Bọn vệ sĩ nhìn Dạ Phong Dương, vài người không biết thân phận Hoàng Phủ Diệu Dương, nên mới dám lộng hành, không hề đem anh đặt vào mắt.
Dạ Phong Dương giơ mắt, nghi hoặc nhìn Lãnh Tiểu Dã.
Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói anh không cần phải hành động mù quáng như vậy.
Thân phận của Hoàng Phủ Diệu Dương, một khi anh đã tức giận, làm lớn chuyện, không biết sẽ rơi vào tình trạng gì.
Hoàng Phủ Diệu Dương không phải là người biết nhượng bộ người khác, nếu lần này cô không nghĩ cách trốn thoát, nhất định sẽ bị anh làm ảnh hưởng đến kế hoạch phá án.
Lãnh Tiểu Dã sau vai Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Dạ Phong Dương, rồi lại nhìn sang người đàn ông bảo vệ trước mặt cô.
Trong lòng cô thở dài một hơi.
Xem ra, cô đành phải lừa anh thêm lần nữa rồi.
Dạ Phong Dương nhận được tín hiệu của Lãnh Tiểu Dã, liền ra lệnh cho bọn bảo vệ lui ra.
"Mời hai vị phối hợp."
Lãnh Tiểu Dã cắn chặt răng, thân mật ôm lấy cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Diệu Dương!"
Hai từ ngắn gọn, nhưng lại khiến người trước mắt thay đổi, vô cùng mất hồn.
Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, chỉ nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ôm lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, trên mặt tràn đầy ý cười.
"không sao, cứ để tôi đi cùng bọn họ, dù sao tôi cũng không gian lận gì cả, sợ gì..." Sợ anh cử động, cônhón chân lên, đem môi đến gần tai anh, "Bây giờ chúng ta chỉ có hai người, bọn họ có tới bảy người, nếu vậy chắc chắn một trong hai người chúng ta sẽ có người bị thương, không đánh thắng nổi, hơn nữa, đây còn là địa bàn của người ta... Tôi biết anh không sợ, nhưng... anh khẳng định muốn tôi bị thương nữa sao?"
Giọng nói mềm yếu nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, tư thế như vậy, vô cùng thân mật.
Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, hơi híp mắt nhìn cô.
Lý trí nói cho anh biết, tiểu nha đầu này vô cùng kỳ lạ, nhưng cô như vậy vô cùng thân mật, khiến anhcực kỳ sung sướng.
"Tôi sẽ không để em bị thương."
Lãnh Tiểu Dã thật muốn tát cho anh một cái choáng váng, giận dữ liếc anh một cái.
"Tên ngốc này, tôi chỉ sợ anh bị thương, được chưa!"
Ánh mắt vật nhỏ chuyển động, đánh yêu nhưng lại không mất đi vẻ quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn chu ra như một đứa trẻ, khiến tâm tình anh không tự chủ được yên bình vô cùng.
anh lại muốn mở miệng, "Tôi..."
Nhón chân lên, Lãnh Tiểu Dã đem môi đến gần, đặt một nụ hôn lên mặt anh.
"Quyết định như vậy đi, anh cứ đi cùng bọn họ trước, lát nữa tôi sẽ quay lại sòng bạc ngay thơi..." Thấy anh có vẻ vẫn còn do dự, cô như một cô gái nhỏ ôm cánh tay anh quơ qua quơ lại, làm nũng, "Được không, được không?"
Có lễ cô diễn rất đạt, hoặc anh rất hy vọng đây là thật...
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng bị cô làm trở nên mềm mại, rốt cuộc, vẫn không chắc chăn, nghiêm túc nhìn cô, "Em nói... thật không?"
Ánh mắt màu lam của anh tràn đầy hy vọng.
Bắt gặp ánh mắt như vậy, khiến Lãnh Tiểu Dã cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Chút nữa, lúc cô chạy trốn, anh chàng này nhất định sẽ tức đến chết sao?!
cô hơi do dự, cắn chặt rưng, cô thật sự không còn cách nào có thể nói dối với ánh mắt đó của anh, côcụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, "Chúng ta đều ở trên chiếc thuyền này, tôi còn có thể trốn đi đâu được sao?"
Chỉ một câu thôi, nhưng đây đều là lời nói chân thật nhất của cô.
Nhìn bộ dáng "ủ rũ" của cô, trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương hoàn toàn đã mềm nhũn ra.
"Lần này, tôi tin em... Nhưng, đây là lần cuối cùng!"