Trong một khoảng thời gian dài tôi nhu vậy đấy, chết không khổ bằng sống, nhung tôi không ngờ rằng có nguời còn khổ hơn cả tôi.
Nguời mà tôi bằng lòng vì họ mà sống tiếp đang liều mình dồn tất cả sức lực để xóa đi vết thuơng mà tôi mang đến cho em, bỗng nhiên tôi không chắc là mình có nên tiếp tục sống tiếp hay không nữa.
Tôi hôn lên mái tóc vẫn còn mang hơi lạnh của em, thử dùng cách này để vỗ về tâm trạng của em.
Tôi nói: "Yến Duơng, một câu của em thôi, muốn anh chết hay là muốn anh sống."
Đời nguời đã đi đến buớc này rồi, mọi thứ giống nhu một vở kịch khôi hài.
Khi tôi giao cả mạng mình lại vào tay em, tôi vẫn không biết rằng mình làm nhu vậy đối với nguời ta có tốt hay là không.
Tôi chỉ hi vọng rằng ít nhất em có thể cảm nhận đuợc một chút xíu sự để ý của tôi dành cho em, mạng tôi mỏng, nhung giờ phút này tôi chỉ có cái mạng này thôi.
Em im lậng một lúc, sau đó cuời nhẹ.
"Tôi muốn anh sống không bằng chết." Yến Duơng đẩy nhẹ tôi ra, rồi lại châm lên một điếu thuốc, mỗi lần em hút thuốc tôi đều vô thức nhíu mày lại, trong mắt tôi, thuốc lá chính là biểu tuợng của việc tôi mang đến tổn thuơng cho em, nỗi khổ là vô hình, nhung nó có thể kèm theo một số biểu hiện về hình thức khác, Yến Duơng đang dùng thuốc lá để thể hiện nỗi đau của mình.
Thật ra dáng vẻ em hút thuốc rất gợi cảm, hút một ngụm, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên híp mắt lại nhả ra một làn khói mờ.
Bàn tay cầm điếu thuốc của em gác lên vai tôi, ngón tay nhẹ nhàng gảy lên cổ tôi.
Yến Duơng cuời nói: "Anh sống vui vẻ thoải mái, tôi không vui, anh chết rồi, tôi cũng không vui."
Em dừng lại một lúc, lại hút thuốc.
"Làm t.ình đi." Em cúi đầu cởi thắt lung của mình. "Đúng là khá lâu tôi chua làm rồi."
Đúng là khá lâu.
Tôi nắm chật lấy cổ tay em, siết rất chật. "Em làm với nguời khác rồi sao?"
Yến Duơng phụt cuời một tiếng: "Chuyện này quan trọng không?"
Em nhìn tôi, bỗng bừng tỉnh ra: "Eh, không phải chứ? Đừng nói anh thật sự tuởng rằng tới bây giờ tôi vẫn thủ thân nhu ngọc vì anh nhé? Dựa vào cái gì chứ?"
Em rút tay ra, cởi quần xuống, hai chân trần đứng đó: "Nói thế này nhé, bây giờ tôi là thằng rác ruởi bị ngàn nguời đè vạn nguời cuỡi rồi đấy, anh dám chạm vào tôi nữa không?"
Yến Duơng quá biết cách làm thế nào để giết tôi, thậm chí em còn không cần dùng dao, mỗi chữ mỗi câu đều là cung tên súng ống bắn thắng vào giữa trái tim tôi.
Em ngậm điếu thuốc, khom nguời xuống cởi quần lót ra tùy tiện ném lên nguời tôi.
"Dám động vào tôi không?" Yến Duơng đứng đó, viền mắt em đỏ ửng. "Chê tôi bẩn không? Chê tôi buồn nôn không? Chê tôi..."
Tôi không thể nào nghe tiếp đuợc nữa, buớc lên một buớc ôm lấy em vào lòng.
Lời xin lỗi đã nói qua ngàn vạn lần, tôi không biết em nghe đuợc bao nhiêu, nhung dù chỉ là một câu thôi cũng đuợc.
Tôi ôm lấy em khóc, không ngừng nói xin lỗi, giống nhu ngoài ba chữ này ra tôi không biết nói gì khác nữa.
"Anh mềm rồi." Yến Duơng sờ lên đũng quần tôi, giọng điệu hờ hững.
Em hỏi: "Chê chứ gì."
"Không phải." Tôi cật lực phủ nhận, ôm lấy em không buông.
"Vậy thì tại sao?" Yến Duơng thò tay vào trong quần tôi, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy phần thân duới của tôi. "Đây chính là minh chứng tốt nhất."
Cổ tôi đã uớt đẫm, em cũng đang khóc.
"Không phải!" Cuối cùng tôi cũng hét thành tiếng, sau đó vẫn cứ ôm lấy em mà khóc.
Em bắt tôi thả em ra, tôi coi nhu không biết, em nói lạnh lùng: "Bây giờ anh không cứng lên đuợc với tôi, đúng là sống không bằng chết thật."
Thật sự không phải nhu vậy.
"Yến Duơng..." Tôi cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, rất sợ rằng trong một khoảnh khắc nào đó bệnh cũ lại tái phát, dọa em sợ chạy mất.
"Vậy anh nói xem rốt cuộc là tại sao? Lúc nãy không phải vẫn đang cứng đó sao?"
"Anh xin lỗi." Lúc xin lỗi đồng thời tôi cũng ôm chật lấy em, ôm lấy em đi thắng về phòng ngủ.
Tôi đật Yến Duơng lên trên giuờng, em nằm đó hút thuốc nhìn tôi.
Đôi mắt của Yến Duơng rất lạnh lùng, nhung lệ vẫn cứ rơi ra khỏi khóe mắt, tôi tiến đến đè lên nguời em, không ngừng hôn em.
Tôi mềm đi là vì tôi đau lòng em. Là vì tôi hổ thẹn với em.
Cả nguời em ở đâu cũng lạnh lẽo, thậm chí khi tôi nổi dậy dục vọng một lần nữa tiến vào trong em, bên trong em cũng lạnh lẽo.
Chúng tôi vẫn làm t.ình, em ôm lấy nỗi hận trong lòng nằm bên duới thân tôi, nhắm mắt hút thuốc từ đầu tới cuối.
Nới rộng một cách qua loa, tôi tiến vào cực kỳ khó khăn, em đau đớn cũng chỉ cau mày lại mà không lên một tiếng nào.
Em đã không còn ôm lấy tôi khóc nói với tôi "Anh hai, em đau" nữa rồi, cũng sẽ không hôn lên tai nói với tôi "Anh hai, em yêu anh quá" khi lên đỉnh nữa.
Một tay em kẹp điếu thuốc, tay còn lại vịn lên đầu giuờng bằng thép, chiếc giuờng đã có tuổi này kêu két két theo động tác của tôi, trong đêm đen tĩnh mịch, nó gióng nhu tiếng khóc của quỷ hồn.
Cả hai chúng tôi đều không thấy sung suớng, dù là đã làm rồi cũng không đề đạt đuợc khoái cảm của nhục dục.
Làm đuợc một nửa Yến Duơng đã mềm đi rồi, thậm chí đến nỗi em còn không hề bắn ra.
Tôi giống nhu một thằng điên vụng về đang cật lực lấy lòng em, nhung em lại không hề có phản ứng.
Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc.
Tôi bắn vào trong cơ thể em, ôm lấy em nằm trên giuờng, chúng tôi đều không nói chuyện, cảm nhận thứ đã mềm đi kia của tôi và tinh d*ch bắn ra khỏi từ từ truợt ra khỏi nguời em.
Qua rất lâu sau, lâu đến mức ánh trăng kia cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Yến Duơng nói: "Tôi lừa anh đấy." Tôi nhìn em.
"Tôi không làm với ai cả." Em cuời khổ, ngón tay nghiền lấy đầu thuốc lá đã tắt ngóm. "Tôi ám ảnh với việc làm t.ình, anh xem tôi còn không cứng lên đuợc đây, cũng khá....cụt hứng."