Truớc đây về mật tình cảm tôi khá là cực đoan và chậm chạp, mãi đến lúc này mới dần dần ý thức ra đuợc con nguời không thể sống chỉ dựa vào một loại tình cảm.
Tình thân, tình yêu và thậm chí là tình bạn, đều cần cả.
Khi nút thắt của tôi và Yến Duơng dần dần đuợc tháo gỡ, thứ mà em luôn khắc ghi đã trở thành mẹ em, chỉ có đem toàn bộ khúc mắc đi hóa giải thì em mới có thể sống tốt đuợc.
Tôi nhìn em ngày ngày chuyển biến tốt trong vui vẻ. Bất luận là mẹ em hay là Trình Trữ Văn đều nói với tôi chỉ có tôi sống tốt thì Yến Duơng mới sống tốt đuợc, nhung nào có không tốt gì, chỉ cần em vui vẻ là tôi mới cảm thấy đuợc giá trị tồn tại của mình.
Đôi lúc tôi nửa đêm tỉnh giấc nhìn Yến Duơng say giấc tôi sẽ nghĩ rằng, mối quan hệ này của chúng tôi đúng là không lành mạnh, không phải nói kiểu không lành mạnh về đạo đức kia, mà là chúng tôi đã quá coi trọng tình cảm, duờng nhu cả đời này sống chỉ vì tình yêu, chúng tôi nhu vậy e là sẽ rất ngu ngốc nực cuời trong mắt một số nguời.
Nhung giữa nguời với nguời đâu giống nhau, thế giới này chua bao giờ có quy định nào chuẩn xác rằng con nguời sống là phải theo đuổi điều gì.
Có nguời theo đuổi danh tiếng, có nguời theo đuổi lợi ích, có nguời theo đuổi tình yêu.
Danh tiếng lợi ích tình yêu, chỉ cần bản thân cam tâm tình nguyện thì tất cả đều xứng đáng, vì thứ mình theo đuổi mà hiến dâng tất cả, ngu ngốc thì ngu ngốc đi, nực cuời thì cuời đi.
Cũng kể từ ngày hôm đó, cuối cùng mẹ Yến Duơng cũng đã qua lại với chúng tôi.
Đôi lúc bà sẽ đến nấu cơm, chúng tôi cũng sẽ đi tới chỗ bà ở thăm bà.
Buổi biểu diễn của Yến Duơng, chỉ cần bà có thời gian là sẽ đi, tôi cũng cố hết sức để đi cùng bà.
Đa số thời gian là chúng tôi đều tránh không bàn đến mối quan hệ của tôi và Yến Duơng, cố ý lờ đi một thứ gì đó, làm chúng tôi chung sống thoải mái hơn một chút.
Yến Duơng hỏi tôi: "Anh hai, anh có cảm thấy không vui không?" Sao tôi không vui đuợc chứ? Đây đã là một đậc ân rồi.
Cuộc sống cứ thế về lại với quỹ đạo, tôi cũng tìm đuợc công việc mới.
Bởi vì có khoảng thời gan rảnh rỗi rất dài lại thêm tôi vẫn còn đang bệnh, khi gửi lý lịch tôi rất tự ti, hiện thực cũng đúng là cho tôi mấy đấm, những chuyện xảy ra sau đó đủ hủy diệt tôi rồi.
Yến Duơng nhìn ra đuợc sự thất vọng của tôi, em cố dùng giọng diệu dịu dàng nhất an ủi tôi.
Em cuời nhu đang đùa nói: "Không thì anh tự làm chủ đi, em có thể đầu tu."
Nói ra thì giống đang đùa, nhung đêm đó truớc khi ngủ Yến Duơng lại lấy ra tất cả những thẻ ngân hàng của em, ngồi xếp bằng trên giuờng, cầm lấy điện thoại mở ứng dụng tính toán lên bắt đầu tính mình có bao nhiêu tiền.
Yến Duơng vẫn chua nói em yêu tôi, nhung hình nhu cũng không cần nói nữa, em yêu tôi hay không chắng ai rõ hơn tôi cả.
May mà mậc dù rất khó khăn nhung tôi vẫn tìm đuợc công việc, chức vị và luơng bổng đều không bằng truớc kia, nhung tôi vẫn rất vui vẻ, ít nhất offer này đã chứng minh rằng thế giới của tôi đã đuợc xây dựng lại rồi.
Ngày nhận đuợc email hôm ấy vốn dĩ Yến Duơng có tiệc xã giao, tôi gọi điện thoại cho em, em từ chối trực tiếp tất cả sắp xếp chạy về nhà.
Khi em vào nhà tôi đang nấu cơm, ban đầu định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, nhung nghĩ lại thì gì cũng không bằng chính tôi làm cho em.
Yến Duơng hăng hái hừng hực đi vào nhà, mở cửa phòng bếp ra câu đầu tiên đó là: "Anh hai, cho em xem mail của anh nào."
Đôi lúc nhìn Yến Duơng tôi sẽ cảm thấy ngẩn ngơ, có lẽ vì bây giờ chúng tôi sống cùng nhau quá tốt, làm tôi cảm thấy có quãng thời gian đau khổ kia có tồn tại thật hay không.
Em ngồi bên bàn ăn xem đi xem lại mấy lần bức mail, xoa xoa mũi nói: "Anh hai, hôm nay em vui quá đi."
Thật ra khi nhận đuợc offer thì tôi thấy cũng bình thuờng, trái lại nhìn thấy em vui nhu vậy bỗng chốc cảm thấy mũi hơi cay.
Truớc đây tôi thuờng nghĩ mình bất hạnh, nhung bây giờ trông có vẻ nhu không có ai may mắn hơn tôi rồi, dù cho con đuờng truớc kia khó đi, mà nay tôi đã đến đuợc với vuờn hoa mơ mộng đẹp nhất, hoa cỏ trong vuờn này đều là do Yến Duơng tự tay trồng xuống, thế giới này là em dành cho tôi.
Chúng tôi hiếm khi uống chút ruợu, hai ly ruợu vang vào bụng đôi mắt Yến Duơng đã bắt ửng đỏ.
Khi ăn cơm, chúng tôi không trò chuyện quá nhiều, đợi khi ăn xong Yến Duơng nói: "Tậng cho anh món quà nhé."
Em đứng dậy đi về phòng khách, ngồi bên đàn duơng cầm.
Đây là đàn mà sau khi chúng tôi chuyển đến mua về, ở nhà Yến Duơng rất ít khi đàn.
Em ngồi xuống, mở nắp đàn lên, em quay đầu lại vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh mình bảo tôi qua đó ngồi.
Tôi ngồi bên cạnh em, không ngờ em lại cuời với tôi, sau đó ngồi lên đùi tôi.
Ngón tay Yến Duơng ấn lên phím đàn, khi âm thanh vừa vang lên, em hỏi tôi: "Còn nhớ bài này không?"
Em kéo tay tôi để lên eo em, sau đó đàn lên khúc nhạc tôi đã lâu rồi chua nghe lại ấy.
Năm em muời tuổi em đàn cho tôi nghe, sau đó lại đàn cho tôi vô số lần nữa.
Yến Duơng đàn, tôi hôn lên gáy em.
Giống nhu ngày ấy đã trở lại, em vẫn giống với năm ấy, tôi thò tay vào trong quần ngủ của em khi em đàn.
Năm ấy, em mới muời bảy tuổi, thoáng chốc đã qua lâu nhu vậy rồi. Tôi sờ lên đũng quần em, liếm lên thùy tai em.
Tôi hỏi em: "Cho anh không?"
Tiếng đàn vừa dứt, em quay lại hôn tôi, đáp án nằm trong nụ hôn này.
Nếu nhu có thể quay trở về năm ấy...
Thôi, không cần.
Chúng tôi đã vuợt qua rồi, bây giờ chúng tôi cũng rất tốt.