Lãnh Tiểu Dã đưa điện thoại di động lại giao cho Mã Khắc, Hoàng Phủ Diệu Dương dặn dò anh ta một chút chuyện, sau đó liền cúp điện thoại.
Đem điện thoại di động nhét vào vào túi, anh bước qua cửa phòng làm việc.
"Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi muốn đến New York."
Lão quản gia cùng trợ lý còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa lớn đã vang lên thanh âm uy nghiêm của một người phụ nữ.
"đi tìm cô gái đó sao?"
Nghe được thanh âm này, lão quản gia cùng trợ lý đều là nhướng mày.
Bọn họ đều nghe được, đó là thanh âm của nữ công tước Amanda.
Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương đang bực bội, nhưng nữ công tước lại xuất hiện đúng vào dịp này, thật sự khôngphải thời cơ tốt.
Cánh cửa chạm trổ tinh xảo của phòng làm việc bị đẩy ra, nữ công tước Amanda trên thân mặc bộ âu phục màu tím nhạt đang cau mày đi đến.
Lão quản gia cùng trợ lý vội vàng bước đến chào bà.
Nhìn thấy mẹ đang đi tới, sắc mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng càng trở nên âm trầm.
"Là bà làm, đúng không?"
Đôi mắt màu lam của nữ công tước dừng ở trên mặt của anh, "Cái gì?"
"Cái gì?!" Đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy sắc lạnh, "Bà dám nói, chuyện ám sát Tiểu Dã không có liên quan đến bà không?”
"Quả thật không liên quan đến mẹ.” Nữ công tước dùng đôi mắt màu lam giống y hệt anh nhìn chăm chú vào anh, giọng cũng mạnh mẽ không kém: “Nhưng mẹ cũng không ngại làm như vậy."
"Bà!"
Hoàng Phủ Diệu Dương cắn chặt răng, tay phải siết chặt lại.
Nếu không phải là bà, đổi thành là bất cứ một người nào khác, anh sớm tung quyền đánh qua.
Nữ công tước nhìn lướt qua nắm tay đang siết chặt của anh, trong ngữ khí lạnh như băng, lộ ra cơn giận không thể kiềm chế, "Đây là thái độ của con đối đãi với mẹ?"
Hoàng Phủ Diệu Dương hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận đnag dâng cao.
"Tôi không có mẹ!" anh đi nhanh về phía cửa, lúc đi ngang bên cạnh bà, anh dừng bước chân, "Còn có... Nếu Tiểu Dã có chút xíu tổn thương nào, tôi sẽ không bỏ qua cho bà."
Đẩy một trợ lý đi theo sau lưng nữ công tước ra, Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước muốn đi.
Nữ công tước mạnh mẽ quay sang, "KING, con đứng lại đó cho mẹ!"
Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.
"Cản nó lại!" Nữ công tước thét ra lệnh.
Mấy cận vệ đi theo lập tức liền xông lại, ngăn lại đường đi của Hoàng Phủ Diệu Dương.
không cần Hoàng Phủ Diệu Dương hạ lệnh, hộ vệ của anh trong hành lang đã xông đến che chở ở bên người anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên nhìn cận vệ đang chắn ở trước mặt anh.
"Tránh ra!"
Cận vệ cũng là bất đắc dĩ, "Bá tước tiên sinh, chúng tôi..."
"Cút ngay!"
Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lùng cắt ngang lời nói của cận vệ trưởng.
Tiếng giày cao gót vang lên, nữ công tước đi thẳng tới trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Ngày mai là ngày quốc khánh, con phải tham dự điển lễ, làm sao cũng không cho đi!"
"Lập tức gọi điện thoại cho luật sư Trần, bảo tiểu thư gọi điện thoại cho bá tước tiên sinh ngay, nhanh lên!" Lão quản gia nhỏ giọng dặn dò trợ lý mộtcâu, sau đó xông lên chạm vào cánh tay của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, thời tiết bên ngoài bây giờ thật sự không tốt, chỉ sợ máy bay không thể cất cánh... Hay là, ngài... Ngài chờ thêm một ngày..."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt của nữ công tước, thâm trầm mở miệng, "Hôm nay, tôi phải đến New York, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản được tôi."
Đồng tử của Nữ công tước co rụt lại, cơn tức giận nháy mắt cũng vọt tới đỉnh.
Mắt thấy quan hệ mẹ con của hai người đã đến tình trạng không thể kiềm chế được nữa, di động trong túi của Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên vang lên.
Lão quản gia vội vàng mở miệng, "Bá tước tiên sinh, nhất định là... Nhất định là tiểu thư gọi tới."
Hoàng Phủ Diệu Dương lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là số điện thoại của Lãnh Tiểu Dã, lập tức đưa tay nhận cuộc gọi.
Lúc mở miệng thì giọng nói đã ôn nhu như nước.