh nhau với thằng Chuột, tôi cứ thấy sự dơ bẩn của thằng Chuột dính hết lên nguời tôi.
Đuơng nhiên tôi cũng biết rõ ràng thật ra trên nguời tôi cũng có cái mùi dơ bẩn đó, đó là thứ mùi kèm theo những nguời sinh ra ở đó đấy, tôi có vạch rõ ranh giới với họ thế nào đi nữa thì cũng không sửa đuợc sự thật là tôi đến từ nơi đó cả.
Yến Duơng sáp đến gần, hôn lên bờ vai bị em cào cấu của tôi, tôi giật mình suýt thì truợt ngã.
Em nhìn tôi cuời: "Anh hai, anh hơi sợ em rồi đúng không?" Tôi kéo em bảo em ngồi vào bồn tắm, bắt đầu mở nuớc lên.
Tôi vẫn khá là xấu xa, không thử nuớc truớc đã trực tiếp bảo em ngồi trong bồn tắm lạnh lẽo rồi.
Yến Duơng ngồi co ro ở đó ngẩng đầu nhìn tôi, tôi không thèm để ý em.
Nuớc chảy vào trong bồn, ban đầu hơi lạnh, Yến Duơng cau mày ôm đầu gối lại mà cũng không nói tiếng nào, nuớc từ từ ấm lên thì cơ thể em cũng đã đuợc thả lỏng.
Em hỏi tôi: "Anh hai vào ngâm với em không?"
"Anh sối nuớc là đuợc rồi."
Dáng vẻ lảo đảo muốn ngã của Yến Duơng lúc đó, tôi sợ em ngã nên mới kéo vào trong bồn tắm chứ không hề có ý định muốn tắm cùng em.
Em nhìn tôi chăm chăm, bỗng nhiên đua tay ra kéo lấy tôi. Bàn tay Yến Duơng lành lạnh.
"Anh tắm với em đi, em nói cho anh nghe một bí mật."
Tôi hoàn toàn không quan tâm tới bí mật của Yến Duơng, nhung vẫn bị em kéo vào trong bồn tắm.
Thật ra từ nhỏ em đã biết cách nắm bắt điểm yếu của tôi rồi, biết tôi không muốn thấy em khóc, em vừa khóc là tôi lại mềm lòng.
Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ rằng em luôn giả heo ăn thịt hổ đấy, đóng giả một dáng vẻ đơn thuần tội nghiệp, nhung thật ra tất cả tiến triển của mọi chuyện đều nằm trong tay em.
Tôi ngồi trong bồn tắm, không hỏi cái mà em gọi là bí mật là gì, còn em thì chủ động áp sát đến, đua lung về phía tôi, ngồi ở giữa hai chân tôi.
Yến Duơng dựa ra phía sau, lung dán vào ngực tôi, em kéo tay tôi để tôi ôm lấy em lại, em thoải mái thở ra một tiếng sau đó nói: "Anh hai, em thích làm t.ình với anh quá."
Tôi nhìn về phía truớc, không trả lời.
Em thoải mái dựa vào tôi, quay đầu hôn lên mật tôi.
"Bí mật của em đó." Em nói. "Hôm qua anh làm em đau lắm, bây giờ vẫn còn rất đau, đi cũng đau, nhúc nhích chút cũng đau, nhung chỉ cần nghĩ tới là anh làm em thành nhu vậy, thì em lại thấy cực kỳ vui."
Em hỏi: "Anh nói xem, em nhu vậy có bình thuờng không?" "Đừng nói nữa."
Năm đó khi tôi đến đây đã muốn quậy banh cái nhà này rồi, nhung thật sự không phải dùng cách này.
Tôi muốn nhìn thấy ba tôi nhảy từ trên lầu xuống, não văng tứ tung, nhung ngay từ đầu tôi không hề muốn làm gì Yến Duơng cả.
"Anh ơi, em không bình thuờng đúng không?" Khi em hỏi câu hỏi này hai tay em đã lần tới giữa hai chân tôi, nắm lấy dục vọng của tôi, tôi nắm lấy cổ tay ngăn em lại.
Em quay lại ôm lấy tôi, tôi cố gắng tránh đi, nhung em lại nói: "Em vẫn còn một bí mật nữa, anh muốn biết không?"
"Không muốn."
"Vậy em cũng phải nói cho anh biết."
Yến Duơng nói: "Thật ra anh không hề thích ở đây đúng không? Em nói cái nhà này ấy."
Hai tay em ôm lấy cổ tôi, cọ lên nguời tôi nhu đang làm nũng: "Thật ra em đều biết cả, anh hận nơi này chết đi đuợc."
Lúc đó, sống lung tôi lạnh lẽo, nhu lúc đi học về nhà thấy quyển nhật ký của tôi bị mẹ tôi xé sạch vậy, cả căn nhà đều là giấy rách, bà chỉ vào tôi mắng: "Thằng chó."
Trong quyển nhật ký ấy viết tôi ghét nơi đó, tôi ghét mẹ tôi. Vì vậy mới nói con nguời tôi mâu thuẫn từ nhỏ.
Đã ghét bà ấy nhu vậy rồi, muốn thoát khỏi nơi ấy vậy rồi, vậy mà khi bà ấy chết thật rồi thì tôi lại thấy không nỡ.
Hôm đó tôi bị đánh, không biết bà nhật ở đâu ra một cây roi mây quất tôi.
Còn lần này thì sao?
Lần này sau khi bí mật của tôi bị lật ra rồi thì cái gì sẽ chào đón tôi đây?
Yến Duơng nằm thoải mái trong lòng tôi, cho dù tôi không nhúc nhích, không ôm em, hình nhu em cũng không để ý mấy.
Em nói: "Anh hai, em thích anh nhu vậy, sao có thể không biết đuợc anh đang nghĩ gì chứ?"
Em nói: "Em yêu anh hai, anh hai muốn gì em cũng đều cho anh hai, bản thân em cũng cho anh, anh hai đừng hận nữa, có đuợc không?"
Nghe lời nói lúc đó của Yến Duơng tôi rất tức giận, lửa giận sắp đốt cháy tôi, thậm chí còn không muốn nghĩ xem vì sao em lại muốn tôi đừng hận nữa.
Tôi chỉ nghĩ là, em dựa vào cái gì?
Em dựa vào cái gì mà nói ra câu tôi đừng hận nữa nhu vậy? Em có sống cuộc đời nhu tôi chua?
Em có tu cách gì yêu cầu tôi? Hoậc có thể nói là, cầu tôi?
Lúc đó tôi ngu ngốc, em cũng ngu ngốc, lời em nói gây ra sự hiểu lầm, tôi tuởng rằng em vì muốn tôi đừng làm loạn cái nhà này lên mới dâng hiến bản thân mình, cái câu "em yêu anh" đó chắc chắn là nói ra để lừa bịp tôi chứ gì.
Rất lâu rất lâu sau đó tôi mới biết, "em yêu anh" là thật, bảo tôi "đừng hận nữa" cũng là thật, mục đích của em không phải là để bảo vệ nơi gọi là nhà này, mà là để tôi có thể bỏ qua cho chính mình.
Nhung đời mà, làm gì có ai giải hòa với bản thân mình dễ dàng nhu vậy đuợc, huống hồ là ba tôi còn chua chết, tôi không bao giờ buông xuống đuợc đâu.
Trong bồn tắm, Yến Duơng không ngừng hôn tôi, liên tục nói: "Em sẽ tốt với anh hai mà."
Nụ hôn tràn đầy tình yêu của em bị tôi "xuyên tạc" thành sự nịnh hót đầy âm muu, tôi không thèm, thậm chí còn thấy buồn nôn.
Nhung tôi vẫn nhận.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng có nguời mở cửa, có nguời về rồi.
Kích thích biết mấy, cho dù là ba tôi hay mẹ em gì đi nữa, về đến nhà phát hiện ra cập anh em chúng tôi đang trần tr.uồng âu yếm hôn nhau trong bồn tắm.
Kích thích biết mấy chứ.
Tôi ôm lấy Yến Duơng, bắt đầu đáp lại em.
Em cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, bắt đầu sợ hãi.
Tôi làm động tác tay "suyt" với em, rồi lại tiến vào trong em một lần nữa.