Hỗn đản, cho anh mệt chết luôn!
"Tiểu Dã?"
Cảm giác trên vai nặng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương lo lắng nhìn Lãnh Tiểu Dã trong lòng, chỉ thấy con ngươi cô rũ xuống, hoàn toàn thả lỏng, như gấu koala bám trên người anh.
Say thật sao?!
anh nhíu mày, khom thân xuống, đỡ cánh tay, đem cô bế ngang.
Bị anh ôm trong lòng, Lãnh Tiểu Dã muốn giãy giụa nhưng lại nhịn xuống.
Bây giờ cô đang giả say, quằn quại sẽ để lộ.
Quên đi, dù sao cô cũng sẽ chẳng không trốn được, liền bất đắc dĩ, nghĩ ngơi một chút, lấy lại sức lực rồi tìm cơ hội.
Cái chết của An Nhạc rât kỳ quái, anh ta nói "bọn họ" nhưng đó là ai, có liên quan gì với cô, việc này cô phải biết rõ, bất quá, lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương mới là phiền toái lớn nhât.
Cố ý cụng ly với anh, cố ý cá cược với anh, nhưng cô chỉ nghĩ kế hoạch trốn khỏi anh, muốn anh uống rượu với cô, xem ra kế hoạch chẳng tốt đẹp gì, cô chỉ có thể nghĩ đến cách khác.
Bị anh ôm ra ngoài, cái đầu nhỏ của cô nhanh chóng tìm cách đào thoát.
Hoàng Phủ Diệu Dương ôm cô ra khỏi quán bar, tài xế đã sớm đến nói, cận vệ liền chạy qua mở cửa xe, anh cẩn thận ôm cô đặt vào trong.
"Về khách sạn."
Xe khởi động, lái về khu nội thành.
Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ say trong lòng anh.
Bên trong xe, ngọn đèn mập mờ, khiến khuôn mặt cô càng thêm tinh xảo, lông mi dài hơi động đậy, giống như một con bướm đen.
Tầm mắt dừng trên môi cô, anh không tự chủ được, miệng phát khô,
Nhìn cô luốn động đậy hàng mi, Hoàng Phủ Diệu Dương ngừng thở, chậm rãi sát vào cô, thẳng đến khuôn mặt cô, anh mới nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, liềm mỗi cô.
Lãnh Tiểu Dã đang suy nghĩ kế hoách, không cảm giác được anh tới gần, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi của anh lướt qua cánh môi, cô kinh ngạc mở to mắt, "Hỗn..."
Còn cưa mắng xong, anh đã bá đạo hôn cô, đem lời cô chặn lại.
Đầu lưỡi nhân cơ hội cô há miệng, liền thần tốc tiến vào, dây dưa lưỡi cô, dùng sức hút vào.
"Ô —— "
Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giụa, nhưng lại bị anh ôm chặt không buông.
Muốn cắn, nhưng đầu lưỡi cô lại dây dưa cùng anh, nên cô không thể hạ miệng xuống được.
Nhanh chóng nghĩ, bàn tay anh dùng sức chế trụ gáy cô, khiến cô căn bản không thoát được.
thật vất vả, mới thoát khỏi nụ hôn của anh, cô đứng dậy, nhưng lại bị anh ôm lấy từ phía sau.
Xe đột nhiên nảy len, cô mất thăng bằng, ngã lên đùi anh.
Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương đưa qua, ôm chặt eo cô.
"anh... Buông tôi ra..."
cô tức giận giẫm chân anh, khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương đến gần tai cô.
"không giả say nữa sao?"
Chất cồn trong người khiến tim cô đập rộn, làn da nóng bừng, tất cả mọi giác quan đều trở nên mẫn cảm.
Lúc nói chuyện, anh cố ý cúi sát vào cô, ma sát vào tai cô, thở ra khi nóng, lập tức truyền thẳng đến lỗ tai cô.
Kích thích như vậy, đủ khiến cho làn da cô căng lên.
"Ai giả bộ, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi."
Tâm trạng rối bời, cô vội vàng phản bác, che dấu sự khác thường của bản thân.
"Được." anh vẫn như cũ nói bên tai cô, "trên xe tôi có rượu, chúng ta uống tiếp chứ?"
Còn uống nữa, không phải cô sẽ say sao?
Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giụa, "Tôi không muốn uống bây giờ."
Hoàng Phủ Diệu Dương đem khuôn mặt đến gần cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào gáy cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, "nói vậy, em nhận thua sao?"