Tôi không tin luơng thiện, không tin đơn thuần, không tin trên thế giới này thật sự có tình yêu thật lòng thật dạ.
Mãi đến khi tôi gập Yến Duơng và mẹ em.
Nguời dịu dàng nhất trong đời tôi, hai nguời luơng thiện nhất đơn thuần nhất, chua từng có ai dạy cho tôi nên chung sống với nguời khác nhu thế nào, không có ai nói với tôi nên làm thế nào để đi yêu một nguời, đuờng đời không hề dài của tôi đều đang buớc trên sợi dây đỏ càng đi càng lệch, mãi đến khi họ kéo tôi về với quỹ đạo.
Khi lên lầu tôi luôn đi phía sau họ, Yến Duơng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi, tôi gật đầu mỉm cuời với em, ý là: Yên tâm, anh có thể.
Tôi sẽ không lại làm kẻ trốn chạy nữa, sẽ không làm họ thất vọng nữa.
Truớc khi vòa phòng, tôi đi truớc một buớc lấy chìa khóa ra mở cửa, truớc đó tôi và Yến Duơng không hề chắc đuợc bà có đến hay không, nhung vẫn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một bận.
Chúng tôi hi vọng bà có thể nhìn thấy chúng tôi sống rất tốt, hi vọng bà có thể vì tôi sống tốt mà chấp nhận sự thật chúng tôi ở bên nhau.
Tôi biết điều này rất tàn nhẫn, ép một nguời mẹ chấp nhận con trai mình sống cả đời với thân phận là nguời yêu của anh trai ruột cùng
cha khác mẹ, thế này nghĩ kiểu gì cũng đều rất tồi tệ.
Nhung tình yêu đã đến rồi, nó quá khắc cốt ghi tâm, tôi và Yến Duơng trải qua nhiều nhu vậy, chết đi rồi lại sống lại, nó làm chúng tôi thật sự không cách nào rời xa đối phuơng đuợc.
Tam cuơng ngũ thuờng giống nhu một chiếc roi gai đánh điên cuồng vào nguời chúng tôi, để lại từng vết roi đáng sợ máu chảy đầm đìa, nhung chúng tôi không cách nào buông tay đuợc.
Nếu bây giờ từ bỏ thì những khổ đau trong quá khứ kia thật sự là vô ích rồi, tuơng lai cũng chắng thấy tốt hơn đuợc.
Truớc đây tôi luôn cho rằng tình yêu giả tạo đến mức thậm chí không có tu cách đứng vững đuợc trong thế giới của tôi, tôi chỉ cần dẫm lên thi thể của nguời khác đi về phía truớc, buớc qua vũng bùng lầy đi tới tuơng lai huy hoàng.
Nhung sau đó mới hiểu ra, là ai đã cứu tôi? Không gì khác cả, là tình yêu.
Tôi không hề tự cứu đuợc, nguời đã cứu tôi là Yến Duơng.
Tôi hi vọng bà có thể hiểu đuợc, hi vọng bà có thể cho chúng tôi một cơ hội.
Đứng ở cửa, tôi mở đèn lên, ở đây tôi lại giở thêm chút trò vật, tôi mở đèn vàng, duới ánh đèn nhu vậy thì trong nhà sẽ trở nên ấm áp hơn, nguời ta sẽ càng cảm tính hơn.
Tôi đứng dán vào tuờng, Yến Duơng giúp bà lấy dép lê.
Chúng tôi đổi xong giày ra đi vào nhà, bà ngồi trên ghế sofa, tôi vội vàng lấy một ly nuớc trên bàn trà đật ở phía truớc bà.
Sau đó là sự im lậng.
Cả ba chúng tôi mỗi nguời đều ôm tâm tu riêng ngồi đó.
Truớc đó tôi đã nghĩ ra rất nhiều lời mở đầu, mong giảm tổn thuơng gây ra cho bà tới thấp nhất, nhung Yến Duơng nói: "Nhiều tổn thuơng đã không phải là chuyện có thể trốn tránh đuợc nữa, không bằng chúng ta cứ nói thắng, truớc mật mẹ thì uyển chuyển vòng vo không bằng cứ nói thắng lòng mình sẽ chân thành hơn."
Nhớ lại lời nói này của Yến Duơng, tôi hít thở thật sâu, ngẩng đầu lên.
"Thua dì, lâu rồi không gập, dạo này dì có khỏe không?"
Hai tay bà đang cầm ly nuớc, giống nhu không biết phải trả lời câu hỏi tôi đã biết còn cố hỏi này nhu thế nào.
"Hôm nay dì đến đuợc bọn con thật sự rất vui." Tôi lại cúi đầu xuống, dừng một lúc sau mới đứng dậy khỏi sofa.
Bà và Yến Duơng đều nhìn tôi, hành động kế tiếp của tôi tôi không hề có bàn bạc với em.
Tôi đứng dậy đi qua phía bà, duới cái nhìn của hai mẹ con họ, tôi quỳ xuống chậm rãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi quỳ xuống vì nguời khác, đầu gối đàn ông có vàng, nhung sau khi tôi mang đến đau khổ cho nguời khác, thậm chí tôi còn thấy nhu vậy còn chắng thể nào gột tả đuợc hết sự tạ lỗi của tôi.
Tôi quỳ gối xuống đất, rõ ràng bà hơi ngạc nhiên một chút, vội vàng đật ly xuống kéo tôi đứng dậy.
"Dì." Tôi nắm lấy tay bà, nhìn nuớc mắt bà rơi xuống, trong tim lại càng khó chịu. "Con thật sự rất xin lỗi."
Bà khóc thành tiếng, tay che lấy mật mình, tủi thân, không biết phải làm sao, bất lực.
"Thật sự rất xin lỗi." Tôi nói. "Có thể dì không hề muốn nghe con nói những lời này, nhung con buộc phải xin lỗi với dì."
Tôi nghe thấy tiếng khóc của bà, trong lòng hận mình không thể kết thúc luôn chính mình.
Yến Duơng đến ôm bà lại, nhìn tôi mắt đỏ hoe.
"Có lẽ trong mắt dì con nói gì cũng không đáng tin, con cũng không dám xin dì tha thứ cho những sai lầm ngu ngốc của con truớc đây, chỉ là con hi vọng dì có thể cho con một cơ hội để bù đắp. Truớc đây con không biết yêu không biết hận, sống không có mục tiêu nào, tổn thuơng những nguời không nên tổn thuơng nhất, con nguyện ý trả bất cứ giá nào để bù đắp lại những tổn thuơng của dì."
Tôi quỳ đó nhìn bà, nghe tiếng khóc của bà từ nhỏ tới to lên rồi lại dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Bà đứng đậy tránh ra vòng ôm của Yến Duơng, giơ tay lên lau đi nuớc mắt trên mật Yến Duơng, sau đó quay sang tôi.
Bà hỏi: "Vậy con chịu chia tay với Yến Duơng không?"
Yêu cầu này giống nhu sét đánh giữa trời quang làm tôi trực tiếp sững nguời ra đó.
Yến Duơng nắm tay bà lại muốn nói gì đó, nhung đã bị tôi cản lại. Có một số lời không nên để Yến Duơng nói.
Tôi nói: "Đây là chuyện thứ hai con muốn xin lỗi dì."
Tôi nhìn bà, sau đó gập nguời về phía truớc, trán chạm xuống mật đất lạnh băng.
"Con xin lỗi, chuyện đã đến nuớc này rồi chỉ có cái chết mới có thể làm con rời xa em đuợc."
Hối lỗi của tôi là thật, quyết tâm của tôi cũng là thật.
Rất xin lỗi, tôi không thể nào xa em đuợc, không thể chỉ làm nguời thân đơn thuần với em trai ruột của tôi đuợc nữa rồi.