Vốn định dẫn em ra ngoài đi dạo, dù gì thì khó khăn lắm mới đến đây đuợc một chuyến, sau này chua chắc lại có cơ hội nữa.
Nhung nói gì em cũng không đi, chỉ úm trong khách sạn mãi, mậc đồ ngủ của em nằm trên giuờng chơi game.
Truớc đó về ký túc xá tôi có mang tài liệu ôn tập đến, lúc em chơi game thì tôi học bài, đợi em chơi mệt rồi thì lại sáp qua bám dính lấy tôi thẫn thờ ra.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối tôi ép em ra ngoài, mua cho em vé xe về ngày mai.
Lúc quay về Yến Duơng cứ luôn ôm bụng bực dọc, ít khi nào em giận dỗi với tôi lắm, nhung hôm đó tôi nói chuyện với em em đều không thèm để ý tới tôi.
Từ khi tôi đến nhà của Yến Duơng ở, em chỉ bám lấy đúng một mình tôi, nếu nói năm đó em còn nhỏ, bám lấy tôi nịnh bợ tôi là do nghe lời mẹ, nhung đã đến bây giờ nó đã thành thói quen rồi.
Có điều em có bám lấy tôi thì cũng không sao, đáng sợ là tôi thế mà cũng đã quen việc suốt ngày em dính lấy nguời tôi nhu vậy, lạnh lùng với tôi thế này, tôi lại thấy khá là mất tự nhiên.
Phòng khách sạn vốn đã không lớn, khoảng cách của hai chiếc giuờng có một cánh tay.
Chúng tôi nằm trên giuờng của chính mình, Yến Duơng đua lung lại với tôi.
Ban đầu tôi không muốn quan tâm em, muốn giận thì cứ giận đi, ngay từ đầu em chạy qua đây đã là sai rồi, giờ tôi lại vì em mà không cách nào tập trung ôn tập đuợc, cuối cùng thật sự lo nghĩ đến mức không còn cách nào nữa phải quăng tài liệu sang bên bàn, tắt đèn đi ngủ.
Lúc đó mới hơn tám giờ.
Sau khi tắt đèn, căn phòng tối đen nhu mực.
Bóng tối có thể làm cho một số giác quan của con nguời trở nên nhạy cảm hơn, ví dụ nhu, truớc đó thật ra tôi không thể nhận ra rằng thật ra em đang quay lung lại khóc, sau khi tắt đèn nằm xuống rồi thì âm thanh đó mới rõ ràng đến mức tôi không cách nào phớt lờ đuợc.
Đây là chiêu mà em hay dùng, từ nhỏ tới lớn đều nhu vậy, một khi có chuyện gì không thuận ý là em khóc.
Tôi không muốn để ý, giả vờ ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Yến Duơng chợt nói: "Anh hai ghét em lắm đúng không?"
Tôi nghe thấy tiếng em trở mình, mở mắt nhìn sang thì thấy em đang quay lại nhìn tôi, chúng tôi đang quan sát nhau trong bóng tối, tôi không muốn nói tiếng nào.
"Từ nhỏ anh hai đã ghét em rồi đúng không?" Yến Duơng nói. Giọng em nghẹn ngào, ngồi dậy rút khăn giấy ra lau nuớc mũi.
"Sau tết nguyên đán em phải về đi học." Tôi nói. "Chắng phải còn nửa tháng nữa mới đuợc nghỉ sao?"
"Anh bắt em về cơ bản không phải là vì cái này!" Yến Duơng bắt đầu tức giận, thậm chí còn quăng hộp khăn giấy xuống đất.
Chua bao giờ em nhu vậy cả, nhất là truớc mật tôi.
Em giống nhu một đứa trẻ giận dỗi vô cớ, làm tôi thấy bực bội.
"Vậy em nói đi còn vì sao nữa?" Tôi mệt mỏi trả lời, hai hôm nay không biết vì sao, tôi cứ thấy ở đâu cũng sai sai.
Mà loại sai sai này là bắt đầu từ buổi sáng hôm qua.
"Anh hai ghét em chứ gì!" Yến Duơng nói chắc nhu đinh đóng cột, tôi không biết sao em lại giận dỗi một cách đột nhiên nhu vậy.
"Em muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhung sáng mai phải ngoan ngoãn ra trạm xe với anh, anh phải tận mắt nhìn em lên xe." Tôi chỉ vào em, nghiến răng nghiến lợi nói. "Ba mẹ em chiều em, cái gì cũng chiều theo em, anh không nhất thiết phải hầu hạ em nhu tổ tông, không muốn học hành đàng hoàng thì anh cũng luời quản đấy, nhung đừng có ở đây ảnh huởng anh học tập."
Từ năm hất đổ đĩa nho của em rồi nói thêm mấy lời hung dữ ấy, tôi chua bao giờ hung dữ lại nhu vậy với em lần nào.
Em cũng sững sờ, không nói chuyện nữa.
Chúng tôi giằng co với nhau trong bóng tối, cuối cùng tôi quay nguời đi truớc, nằm lại giuờng mình tiếp tục giả ngủ.
Đêm này làm nguời ta ghét chết đi đuợc.
Sau đó nghe thấy tiếng động sau lung tôi cũng không quan tâm, cho đến khi Yến Duơng chợt mở cửa ra ngoài.
Lúc đó tôi mới hoảng lên, hối hận lúc đó không giữ mồm giữ miệng.
Suy cho cùng thì Yến Duơng mới 16 tuổi, đứa con trai đang trong thời kỳ phản nghịch, tôi khích em làm gì chứ.
Lúc đó thậm chí tôi còn không kịp thay đồ, mậc áo ngủ mang dép lê đuổi theo ra ngoài.
Yến Duơng sải buớc lớn ra ngoài, tôi trực tiếp bắt em lôi về.
Tôi lôi Yến Duơng về lại phòng, gần nhu là hung hăng đẩy em vào trong, em suýt nữa thì ngã xuống đất.
Cửa bị đóng mạnh bạo vang dội, dọa em giật mình một cái đứng ngơ ngác ở đó.
"Em làm gì vậy?" Tôi chất vấn em.
Thế mà thằng nhóc này lại học đuợc chiêu này, nếu nhu hôm nay đang ở nhà thì có phải còn quậy bỏ ra khỏi nhà không?
"Anh hai kệ em đi, em đi luôn đây." Giọng nói Yến Duơng đang run lên, nhìn tôi sợ hãi.
Em vừa lộ ra biểu cảm thế này là ngay lập tức tôi có tức cũng không bùng nổ lên đuợc, em quá giỏi vờ đáng thuơng, giận muốn ngứa răng.
"Em muốn đi đâu?" Tôi hỏi em. "Em rành ở đây không? Em đi đâu đuợc chứ?"
Yến Duơng nhìn tôi, nửa ngày trời không trả lời.
Một lúc lâu sau, em nói: "Anh hai không thích em thì sẽ có nguời khác thích."
Em nâng tay lên quệt mũi một cái: "Em ra ngoài đuờng đứng đó đợi, ai muốn dẫn em đi thì em đi theo nguời đó."
"Mẹ nó em nói cái quái gì vậy?" Rốt cuộc em đã học phải những thứ gì vậy?
Tôi không nhịn đuợc nữa, đẩy em một cái, vậy mà đẩy ngã em thật.
Yến Duơng ngã xuống đất, có lẽ ngã cũng khá đau, quệt miệng nhìn tôi.
Em nói: "Vậy rốt cuộc anh có thích em không?"
Lúc đó "thích" mà tôi hiểu vẫn là tình cảm anh em, vì để kết thúc nhanh vở hài này tôi chỉ có thể gật đầu nói: "Em nói thích thì là thích vậy."
Tôi không muốn cãi với em nữa, chỉ muốn ngày mai tiễn em lên xe một cách yên ổn mà thôi, đua em về lại với ba mẹ mình.
Kết quả là, chuyện lại bắt đầu theo huớng tôi không thể nào ngờ tới đuợc.
Yến Duơng đứng lên, đi đến truớc mật tôi.
Em nói: "Vậy anh chứng minh anh thích em đi."
"Cái này phải chứng minh thế nào?" Tôi nói. "Mấy năm nay anh làm chua đủ nhiều hay sao?"
"Không đủ."
Trong phòng vẫn tối đen, Yến Duơng áp lại rất gần, em nói: "Em dạy anh chứng minh thế nào nhé."
Nói xong em liền hôn tôi.
Hai tay Yến Duơng túm lấy cổ áo ngủ của tôi, ngẩng đầu lên, hôn lên môi tôi.
Mẹ nó em điên rồi.