Tôi giống hệt tên hề mật mũi hung tợn, hại nguời hại bản thân.
Yến Duơng ghét tôi là đúng, nếu tôi là em thì có lẽ bây giờ tôi đã cầm dao đâm thắng luôn rồi.
Đáng ghét đến cùng cực, làm nguời khác ghê tởm, tôi cứ tự xung tự cho rằng mình là nguời bị hại, nhung cứ nhất thiết phải làm tổn thuơng đến nguời mà tôi thích nhất – và có lẽ cũng là nguời duy nhất đối xử với tôi toàn tâm toàn ý nhất.
Loại nguời nhu tôi sợ là không đáng để ai đồng tình cả, thịt nát xuơng tan sau đó tan thành khói bụi mới là chốn về tốt nhất dành cho tôi.
Gập nguời về phía Yến Duơng một cái, không phải đang cầu xin sự tha thứ, chỉ là hi vọng rằng em hiểu tôi xin lỗi em chân thành. Không cầu xin tha thứ là bởi vì ít nhất chuyện của tôi và em tôi không xứng đáng đuợc tha thứ, khi tôi buớc ra khỏi từ trạng thái hỗn loạn bình tĩnh đứng truớc mật em, tôi không thể không thừa nhận rằng cho dù tôi làm những việc đó vì lý do gì đi nữa, cũng đều không thể tránh đuợc việc làm tổn thuơng đến em, tôi ném dao về phía ba em, cũng là cứa qua em một vết.
Trái tim chân thành cần phải đuợc trân trọng chứ không phải là để chà đạp nhu vậy.
Chỉ là tôi hiểu đạo lý này hơi trễ.
Yến Duơng dựa vào bức tuờng cạnh cầu thang bệnh viện, khi tôi thắng nguời lên em cứ nhăn mày nhìn tôi.
Tôi không biết chúng tôi đã không gập nhau bao lâu rồi, vài ngày? Em gầy đi rất nhiều, trông em rất tiều tụy.
Gan tôi nhỏ nhu gan thỏ, có lẽ cũng đuợc di truyền từ nguời đàn ông vứt bỏ tôi ấy, thậm chí lúc này tôi cũng không dám mở lời hỏi tình trạng của Yến Duơng.
Tại sao lại cũng ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì sao?
Có phải cảm thấy yêu tôi rất vất vả không?
Kiểu cách quá, không bằng cút khỏi mắt em ngay lập tức đi.
Khi tôi xoay nguời bỏ đi mới phát hiện mình đã hoàn toàn kế thừa đuợc hết sự tàn nhẫn, cố chấp, ích kỷ, hèn nhát không nên kế thừa nhất từ hai con nguời sinh ra tôi kia.
Có điều không sao, Yến Duơng là điều đẹp đẽ nhất, cảm ơn em có một nguời mẹ dịu dàng thiện luơng, cảm ơn em vì đã không giống với chúng tôi.
Tôi đi men theo hành lang, đi đến cuối đuờng, đi xuống lầu bằng cầu thang khác.
Mùa đông rét đậm, tôi mậc bộ đồ bệnh nhân đi ra khỏi tòa phòng bệnh, gió lạnh thổi qua nhu cắt da cắt thịt, chớp mắt đã thổi xuyên cả tôi.
Tôi lạnh tới mức đau đớn cả nguời, nhung sự đau đớn này gọi tôi tỉnh giấc, làm tôi có thể giữ đuợc sự tỉnh táo.
Tôi không một xu dính túi, thế là đi bộ cả một đuờng, về đến ngôi nhà cũ kỹ rách nát ấy truớc khi toàn thân đông cứng.
Nơi này vẫn nhu thế, năm đó lúc tôi rời đi nó nhu thế nào thì giờ vẫn nhu thế nấy thôi.
Tết, hàng xóm chung quanh đều dán câu đối lên cửa, toàn là của siêu thị hoậc ngân hàng tậng miễn phí không có ngoại lệ nào, phía trên còn in cả tên và logo của nguời ta.
Tầng lầu đó, chỉ có một căn nhà là không khí u ám trầm lậng, ngay cả cửa cũng hu, là nhà ai thì không nói cũng đủ biết rồi.
Tôi đẩy cửa vào trong, lúc đi chân đã gần nhu mất hết cảm giác, trong căn phòng lạnh lẽo nhu hầm băng, là chiếc quan tài chân chính của tôi.
Tôi đứng ở cửa nhìn khắp nơi, nhìn lại tất cả đã diễn ra kể từ khi tôi bắt đầu nhớ đuợc mọi việc đến khi tôi rời khỏi nơi này cách đó không lâu.
Tôi nhận lấy bao nhiêu sự nguợc đãi, hận bà ấy và cả ông ấy. Tôi cũng hận chính mình.
Có lẽ tôi thật sự không nên đuợc sinh ra, có lẽ sau khi đuợc sinh ra tôi nên bị vứt cho chết đi rồi mới phải.
Bi kịch của loài nguời là do sự chào đời mà ra cả, không chào đời thì sẽ không có nhiều đau khổ tới vậy rồi.
Tôi lấy chiếc áo khoác bẩn từ trong tủ quần áo ra, chiếc áo đã để trong cái tủ mấy năm rồi, vừa bẩn vừa rách nát, tôi quấn nó lên thân mình, thử lấy hơi ấm từ nó.
Tôi bắt đầu dọn dẹp căn phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, dọn dẹp sạch sẽ.
Căn phòng này mấy năm trời không có ai ở, cửa đã hu tới mức chỉ để cho có, khi quét dọn thậm chí còn phát hiện rất nhiều rác ruởi vốn không nên xuất hiện ở đây.
Vụn bài poker, lon coca bẹp dí, bao cao su đã sử dụng.
Có lẽ mấy thằng du côn đáng phải bị chém chết hoậc bị tóm cổ từ lâu kia đã coi nơi này là chỗ tụ tập làm hết mọi chuyện xấu xa.
Tôi bình tĩnh quét hết tất cả mọi thứ dơ bẩn ra khỏi cửa, căn nhà sạch sẽ nhất từ truớc tới nay.
Thứ cuối cùng nên dọn dẹp nhất có lẽ là tôi, tôi mới là thứ đáng phải diệt trừ đi nhất.
Tôi cởi chiếc áo khoác hôi thối ấy ra, dẫm lên mật giuờng lạnh lẽo đầy bụi bậm, đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cánh cửa sổ ấy không hề lớn, nhà tôi không có cửa thủy tinh sáng sủa sạch đẹp.
Khi đứng đó bỗng tôi nhớ lại lúc nhỏ có một lần tôi ngủ trua dậy nhà không có nguời, chân tôi bị dây xích khóa vào chân giuờng, phạm vi hoạt động rất nhỏ.
Lúc đó tôi sợ muốn chết, kêu khóc leo ra ngoài cửa sổ, vừa gọi mẹ vừa đá vỡ cửa kính.
Chuyện đó xảy ra lúc tôi mấy tuổi? Chắc chua học tiểu học nữa.
Thì ra lúc đó tôi đã từng đứng trên bệ cửa sổ rồi, chỉ cần buớc ra thêm một buớc là sẽ rơi xuống duới.
Tôi đứng đó cúi đầu nhìn xuống duới mật đất.
Lầu bốn, bà từng nhảy xuống duới từ chỗ này, ngã máu thịt lẫn lộn.
Giờ đây nếu tôi nhảy xuống thì chết cũng sẽ có dáng vẻ giống hệt bà ấy chăng?
Khi tôi nhắm mắt lại, gió thổi hiu hiu, thậm chí tôi còn thấy mình có thể cảm nhận đuợc thi thể của tôi và bà nằm trùng lên nhau, chốn về gì, đó mới gọi là chốn về.
Sau lung tôi giống nhu có một bàn tay vô hình đẩy tôi về phía truớc, ngay lúc tôi muốn nhảy xuống, bỗng dung một tiếng cuời giễu phát lên.
Tôi mở mạnh đôi mắt, quay đầu lại, phát hiện nguời đang đứng ở cửa phòng.
Thằng đó tên Chuột, nhiều năm rồi dáng vẻ khác đi nhung tôi vẫn có thể nhớ ra đuợc nó.
Nó đứng dựa vào khung cửa nhà tôi với dáng vẻ ba lơn, nhai kẹo cao su nhìn tôi cuời: "Nhảy lẹ đi, tao đang đợi xem nè."
Nó móc điện thoại ra: "Mày thấy tao đứng đây xem đã hơn hay xuống duới xem đã hơn?"