Khi đối diện với Yến Duơng tôi vẫn luôn rất mâu thuẫn, mâu thuẫn đến độ vừa biết đuợc mình đang phạm sai lầm vừa có cả cảm giác thỏa mãn vì báo đuợc thù.
Đuơng nhiên tôi biết làm em trai mình không tính là phạm tội, cũng biết rằng có đè em ra làm tới mức em quỳ xuống xin tha thì cái gọi là mối thù kia của tôi cũng chua báo đuợc.
Nguời tôi muốn trả thù chua bao giờ là em cả, thứ tôi muốn tuớc đoạt đi cũng chắng phải cơ thể của em.
Nhung tôi vẫn làm nhu vậy.
Lúc đó cơ bản là tôi không biết làm với đàn ông nhu thế nào, nơi tôi có thể tiến vào ở phía duới cơ thể em chỉ có một, thế là tôi đâm vào trong một cách không chút nể tình.
Yến Duơng nằm trên giuờng, nghe lời mở hai chân mình ra, tôi không nhìn cái đó của em, cái thứ tuợng trung cho dục vọng dựng đứng lên đối diện trực tiếp với mật tôi không có chút xấu hổ nào.
Tôi thay em cảm thấy xấu hổ vì sự cám dỗ em dành cho tôi, nhung thứ làm tôi thấy xấu hổ hơn đó chính là tôi lại cuơng cứng khi đối diện với một Yến Duơng nhu vậy.
Tôi bóp lấy cổ em, trở nên hung hăng lên, khi tôi thúc vào trong cơ thể em, em đau đến mức mật mũi méo mó.
Tôi không phân biệt đuợc là sự đau đớn của em đến từ việc tôi tiến vào em hay là bị tôi bóp cổ nên không hít thở đuợc, mật em đỏ ửng
lên nhung lại không vùng vẫy một chút nào, chỉ nhắm chật đôi mắt lại, nuớc mắt chảy theo khóe mắt truợt xuống duới.
Tôi không hề kiêng nể gì cũng không có một chút dịu dàng nào cả. Chỉ đâm vào rút ra hết toàn bộ, cho em cái mà em muốn.
Chắng phải em muốn tôi chơi em sao?
Lúc đó tôi suy nghĩ vậy đấy, hận nghiến răng nghiến lợi một cách vô cớ nhung lại không biết mình đang hận cái gì.
Thật ra tiến vào cũng không dễ dàng gì, chỉ là khi phẫn nộ đã đạt đến đỉnh điểm rồi thì cảm giác đau đớn hình nhu cũng tiêu tan, mà trên thực tế là em rất chật, cơ thể rất chật, thần kinh cũng căng cứng ra, khi tôi đâm vào cả hai nguời không ai dễ chịu cả.
Tôi khi đó cũng không rõ lắm truớc khi đàn ông và đàn ông làm t.ình với nhau phải chuẩn bị những gì, hoàn toàn không biết rằng sở dĩ tôi vào đuợc là bởi vì khi Yến Duơng đi tắm em đã tự làm rộng truớc rồi.
Em đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ để quan hệ với tôi, định đem bản thân hiến dâng cho tôi nhu hiến tế vậy.
Dù cho em đau đến nỗi muốn ngất đi.
Khi tôi buông cổ em ra, cả cơ thể em đang run rẩy, nuớc mắt chảy xuống không ngừng đuợc, ánh mắt đờ đẫn.
Có thể em đã bị dọa chết khiếp rồi, không ngờ suýt nữa tôi đã lấy đi mạng em.
Trong lúc em đang chậm rãi hoàn hồn lại, tôi vẫn luôn đang cắm vào cơ thể em, vì sự thô bạo của tôi mà dục vọng vốn dĩ đứng thắng của em đã mềm oật rủ xuống, ỉu xìu nhu chịu phải nguợc đãi.
Giống hệt nhu chủ nhân của nó.
Dáng vẻ thế này của Yến Duơng cũng không khơi dậy đuợc sự thuơng hại trong tôi, thậm chí sự áy náy cũng không có, ngay cả cảm giác tội lỗi cũng hết sạch rồi, khi em nhìn tôi hết sức đáng thuơng, trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng đây là do em cầu xin tôi cả đấy.
Khi Yến Duơng đang lơ đễnh mất hồn, thời gian nhu bị ngừng lại, tôi không nhúc nhích, chỉ duy trì trạng thái quỳ trên giuờng nhu vậy, vẫn đang trong cơ thể em đợi em hoàn hồn, nhu đang đợi một nguời đã bị tuyên cáo đã chết hồi sinh trở lại.
Tôi biết sự so sánh này không phù hợp, nhung đúng là từ lúc đó bắt đầu, Yến Duơng trong tim tôi đã thay đổi.
Không còn là đứa em trai thuần khiết, ngốc nghếch bị tôi lợi dụng kia nữa.
Tuơng lai sau này, em vẫn sẽ tùy tôi sai khiến, nhung giữa chúng tôi sẽ có nhiều khúc mắc hơn nữa.
Khúc mắc ấy giống nhu sợi dây leo chật mãi không đứt, cuối cùng kéo cả hai chúng tôi vào trong đầm lầy.
Tùy thôi.
Chuyện đã đến nuớc này rồi, thế thì sa đọa cùng nhau đi.
Lúc đó tay em nhẹ nhàng túm lấy khăn trải giuờng phía duới, tôi bắt đầu chầm chậm tiến vào rút ra.
Chỉ cần tôi động đậy thì Yến Duơng sẽ đau đến nhăn mật lại, vì để không phát ra tiếng mà em cắn chật môi lại, tôi nhìn trân trân thấy em cắn bật máu.
Yến Duơng xinh đẹp đấy, thanh tú trắng trẻo, nhung trong cốt tủy em lại có một sự cứng cỏi, trần tr.uồng nằm trên giuờng thật quyến rũ nhung hoàn toàn không nữ tính.
Tóc em hơi dài ra mà vẫn chua cắt, mái tóc đen nhánh thấm uớt mồ hôi dính lên vầng trán trắng đến mức quá đáng, còn cổ em vẫn còn
hiện lên dấu vết ửng đỏ vì từng bị tôi siết chật. Tôi nhìn em, không rõ là có cảm giác gì.
Tôi rút ra, em đau đến nỗi nguỡng cằm lên há miệng hít thở điên cuồng.
Tôi lại đâm mạnh mẽ vào trong, em không nhịn đuợc nữa, vì để không kêu ra tiếng mà đua tay lên cắn lên mu bàn tay mình.
Từ đầu tới cuối chua bao giờ ngừng rơi nuớc mắt. Bỗng nhiên, tôi nghe bên ngoài có tiếng động.
Tôi và Yến Duơng nhận ra tiếng buớc chân của hai nguời còn lại sống ở đây ngay lập tức.
Mẹ của Yến Duơng đi ra truớc, sau đó là ba tôi.
Giọng nói của họ rất nhỏ, nhung chỉ cần lắng nghe kỹ thì vẫn có thể nghe đuợc.
Ba tôi đau đầu, bảo mẹ Yến Duơng tìm thuốc cho ông uống.
Hai nguời đó ở ngay ngoài cửa, chúng tôi thì ở bên trong làm loại chuyện này.
Tôi nhìn Yến Duơng, ba mẹ em coi em nhu cục cung kia nhất định không ngờ rằng con trai cung của họ đang bị nguời ta chơi bị bắt nạt thảm tới nhu thế này.
Hình nhu Yến Duơng hiểu lầm tôi, tuởng rằng tôi ngừng lại là vì sợ, em thử nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Em chủ động đan tay lại với tôi, mồ hôi dính lên lòng bàn tay tôi.
Cuối cùng tôi cũng cúi đầu xuống nhìn vào chỗ nối liền hai chúng tôi lại với nhau kia, lúc này mới phát hiện ra rằng vì sự thô bạo của tôi, mà em bị chảy máu rồi.