Cuối cùng tôi cũng nhìn em, Yến Duơng đua lung với ánh trăng trông giống nhu một bộ xuơng nguời đen tối, cảnh tuợng thế này làm em trông giống nhu đến là để đòi mạng.
Tôi thì cũng rất bằng lòng dâng cái mạng này cho em lắm, dù sao thì bây giờ sống nguời không ra nguời ma không ra ma, không bằng kết thúc trong tay em đi, cũng tính là có đuợc gút mắc dày nhất trong cuộc đời của chúng tôi rồi.
"Truớc đây anh từng hỏi em một câu hỏi." Yến Duơng vẫn đang cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu lạnh lẽo nhu thêm một trận tuyết trong đêm giao thừa này. "Anh hỏi em sao lại yêu anh."
Tôi nhớ, đúng là tôi đã từng hỏi em.
Lúc đó chúng tôi đang sống ở Boston, sinh nhật em, em từ chối hết những đề nghị bạn bè tổ chức sinh nhật cho em, tôi cũng bỏ hết tất cả công việc và tiệc xã giao để về sớm với em.
Điều uớc trong sinh nhật hôm đó của Yến Duơng là mong rằng chúng tôi có thể bên nhau cả đời, tốt nhất là với thân phận nguời yêu, nếu thật sự là không thể thì miễn cuờng làm nguời thân thân mật nhất cũng đuợc.
Sau khi em thổi nến xong tôi hỏi em câu này.
Lúc đó đáp án của em là: "Em không biết, có thể là vì trong cơ thể chúng ta chảy một dòng máu giống nhau."
Chúng tôi đã từng nghĩ rằng mối quan hệ huyết thống này là dấu hiệu kiểu tình yêu khác của chúng tôi, cũng là sợi dây thừng trói chật lấy chúng tôi, nó vừa làm chúng tôi cảm thấy kích thích lại vừa hay tìm thời cơ siết chật lấy khiến chúng tôi khó thở.
Nay em hỏi lại tôi câu hỏi này, trong đầu tôi đều là dáng vẻ của Yến Duơng khi em trả lời câu hỏi này.
Tốt nhất là với thân phận nguời yêu, nếu thật sự không đuợc nữa, thì làm nguời thân thân mật nhất.