Ngón tay cô phía trước, ngón tay anh phía, trừ bất động, sẽ không có cách nào có thể bắn được.
Lãnh Tiểu Dã vung tay trái đánh vào mặt anh, Hoàng Phủ Diệu Dương không né tránh, bị cô đánh mộtquyền ngay cằm, anh cũng thuận thế bắt lấy cổ tay cô.
Chiếc cằm bị cô đánh trở nên đau xót, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày mở miệng.
"Tôi nói rồi, em trốn không thoát đâu!"
"Bây giờ nói lời này thì còn quá sớm đấy!"
Lãnh Tiểu Dã thử vươn chân, tên hỗn đản này, đè hết cả hai đùi cô lại, khiến cô không thể cử động được.
"Buông súng ra!" anh tức giận rống.
"Nằm mơ!" Giọng nói cô còn lớn hơn anh.
anh buộc chặt ngón tay, tay phải cô vẫn chưa khỏi, chạm vào vết thương, một cỗ đau đớn truyề đến.
Thấy cô hơi nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương theo bản năng dừng lại.
"Tôi nói lại một lần nữa, buông ra."
Cảm nhận được động tác của anh, trong mắt Lãnh Tiểu Dã lóe lên một tia ánh sáng kỳ dị, nảy ra mộtloại ý tưởng, cô nhíu lông mày lại, khóc nức nở.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, anh khi dễ tôi, tôi không muốn chơi với anh nữa!"
Câu nói này, như một đứa trẻ khi chơi đùa, không biết xấu hổ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, không kịp phản ứng.
Nhìn sắc mặt của anh, biết chiêu này của mình không có hiệu quả, Lãnh Tiểu Dã lập tức khiến cho trở nên nghiêm trọng.
"Oa oa oa... Tay của tôi đau chết rồi, anh còn không chịu buông ra, lực tay anh mạnh quá... " một bên ủy khuất, cô như đứa trẻ lắc lắc người, "Hừ, tôi biết rõ tình anh rồi, tất cả những người đàn ông đều xấu xa... Còn nói cái gì muôn kết hôn với tôi, anh vốn không hề thích tôi, tất cả đều là lừa gạt... Vậy mà tôi còn tốn công giữ chiếc nhẫn của anh... Đồ lừa đảo, tôi không bao giờ thích anh nữa..."
Vừa nói, cô vừa dúng sức nháy mắt, cố gắng đẩy nước mắt ra ngoài.
Nước măt không hề chảy ra một giọt nào, nhưng cả đôi mắt cô đều hồng lên, nhìn qua, thật sự " rất tủi thân".
Biết rõ cô đang làm trò, nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không tự chủ nhìn tay trái cii.
trên ngón tay trắng nõn nà kia, chiếc nhẫn kim cương vàng lấp lanh, lóe ra tia sáng chói mắt.
cô... Thực sự đeo nhẫn?
Trong lòng anh, có một niềm vui nho nhỏ dâng lên.
Lãnh Tiểu Dã vừa "khóc" vừa lặng lẽ nhìn anh, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, Lãnh Tiểu Dã chuyển động bàn tay, đưa khẩu súng nhắm thẳng vào mặt mình.
cô nâng tay dùng sức dụi mắt, khoa trương hít mũi.
"anh không phải là muốn giết tôi sao, được, nổ súng đi! Dù sao tôi cũng là đứa nhỏ không cha khôngnương, không có ai yêu thương, sống cũng không có ý nghĩa gì..."
Cha me, đừng hiểu lầm, con chỉ nói không cha không nương, chứ không hề nói không ba không mẹ, mong hai vị đừng để ý đến!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy hai hốc mắt Lãnh Tiểu Dã đỏ bừng, trái tim... không tự chủ được mềm nhũn ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương sinh ra không có bố, còn nhỏ đã mất mẹ, nghe cô nói, cô cũng là một đứa trẻ không cha không mẹ, trong lòng anh tự nhiên dâng lên một sự thương tiếc.
anh cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Đừng giả bộ, một giọt nước mắt còn không có."
Lãnh Tiểu Dã chu miệng, quả nhiên kỹ thuật diễn xuất của mình không được tốt lắm, lần sau, chắc phải mang theo vài hạt tiêu hoặc mù tạc mới được.
Lúc cô đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng lên, đem khẩu súng hất ra.
"Lần này tôi tha thứ cho em, nhưng... Lần đầu cũng như lần cuối."
Biết cô chỉ giả vờ, nhưng anh lại vẫn tha thứ cho cô?!
Lãnh Tiểu Dã có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "anh thực sự không giận tôi sao?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề nhìn cô, "Tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng."
cô đã chơi nhu vậy, ép buộc anh đến nước này, anh vẫn còn có thể bỏ qua cho cô sao?
Đầu óc anh chàng bị lừa đá đi mất rồi sao?
Vẫn, thực sự rất thích cô?