Tên Hoàng Phủ Diệu Dương này, kỳ thật bản nhân Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thích, hoặc là nói thời điểm trước kia anh thậm chí thường thường sẽ quên, mình còn có tên này.
Mọi người bên ngoài biết tên của anh, đều là tên tiếng anh của anh cùng thân phận bá tước chính thức của anh .
Lúc ấy sở dĩ hướng Lãnh Tiểu Dã nói ra tên này, chẳng qua là bởi vì anh không muốn nói ra thân phận chân thật của mình mà thôi.
Kết quả, tên này, cứ như vậy bị cô kêu lên.
Hoàng Phủ Diệu Dương.
Giống như, bốn chữ này bị cô vừa gọi, tựa hồ ngay cả tên này, cũng không hề làm cho anh thấy chán ghét.
"Em đã thích, cứ như vậy mà gọi đi ."
Lãnh Tiểu Dã hướng anh cười cười, tay liền đưa tới, nắm một viên nút áo trên y phục anh thưởng thức, "Lúc này đây, anh muốn đi thật lâu sao?"
"Đại khái trong vòng một tuần, thời gian cụ thể còn phải xem tình huống lúc đó."
Diễn tập bắt đầu muốn điều động quân đội, an bài làm kế hoạch chiến đấu, sau đó còn muốn diễn tập chính thức, cuối cùng còn phải phụ trách đem quân đội triệu hồi, này đều cần rất nhiều thời gian.
Bởi vì là diễn tập trên biển, tình huống thời tiết cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Thời gian cụ thể, anh cũng không thể đoán trước.
Trong vòng một tuần?
Lãnh Tiểu Dã âm thầm ở trong lòng tính toán một chút.
"Vậy lễ Noel anh có thể trở về sớm không?"
"Lễ Noel? anh... anh cũng không quá thích lễ hội."
Hoàng Phủ Diệu Dương đối với lễ hội cũng không có khái niệm gì, hoặc là nói, anh chán ghét các lễ hội.
Lễ Noel trước bốn tuổi, anh ấn tượng không nhiều lắm, lễ Noel sau bốn tuổi, toàn bộ đều là cô đơn trong ngày lễ, cho nên tất cả ngày lễ cũng để cho anh chán ghét.
Bởi vì đối với người khác ý nghĩa ngày hội là cả nhà gặp nhau, mà ngày hội của anh thì đại biểu cho sự cô đơn.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, quan sát đến vẻ mặt của anh, "Nhưng mà, em muốn... Cùng anh trải qua lễ Noel."
"Vậy... Được rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương nâng cao khóe môi, "anh sẽ hết sức trở về sớm."
"thật tốt quá." Lãnh Tiểu Dã trên mặt hiện ra vui mừng, "Đến lúc đó chúng ta hãy nướng gà tây thật to một lần nữa, còn nữa, em phải chuẩn bị mộtcây thông Noel lớn nhất... Đúng rồi, anh nghĩ muốn cái lễ vật gì..."
"anh..."
cô đưa tay che miệng anh, "không cần nói cho em, phải viết mong ước cho ông già Nô-en, ông mới có thể đem lễ vật mà anh muốn đưa tới."
Hoàng Phủ Diệu Dương ánh mắt lộ ra ý cười, anh cũng không phải trẻ con, làm sao có thể còn làm sự tình ngây thơ như vậy.
"Chờ em một chút!" Lãnh Tiểu Dã xoay người theo trên bàn cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình, đem vở cùng bút đưa đến trước mặt anh, "Vậy... anhđem lễ vật mong muốn viết ở phía trên, em thay anh chuyển đến ông già Nô-en!"
Nhìn anh đứng bất động, cô đưa tay đem vở cùng bút hướng anh đưa đến, "Nhanh chút nha!"
Chỉ nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của anh cũng biết, người này tám phần rất nhiều năm chưa từng có trải qua lễ Noel, bất quá cũng có thể lý giải.
Trẻ con khác đều có cha mẹ thương yêu, mà anh chỉ có thể một mình cô đơn mà đối diện cây thông Noel rồi không có lễ vật, trải qua ngày hội như vậy lòng cũng là chua xót.
Lúc này đây, cô nhất định phải làm cho anh trải qua một buổi tối Noel vui vẻ nhất.
Hoàng Phủ Diệu Dương tiếp nhận vở cùng bút, Lãnh Tiểu Dã còn ở bên cạnh nhắc nhở, "Phải nghiêm túc viết a, bằng không, ông già Nô-en sẽ nổi giận!"
Ngước mắt, xem trước mắt cô, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy vở cùng bút, rất nghiêm túc viết vài cái.
Lãnh Tiểu Dã cầm lấy một cái phong thư chuyên dụng trên bàn ở bên trong phủ bá tước, đưa đến trước mặt anh.
"hiện tại đem thơ của anh viết tốt,rồi bỏ vào, em cam đoan sẽ không nhìn lén." anh phối hợp đem tờ giấy kia kéo xuống đến đây, viết tốt, cất vào phong thư, Lãnh Tiểu Dã tự tay đem phong thư đóng kín, hướng anh phô bày một chút, "Vậy... nói chuyện giữ lời, đã muốn dán lại, ngày mai em sẽlàm cho quản gia đưa ra."