"Chỉ có vài trò này thôi sao?" Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cản, "Nhàm chán!"
Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm trong điều anh dự đoán.
"Vậy em có ý kiến gì không?" Hoàng Phủ Diệu Dương cười hỏi.
Lãnh Tiểu Dã hít mũi, xoay mặt nhìn món ăn trên bàn, "Ăn xong, tôi sẽ nói cho anh biết."
Món đầu là ốc sên hấp.
Lãnh Tiểu Dã nhìn món ăn trước mắt, vẫn như trước chưa động đũa đến, chỉ tha thiết nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.
"anh có thể lấy thịt ra giúp tôi không?"
"Để tôi giúp ngài được chứ?" Lão quản gia chủ động xin đi giết giặc.
Lãnh Tiểu Dã liếc lão một cái, "Ông là bạn trai tôi sao?"
Lão quản gia không thể nói lại được, Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, nâng tay, "Lấy cho cô ấy cái đĩa."
Lão quản gia lập tức mang một chiếc đĩa đến trước mặt cô, rửa sạch tay, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận cầm lấy con ốc, lấy thịt ra, đặt trong chiếc đĩa nhỏ, cho lão quản gia mang tới.
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh đưa ốc tới, "Tôi không thích ăn đầu!"
Lão quản gia đành đem đĩa trở vệ, Hoàng Phủ Diệu Dương liền cắt đứt đầu từng con.
"Còn cả bụng của nó nữa."
Thế là anh lại cắt luôn cái bụng.
Cắt vài lần, ốc sên cũng không còn bao nhiêu thịt.
Lão quản gia lại đem chiếc đĩa tới trước mặt cô, trong đĩa chỉ còn lại một chút thịt tới đang thương.
Lãnh Tiểu Dã vẫn không chịu động thủ, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Tôi muốn anh đút cơ!"
cô không tin, ngược lại, còn muốn xem, anh có thể kiên nhẫn trong bao lâu đây?!
Lão quản gia lo lắng nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ thấy anh chàng nào đó đang đứng dậy.
Sau đó, cất bước tới chỗ Lãnh Tiểu Dã.
Nhìn từng bước chân Hoàng Phủ Diệu Dương đi qua, Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng dựa vào ghế, thấy anh dừng lại trước mặt, cô vươn tay qua, nhưng vẫn không chịu chủ động.
cô không tin, anh dám đánh cô sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đưa tay qua, nhưng không đánh cô, chỉ duỗi một cái tới đầu gối cô.
Lãnh Tiểu Dã vừa định phản kháng, đã bị anh dùng sức ôm chặt.
"Này..."
Lãnh Tiểu Dã hơi căng thẳng, không phải anh muốn ném cô xuống biển đó chứ?
cô muốn chửi thề một tiếng, cả cơ thể bỗng nhiên ngồi xuống, nhưng không phải là chiếc ghế dựa thô ráp, mà là một cái ôm vô cùng thoái mái, ấm áp —— trong lòng anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay trái qua, "Đĩa!"
Lão quản gia lập tức đưa đĩa thịt ốc qua.
"Nĩa!"
anh lại duỗi thêm tay phải, lão quản gia hiểu ý, mỉm cười đưa anh một chiếc nĩa.