Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, bánh mì bay tới, dính lên khuôn mặt trắng trẻo của người trợ lý kia.
Mắt kính của người trợ lý hoàn toàn bị dính đây sốt, trên mặt cũng đầy tương chấm, nhưng lại đứng yên không dám động đậy.
"Tiên sinh, tôi... Tôi làm gì sai soa?"
Lúc nói chuyện, nước sốt từ trên mặt còn rơi xuống, trong rất buồn cười.
Nhìn người vô tội bị hại, Lãnh Tiểu Dã không nhịn được bật cười.
"anh đừng hiểu lầm, anh không làm sai cái gì cả, người sai chính là ông chủ không phải người bình thường của anh đây!"
Lời nói của cô nhắm thẳng vào Hoàng Phủ Diệu Dương.
Sắc mặt của người trợ lý ngày càng sợ hãi, thân thể vài người bảo vệ cũng co rút lại, ngay cả lão quản gia cũng lo lắng nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng thấp thỏm đợi anh nổi trận lôi đình.
một tiếng cười khẽ vang lên trên ban công, tiếng cười đó dĩ nhiên là của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nhưng, vẻ mặt mọi người cũng không hề thả lỏng.
Chân trợ lý đã mềm nhũn, bọn vệ sĩ cúi mặt xuống thấp hơn, lão quản gia căng thẳng nâng tay phải, dùng khăn lau mô hôi lạnh đang chảy ra.
đi theo Hoàng Phủ Diệu Dương nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh bị người khác mắng còn cười được?
Ngay cả lão quản gia cũng cảm thây có chút lo lắng, thay Lãnh Tiểu Dã đổ mồ hôi lạnh.
Toàn bộ người trên ban công, người vẫn giữ được bình tĩnh chỉ có Lãnh Tiểu Dã.
cô vươn tay, lấy trứng gà trong đĩa, cô lười biếng đem tương phết lên trứng ốp lếp đưa vào miệng.
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng cười, nhìn cô đem trứng đến bên miệng, đỡ bàn tay, bất ngờ đẩy về phía trước.
Khuỷu tay trái Lãnh Tiểu Dã bị trợt, khiến trứng ốp lếp rơi trên má cô, nước sốt đỏ tươi lập tức dính vào mặt cô.
"Ha!" anh lại cười to hơn.
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh. "Nhàm chán!"
Sau đó, cô tiếp tục ăn bữa sáng.
Vừa đem trứng đến bên miệng, anh đã vươn tay qua, cô nghi hoặc xoay mặt lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, không kịp phản ứng, Hoàng Phủ Diệu Dương đã thu tay về, đem chiếc khăn bẩn kia đó lên trên bàn, rồi lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh trong chốc lát, rốt cuộc đưa ra kết luận.
Người đàn ông này... Chắc chắn có bênh, hơn nữa bệnh cũng không hề nhẹ!
cô đã gặp qua không thiếu loại đàn ông nào, lạnh lùng, yêu nghiệt, dịu dàng...
Nhưng người giống anh, vui buồn tức giận thất thường, lúc bùng nổ như một ngọn lửa, lúc lại lãnh lẽo như băng, trong chốc lát lại vô cùng dịu dàng như gió xuân... Tuyệt đối là người đầu tiên.
Hoàng Phủ Diệu Dương không hể hay biết, anh bị Lãnh Tiểu Dã cho gia nhập vào đội ngũ "Có bệnh".
anh từ từ ăn bữa sáng, lúc ngước lên nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ngon miệng, cô ăn tùy ý nhưng không mất đi sự ưu nhã, bữa sáng tựa hồ cũng trở nên rất ngon miệng.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy, ăn cơm là một chuyện vô cùng thú vị.
Vị trợ lý bên cạnh như một bức tượng, không dám nhúc nhích, để mặt cho nước sốt từ trên mặt rơi xuống.
Nhìn BOSS nhà mình không nổi giận, anh nhìn về phía lão quản gia hỏi.
Lão quản gia nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ăn bữa sáng không chừa lại miếng nào, lại nhìn Lãnh Tiểu Dã, như phát hiện ra điều gì, lão nhẹ nhàng phất tay với vị trợ lý.
Lúc này vị trợ lý mới dám động đậy, mang khuôn mặt dính đầy sốt đi ra cửa.
Lãnh Tiểu Dã sau khi ăn xong, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đang cầm một ly sữa, uống một hớp nhỏ, cô lập tức đưa tay qua, giành lấy chiếc ly sữa của anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ ngẩng mặt lên, chỉ thấy tiểu nha đầu đang uống sưa của anh, "Đó là của tôi."
Lãnh Tiểu Dã xem thường, "Tôi thích ly này, không được sao?"