"Ý anh là... anh muốn em."
"Em cũng..." cô theo bản năng muốn đáp trả lại anh một câu "cô cũng muốn", nói đến một nửa, đột nhiên ý thức được anh là có ý kia, khuôn mặt nhỏlập tức đỏ lên, "Em không muốn chút xíu nào!"
Nhìn cô trên màn ảnh, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
"Nếu anh là ngón tay đó của em thì hay biết mấy!”
Bởi vì câu nói đó của anh, cú điện thoại này, trong nháy mắt bỗng trở nên đầy mờ ám.
Lãnh Tiểu Dã nhìn nhìn ngón tay vừa mới bị mình liếm mút xong, bởi vì vừa rồi vô tình liếm xong chút tương ớt đó, cô lại vòng tay quanh ngực, bàn tay vừa vặn đặt ở ‘hung khí’ của mình, khuôn mặt nhỏ của cô càng nóng hơn, vội vàng đưa ngón tay ra sau lưng.
"Lưu manh, em không thèm nói chuyện với anh nữa!" cô xoay người muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới một việc, ngẩng mặt lên, nhíu hàng mày cong nhìn về chiếc camera trên đỉnh đầu, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh thành thật khai báo cho em biết, trong phòng ngủ chính của anh có camera theo dõi hay không?"
anh không có thói quen để cho người khác theo dõi sự riêng tư của anh, đương nhiên không có khả năng đặt camera bên trong phòng ngủ của mình
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cô: “hiện tại anh hơi hối hận rồi, lúc ấy anh nên cho gắn luôn camera ở đó mới đúng."
cô đáp trả anh bắng cái liếc mắt chua ngoa: “Có gắn em cũng có thể tìm ra để tháo xuống."
Đứng lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đi đến trước màn ảnh lớn, nhìn thân ảnh của cô bên trong màn ảnh, anh nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, sờ nhẹ lên mặt cô.
Màn hình thô sáp không có độ ấm, anh ão não thu tay về.
"anh sẽ nhanh chóng qua đó tìm em, mấy ngày tới em tạm ở bên trong biệt thự đừng đi ra ngoài, anh sẽ nhanh chóng điều tra người trên bức hình đó là ai. Cố gắng đừng đến bên cạnh cửa sổ hay ban công, và tuyệt đối không đi ngoài khoảng không không có vật gì che chắn…”
Cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ muốn nhốt cô ở trong phòng sao?!
"Như vậy sao được chứ, em còn phải đi mua các nguyên vật liệu để hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của em!"
"Nhưng nếu chẳng may..."
"Nếu cả đời không thể điều tra ra cô ta là ai, chẳng lẽ em phải ở trong phòng cả đời sao?" Di động nhẹ rung, báo hiệu có một cuộc gọi khác đang gọi tới, Lãnh Tiểu Dã nhìn số điện thoại của chú Kiều trên màn hình, "không cần lo lắng, em biết bảo vệ bản thân mà, vậy nhé, em cúp máy đây, em cần nghe điện thoại đang gọi đến.”
Điện thoại của chú Kiều, rất có thể sẽ mang đến manh mối từ Tu La, Lãnh Tiểu Dã không nghĩ nhiều, liền cắt đứt điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương, chuyển sang nhận điện thoại của chú Kiều, đi vào phòng ngủ chính.
Nhìn cô biến mất ở trên màn hình, nghe tiếng tút tút từ đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương lại nhíu mày.
Cúp điện thoại của anh để nhận điện thoại của người khác, là ai lại có thể làm cho cô để ý như thế?
Bên trong phòng ngủ chính.
Lãnh Tiểu Dã vừa nghe điện thoại, vừa cẩn thận quan sát khắp cả phòng, "Chú Kiều, thế nào rồi?"
"Trước mắt vẫn chưa thể điều tra được gì, nhưng... Dựa theo hình ảnh cùng đặc điểm của cô gái mà con vừa gửi cho chú, cô gái này rất có thể là người của K."
"K?!" Lãnh Tiểu Dã đem gối quăng về trên giường, "Chính là tên cầm đầu mua bán phụ nữ ở Khóa quốc lần trước?”
“Gần đây nhóm của chú có phát hiện thêm một vài manh mối, chứng minh gã này không chỉ là người kinh doanh bình thường... Nếu cô gái này thậtsự là người của gã ta, chỉ sợ K đã biết đến sự hiện diện của con rồi.” Giọng của chú Kiều có chút nặng nề, "Tiểu Dã, thực xin lỗi, chú không nên kéo con vào."
Nếu không phải là ông kéo cô vào cuộc điều tra lần đó, Lãnh Tiểu Dã cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Mua bán phụ nữ chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, bên trong tổ chức này so với sự tưởng tượng của ông còn đáng sợ hơn nhiều.
"không sao đâu, con cũng đâu dễ bị ức hiếp!" Lãnh Tiểu Dã hiểu ý ông muốn nói, thoải mái an ủi, "Vả lại, hiện tại chú cũng không thể xác định cô ta chắc chắn là người của K, nói không chừng là bởi vì chuyện khác thì sao."