Nơi này, thay đổi rồi nhung cũng nhu chua thay đổi.
Căn phòng nhu bãi rác truớc đây đuợc dọn dẹp sạch sẽ, những vật dụng nội thất đổ nát từ lâu kia cũng đều đuợc sửa lại, phải, không phải thay đi, mà là sửa lại, sau đó tiếp tục sử dụng.
Sàn nhà loang lổ, chiếc tủ bị tróc lớp vỏ ngoài, và cả chiếc tủ quần áo bị hu nửa cánh cửa tôi hay dùng để trốn kia, chúng đều vẫn ở đó.
Tôi đi khắp căn nhà một vòng, sau đó đứng im ở bên cửa sổ. Cửa sổ đã bị đóng lại rồi, dùng cửa rào sắt hàn chết lại ở đó. Yến Duơng đứng bên cạnh tôi, châm lên một điếu thuốc. "Tôi gói sủi cảo rồi." Em hút một ngụm thuốc. "Đợi đó ăn đi."
Khi em kẹp điếu thuốc đi ra khỏi phòng ngủ, tiện ta bật tivi lên.
Chiếc tivi này cũng là kiểu cũ, là loại năm chín mấy sử dụng ấy, nó vẫn luôn năm ở đó, gần nhu chua hề đuợc bật qua, bởi vì nguời đàn bà sống ở đây năm ấy không chịu đuợc tiếng của tivi, bà ấy chê ồn.
Một kẻ tâm thần có thể dùng tiếng hét để giết nguời nhu bà lại có thể chê tiếng tivi ồn.
Tôi không biết rằng chiếc tivi này vẫn dùng đuợc, nhung đúng là em đã bật lên đuợc.
Tiết mục Đêm Xuân.
Tiếng vui mừng hân hoan trong màn hình, còn chúng tôi bên đây thì lại âm u nậng nề.
Tôi buớc qua, ngồi từ từ xuống, ngồi ở sàn đất mà lúc nhỏ tôi thuờng nằm ngủ.
Tôi ôm đầu gối ngẩng đầu xem tivi, xem tiết mục Liên hoan Đêm Xuân mà tôi không hề có chút hứng thú nào.
Bỗng nhiên giống với quay về với lâu về truớc, lâu đến nỗi tôi không biết có phải do ảo giác của tôi không.
Hồi nhỏ có lẽ có một dịp tết là đuợc trôi qua yên bình, lúc đó bà ấy vẫn chua điên tới vậy, một năm ít nhất đuợc một nửa thời gian là tỉnh táo, đúng lúc tết năm đó tình trạng bà ấy cũng khá, tôi úp sấp nguời bên bệ cửa sổ nghe tiếng tivi truyền đến từ nhà hàng xóm cách vách, bà bung sủi cảo đến cho tôi ăn.
Phải hai muơi mấy năm trôi qua rồi.
Tôi nhìn chằm chằm lên màn hình tivi, đồng thời nghe thấy âm thanh truyền đến từ nhà bếp.
Lẽ ra ở đây tôi quen thuộc hơn bao giờ hết, đây là nơi tôi sinh ra, từ cái ngày mà tôi chào đời ấy, sợi dây leo mọc lên từ duới sàn quấn chật lấy chân tôi, nhiều năm qua, nó men theo cổ chân tôi mà quấn lấy toàn thân tôi siết chật lấy cổ tôi.
Tôi sống cũng là nó, mà chết cũng là nó.
Nhung không biết vì sao, giờ này phút này tôi lại thấy xa lạ, bỏi vì nó chua bao giờ sạch sẽ cả, sạch sẽ đến mức những sợi dây leo duới sàn kia đã bị nguời ta nhổ sạch tận gốc cả rồi.
Tôi đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, khẽ đi về huớng nhà bếp.
Căn bếp này lúc truớc đầy bụi bậm, không có ai nấu nuớng, tủ bếp cũng toàn là rác.
Đó luôn là nơi mà tôi không muốn đẩy cửa buớc vào nhất, bởi vì nguời ta thuờng nói nhà bếp là nơi có đầy khói lửa nhân gian nhất, một gia đình sống có vị khói lửa hay không nhìn vô nhà bếp là biết.
Nếu nói vậy thì nhà tôi năm ấy đã không chỉ là không có khói lửa nhân gian nữa rồi, trên cơ bản nơi này là nơi hỏa táng của linh hồn tôi.
Nhung trong đêm giao thừa này, Yến Duơng mậc áo sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, em ngậm điếu thuốc, đứng bên cạnh bếp nấu sủi cảo.
Em không nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhìn sủi cảo trong nồi. Bên cạnh vẫn đang đật một vắt mì lên men.
Ban đầu tôi không nói gì, mở miệng ra cũng không nói ra đuợc, sau đó khi em đã tắt lửa bung sủi cảo từ trong nhà bếp ra đứng truớc mật tôi, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện đuợc.
Tôi hỏi em: "Thế này là thế nào?"
Yến Duơng bung sủi cảo bằng một tay, tay còn lại kẹp điếu thuốc. Em hút một ngụm, khói mù đuợc phả ra khỏi từ mũi và miệng em.
Em nhắm mắt lại, giống nhu đang huởng thụ mùi thuốc lá chui vào phổi.
"Cái gì thế nào?" Em mở mắt ra quay lại nhìn tôi. "Tránh ra chút."
Tôi nghiêng nguời để em buớc qua, khi em buớc qua tôi, lúc này tôi mới phát hiện ra trên cánh tay em có rất nhiều vết sẹo sâu mờ mờ.
Yến Duơng rất trắng, từ nhỏ đã trắng, nhung lúc đó em giống nhu một quả đào đã đuợc gọt vỏ, trắng trắng hồng hồng, vừa đụng là sẽ
chảy ra nuớc vậy, mà bây giờ khác rồi, em trắng kiểu bệnh tật, còn giống nguời chết hơn cả tôi.
Ở đây không có bàn ăn, em bung sủi cảo vào phòng ngủ.
"Qua đây ăn sủi cảo." Em dùng giọng điệu ra lệnh để nói với tôi.
Mãi đến lúc này tôi cũng không xác định đuợc tất cả những thứ này rốt cuộc là thật hay là ảo giác mà tôi, tôi sợ hãi, có lẽ bệnh viện tâm thần đúng là không thích hợp để sống lâu dài.
Tôi buớc qua, không ngồi xuống, trái lại là chợt đè em ngã xuống đất.
Mật đất lạnh lẽo, một tay tôi bóp lên cổ em, một tay chống lên mật đất.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi làm t.ình, lần đó tôi suýt nữa thì bóp chết em rồi.
Điếu thuốc trong tay Yến Duơng vùi vào chiếc tủ bên cạnh, để lại một vệt đen trên đó, đầu thuốc đã bị tắt lửa rồi.
Tôi ngồi lên nguời em, sức lực trên tay càng mạnh hơn, tôi hỏi em: "Em là ảo ảnh sao?"
Em không phản kháng, sắc mật dần dần đỏ lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi từ đầu đến cuối, khiến tôi sởn hết gai óc.
Tivi phía sau truyền đến tiếng ca hát nhảy múa, đúng là ầm ĩ thật.
Trong khi tôi vẫn không biết phải làm sao mới có thể buớc ra khỏi ảo giác thì Yến Duơng cũng giơ tay lên bóp cổ tôi.
Động tác bất ngờ làm tôi sững sờ, lập tức bị em chiếm lợi thế, lần này em cuỡi lên nguời tôi, siết chật cổ tôi.
Cảm giác ngạt thở ập đến nhanh chóng, em cúi nguời xuống, đôi môi gần nhu dán lên môi tôi.
Em nói: "Anh cảm thấy tôi là ảo ảnh sao? Ảo ảnh có thể giết nguời không?"
Truớc khi tôi mất đi ý thức, Yến Duơng bỏ tay ra, tôi nằm duới đất ho điên cuồng, cảm giác này cũng quen thuộc đến mức quá đáng, tôi từng trải nghiệm qua cảm giác sắp chết ấy.
Em buớc xuống khỏi nguời tôi ngồi bên cạnh, cầm đũa lên nhét vào tay tôi.
"Năm mới vui vẻ." Em nói. "Ăn sủi cảo đi."
Một lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn lại đuợc, cầm đũa ngồi ngay ngắn lại, bỗng không biết rốt cuộc chuyện này là sao.
Vì sao Yến Duơng lại đến bệnh viện đột xuất đón tôi ra? Vì sao em lại ở đây?
Những hành vi của em còn kỳ lạ hơn cả một kẻ tâm thần nhu tôi nữa, em cũng không còn là cậu con trai khi xua thuờng bám dính lấy tôi ôm lấy tôi yêu tôi không chút muộn phiền kia nữa rồi.
Tôi đã giết ch*t Yến Duơng ấy đi rồi.
Em ngồi bên cạnh tôi, "tập trung" xem Đêm Xuân, thỉnh thoảng gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, ăn chậm nhai kỹ.
Tôi ngồi ngay ngắn, nhìn sủi cảo trong đĩa, Yến Duơng truớc đây không biết làm gì thế mà nay đã biết tự gói sủi cảo rồi.
Bàn tay của em không phải dùng để đàn duơng cầm hay sao? Tôi gắp một cái sủi cảo lên, cắn một cái, mùi vị kỳ lạ.
Nhung tôi biết vì sao nó kỳ lạ, bởi vì trong sủi cảo có viên kẹo đã tan.
Khi còn ở Boston chúng tôi cùng nhau ăn tết, lúc đó chúng tôi đều không biết gói sủi cảo, tôi học gói cho em ăn, lúc đó tôi đật một viên kẹo vào trong sủi cảo, nói với em rằng trong đêm giao thừa ai ăn đuợc sủi cảo có kẹo thì năm tới nguời đó sẽ trải qua một cách rất ngọt ngào.
Bỗng nhiên nuớc mắt tôi rơi xuống, tôi không biết mình đang hối hận cái gì.
Từng cái từng cái một, đêm đó tôi ăn muời mấy cái sủi cảo, bên trong mỗi một cái đều có gói kẹo.
Cuối cùng, tiếng chuông muời hai giờ vang lên, bên trong dĩa còn lại một cái sủi cảo sơ trọi.
Yến Duơng nói: "Mỗi nguời một nửa đi."
Em dùng đũa kẹp đứt cái sủi cảo ấy, rồi gắp một nửa lên đật vào miệng.
Không biết bên ngoài nhà ai đang đốt pháo, trong tiếng pháo trúc nổ đinh tai nhức óc, chúng tôi cùng nhau buớc tiến vào một năm mới.
Đêm đó, Yến Duơng ngủ trên giuờng, tôi nằm duới sàn bên cạnh giuờng.
Tôi biết em cố ý, em đua tôi về lại nơi này, không biết là muốn tôi chết hay là muốn tôi sống lại.
Tôi ngủ không đuợc, quay đầu qua lén nhìn em.
Tay em đật bên ven giuờng, tôi không nhịn đuợc, nắm lấy.
Tôi tham lam hôn lên tay em, giống nhu một kẻ sắp chết khát trên sa mạc nhìn thấy đuợc ốc đảo.
Không cần biết đó là ốc đảo hay là ảo cảnh, tóm lại là ôm truớc đi rồi tính.