"Tớ không đi!"
"Mặc kệ cậu có đi hay không, nói tóm lại!" Trầm Ninh nháy mắt với cô, "Có làm chuyện gì đặc biệt thì cũng đừng quên nhắc anh ta biện pháp an toàn đó nha!"
Lãnh Tiểu Dã nhấc chân lên đá cô, Trầm Ninh nghiêng người né qua, cười cười đi ra cửa.
Từ ngoài ban công đi vào, nhìn chiếc chìa khóa xe và lá thư trong tay, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày đi vào phòng mình, ném hết những thứ đó lên bàn, côbỏ dép ra leo lên giường nằm.
"Ai thèm đi hẹn hò với anh chứ, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."
Uống nhiều rượu quá, tới bây giờ đầu cô vẫn còn hơi đau.
Vốn định nằm chết dí trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, hai tên tiểu nhân trong lòng đã bắt đầu đánh nhau.
"Lãnh Tiểu Dã, nói vậy, có nghĩa là cô nhận thua rồi?"
"Đây chính là cơ hội tốt nhất để cô thoát khỏi anh ta, chỉ cần qua đêm nay thôi, anh ta nhất định sẽ thất vọng rời đi, tới lúc đo, cô đã hoàn toàn tự do rồi."
"Lãnh Tiểu Dã, nếu lần này cô bỏ lỡ, nhất định sau này cô sẽ hối hận đó."
"Lãnh Tểu Dã, cô nỡ lòng nào một lần sảy chân hối hận cả đời sao, dù sao cô cũng biết tên kia bá đạo thế nào rồi mà, thưa dịp cô vẫn còn chưa yêuanh ta thì hãy thu tay lại đi, đau dài không bằng đau ngắn."
Trong đầu, cuộc tranh cãi của hai tên tiểu nhân đã vào tình trạng vô cùng gay cấn.
Lãnh Tiểu Dã buồn bực bò dậy, ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng cũng chưa quyết định được.
"Bây giờ vẫn còn sớm, để buổi tối rồi nói, làm chút chuyện đã."
cô bò dậy, cầm lấy giấy bút bắt đầu thiết kế, có điều, mãi mà cô vẫn chưa vẽ được gì.
Nhìn một đồng xu trong ống đựng bút, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy đồng xu.
"Nếu chữ thì mình sẽ đi, còn nếu là hình thì mình không đi!"
Cầm tiền xu, dùng ngón tay đè lại, cô nhẹ nhàng tung lên, đồng xu lập tức chuyển động trên bàn.
Lãnh Tiểu Dã hồi hộp nhìn chằm chằm đồng xu, hai tay không tự chủ được nắm chặt.